Dạ Mặc Uyên nhìn đến mức líu lưỡi.
<
Động tác thuần thục đến vậy…
Rốt cuộc cô nương này đã từng lột quần áo của bao nhiêu người rồi hả?
“Nhìn cái gì? Còn không mặc vào nhanh lên!”
“Sau này không cho nàng lột quần áo của người đàn ông nào nữa!”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi.
“Được được được, về sau ta chỉ lột đồ một mình chàng thôi được chưa”.
Giờ phút nào rồi mà còn so đo mấy thứ này cơ chứ?
Chỉ là lột quần áo thôi mà, đâu phải làm chuyện khác người gì đâu.
Dạ Mặc Uyên ôm lấy ngực mình.
Cô nàng này đúng là người được phái xuống để hành hạ hắn mà, so đo với nàng thì khéo hắn bị tức chết mất thôi.
“Chàng vẫn chịu được chứ?”
Cố Thanh Hy đi trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Dạ Mặc Uyên đang cố nén cảm giác khó chịu ở đằng sau.
“Yên tâm, bổn vương sẽ chỉ chết sau lưng nàng thôi”.
Cố Thanh Hy nhếch môi, tiếp tục đi về phía trước.
Không biết có phải do vị trí địa lý của nơi này quá hẻo lánh hay không, hoặc là do thủ vệ đã bị điều đi, mà nơi này vắng vẻ đến mức không có bất cứ bóng dáng người nào.
Nhưng càng như vậy thì bọn họ càng cảnh giác hơn.
Thiên Phần tộc có bối cảnh ngàn năm, được tôn là đại tộc đệ nhất thiên hạ, chắc chắn đám thủ vệ không thể lỏng lẻo đến mức đó được.
“Hay là đối phương đã phát hiện ra chúng ta, dự định bắt ba ba trong rọ?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Dạ Mặc Uyên lắc đầu.
Hắn bị thương nặng.
Võ công của Cố Thanh Hy thì bình thường, nếu Thiên Phần tộc muốn bắt bọn họ thì không cần phải tốn nhiều tâm huyết như thế.
Đi mãi đi mãi, hai người Cố Thanh Hy đã tới một khu vực vắng vẻ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!