Kết quả tỷ thí thi thư đã có.
Thư pháp của Cố Thanh Hy và Diệp Phong ngang sức ngang tài, xem như không phân thắng bại.
Cố Thanh Hy làm thơ thắng Diệp Phong một nước, lại nhiều hơn một bài, cho nên Cố Thanh Hy thắng.
Trong năm cuộc tỷ thí, hai trận Cố Thanh Hy hạng nhất, còn hai trận thì cùng đứng đầu với Diệp Phong, dõi mắt toàn trường thi không ai có tư cách khiêu chiến với nàng.
Xung quanh toàn là tiếng xì xào bàn luận.
“Đoán tới đoán lui, duy chỉ không đoán ra Cố Thanh Hy sẽ đứng hạng nhất, thật đáng thương cho ta khi đặt hết tài sản vào Trạch Vương, e là ta sắp táng gia bại sản rồi”.
“Ta cũng không khác gì, ta toàn đặt Trạch Vương và Cố Sơ Vân, Cố Sơ Vân ngay cả tư cách tỷ thí cũng không có, Trạch Vương… Trạch Vương cũng bị treo lên đánh, sao mà ta khổ như vậy chứ, đặt Diệp Phong cũng không đến nỗi thảm như vậy đâu”.
“Xong rồi, ta cũng toàn đặt Trạch Vương, ta còn tưởng rằng Trạch Vương bụng đầy học vấn, chí ít có thể thắng mấy trận, ai ngờ hắn ta liên tiếp đội sổ”.
“Vậy… vậy không ai cược Cố Thanh Hy thắng sao?”
“Hình như có, Thượng Quan phu tử đặt một hai ngàn Cố Thanh Hy thắng, bảo là muốn khích lệ học sinh”.
“Trạch Vương và Cố Sơ Vân không phải học sinh của hắn ta sao? Chẳng lẽ Thượng Quan phu tử đã sớm biết Cố Thanh Hy sẽ thắng, cho nên mới đặt vào?”
“Cái này… Thượng Quan phu tử nhìn cũng không phải người may mắn như vậy đâu”.
“Mặc kệ Thượng Quan phu tử là ai, dù sao thì người trên toàn thiên hạ đều phải thua đến mức khóc cha gọi mẹ”.
Tiêu Vũ Hiên mừng rỡ như điên: “Nha đầu xấu xí được hạng nhất? Hình như tiền của chúng ta đều đặt vào mình nàng ta, trời ơi, có phải chúng ta sắp lời to rồi hay không?”
“Hình… hình như là…”, Liễu Nguyệt và Vu Huy kinh hãi đến mức răng run cầm cập.
Cho dù đã sớm đoán được kết quả, sắc mặt Diệp Phong vẫn hiện vẻ tái nhợt.
Không biết hắn ta đang ngấm ngầm chịu đựng cái gì, móng tay giấu trong tay áo cấu thật sâu vào lòng bàn tay, tạo ra vết máu, nhưng hắn ta vẫn không cảm nhận được đau đớn.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia bất lực nhắm lại.
Mãi hồi lâu mới chầm chậm mở ra.
Đôi bàn tay nắm chặt kia cũng buông lỏng, theo đó là vẻ đau buồn nhàn nhạt, mỗi một bài thơ của hắn ta đều kèm theo vẻ bi thương.
Cố Thanh Hy cười nói với Trạch Vương: “Đã nói đừng đánh cược lớn như vậy, ngươi khăng khăng không nghe, nhìn đi, ngay cả ổ chó cũng không ở được”.
“Ngươi nói ai là chó?”
“Ta nói ngươi là chó sao?”
“Ngươi nói Vương phủ của ta là ổ chó”.
Cố Thanh Hy nghiêm trang hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nhà ngươi không nuôi chó? Ổ cũng bán rồi, vậy không phải chính là ngay cả ổ chó cũng không được ở”.
Dịch Thần Phi cười hì hì.
Nha đầu này rõ ràng là đang chỉ gà mắng chó.
Lồng ngực Trạch Vương phập phồng bất định.
Tại sao hắn ta cảm thấy lời của nàng lại kỳ quái như vậy?
Không đợi hắn ta cẩn thận phân tích ý tứ trong lời nói của Cố Thanh Hy, lại thấy Cố Thanh Hy đưa tay về phía hắn ta.
“Cái gì?”
“Đương nhiên là khế ước nhà khế ước đất, sao hả, ngươi sẽ không quỵt nợ đó chứ?”
Trạch Vương từ trong kẽ răng hung tợn phun ra một câu: “Nếu bổn vương thua, đương nhiên sẽ không quỵt nợ, nhưng dù sao ngươi cũng phải cho bổn vương mấy ngày chuẩn bị”.
“Có cả vương phủ và sáu tòa biệt viện, ngươi đường đường là Trạch Vương chẳng lẽ còn sợ sau khi ta thu nhà của ngươi, ngươi sẽ không có chỗ ở”.
Cố Thanh Hy không nói còn tốt, vừa nói câu này, Trạch Vương thiếu chút nữa tức đến bất tỉnh.
Mấy trận đánh cược trước hắn ta thua đến táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi, lúc này Vương phủ và sáu tòa biệt viện cũng thua rồi, không phải đúng là không có chỗ ở sao?
Chuyện mất mặt như vậy, hắn ta làm sao có thể nói ra khỏi miệng được?
Cố Thanh Hy đồng tình quét mắt nhìn hắn ta, nàng thở dài: “Nhìn ngươi đáng thương như vậy, tạm thời để ngươi dọn đến một căn phòng ở một góc Vương phủ mấy ngày đi, tránh cho người khác nói ta không hợp tình hợp lý”.
Trạch Vương gầm rống: “Không cần”. Dù hắn ta lưu lạc đầu đường xó chợ cũng sẽ không cần một phần bố thí của nàng.
“Vương Bá, mang khế ước nhà đất đưa cho nàng ta”.
“A… Vương gia… cho thật sao?”
Vương Bá run lẩy bẩy, đây chính là của cải duy nhất của bọn họ, cho thêm thì thật sự mất tất cả.
“Cho”, Trạch Vương cả giận nói, cũng không quan tâm nơi này còn có Dạ Hoàng và sứ thần các nước, hắn ta oán hận rời khỏi đại hội đấu văn, để lại bóng lưng vắng lặng.
Mọi người đều đồng tình với Trạch Vương.
Nghĩ lúc đó Trạch Vương thân phận cao quý, tài hoa vô song, phong hoa tuấn dật, là bạch mã hoàng tử của tất cả nữ tử Dạ Quốc.
Tại đại hội đấu văn hôm nay, Trạch Vương không chỉ có thua táng gia bại sản, mà còn mất sạch mặt mũi, nói hắn ta từ thiên đường rớt xuống địa ngục cũng không quá đáng chút nào.
Dạ Hoàng mặt mày ủ rũ, cho tới thời khắc này, hắn mới biết thế nào gọi là mang đá đập vào chân mình.
Tiểu Lý Tử xúi giục: “Hoàng thượng, mọi người đều biết Tam tiểu thư của Phủ Thừa tướng viết lách không thông thạo, làm sao đột nhiên lại tài tình như vậy? Theo như nô tài thấy, trong này nhất định có mờ ám”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!