Khí lạnh nhanh chóng dâng lên trong phòng, không khí lạnh lẽo đến lạ, Dạ Mặc Uyên nheo đôi mắt nguy hiểm: “Cô lại muốn làm gì?”
“Toàn thân ngươi đều là độc, không cởi quần áo thì làm sao thi châm trừ độc?”, Cố Thanh Hy cho hắn ánh mắt khinh thường.
Tuy nhiệt độ không khí đã ấm lên một chút, nhưng sắc mặt Dạ Mặc Uyên vẫn âm u đến khó coi.
Không biết có phải đang nhớ tới cái đêm mờ ám của hắn với Cố Thanh Hy không, mà gương mặt điển trai dưới lớp mặt nạ quỷ kia chợt đỏ ửng đến đáng ngờ.
Cố Thanh Hy liên tục thả dược liệu vào trong nước sôi, chờ một lúc lâu vẫn không thấy Dạ Mặc Uyên cởi quần áo thì chợt nhíu mày: “Nghệt mặt ra đó làm gì? Chẳng lẽ chờ ta cởi cho ngươi?”
“Cô ra ngoài”, giọng hắn có hơi yếu.
“Ta ra ngoài rồi thì ai thi châm cho ngươi?”
Cố Thanh Hy buồn cười đưa tay ném phần dược liệu cuối cùng vào đỉnh, khoanh tay nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Đường đường là Chiến thần mà lại thẹn thùng ư?”
“Nực cười, làm sao bổn vương có thể thẹn thùng được”.
“Thế thì nhanh lên, lò mò tốn hết thời gian ngủ của ta, cơ thể ngươi từ trên xuống dưới có còn chỗ nào ta chưa thấy đâu”.
“Soạt…”
Không chỉ căn phòng, mà cả Vương phủ đều chìm trong bầu không khí âm độ, còn có thể thấy sát khí chợt thoáng lướt qua.
Thanh Phong, Giáng Tuyết cúi đầu xuống thật thấp.
Nếu có thể, bọn họ chỉ muốn cút khỏi nơi này.
Cố tam tiểu thư liều mạng đến thế là cùng, đúng là chưa mở ra thì không biết trong bình có gì mà.
Cố Thanh Hy rùng mình, lờ mờ cảm thấy mình vừa mới đặt một chân xuống địa ngục.
Nàng không hề nghi ngờ, chỉ cần nàng nói thêm một câu nào nữa, Dạ Mặc Uyên chắc chắn sẽ lấy mạng nàng.
“Cố Thanh Hy, cô tưởng bổn vương không dám giết cô ư?”
“Dám dám dám, ngài là Chiến thần, tay cầm trọng binh, hô mưa gọi gió, muốn giết ta còn dễ hơn cả bóp chết một con kiến. Nhưng ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, rốt cuộc ngài có muốn chữa bệnh hay không? Nếu không thì ta đây về ngủ”.
Nhìn dáng vẻ lười nhác của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên hận không thể bóp chết nàng.
Hắn không biết mình trở nên tốt tính đến thế từ bao giờ, nếu là trước kia, nữ nhân này đã sớm bị băm nát cho chó ăn rồi.
Tay Dạ Mặc Uyên khẽ run lên, một lúc lâu mới ném cho Giáng Tuyết một ánh mắt, bảo hắn ta tới đây cởi áo.
Giáng Tuyết hết sức cẩn thận, sợ chủ tử nổi bão.
Sau khi cởi quần áo, cơ thể rắn chắc màu lúa mạch xuất hiện, hai mắt Cố Thanh Hy sáng ngời, nhìn chằm chằm.
“Chậc chậc chậc, lần trước không nhìn kỹ, không ngờ dáng người của ngươi lại tốt thế, chẳng có chút sẹo nào, cái định mệnh, tám khối cơ bụng đó hấp dẫn quá đi chứ”.
Hàng ngàn con quạ bay qua đầu Thanh Phong, Giáng Tuyết.
Dạ Mặc Uyên chỉ thốt ra đúng một câu: “Người đâu, kéo nàng ra ngoài cho chó ăn”.
“Đừng đừng đừng, ta thu hồi những lời vừa nói, xin ngươi bớt giận, ta mà chết rồi thì ai chữa bệnh cho ngươi, có muốn kéo ta ra ngoài cho chó ăn thật thì cũng phải chờ đến lúc ta chữa khỏi bệnh cho ngươi đã chứ. Hơn nữa, ta cũng chỉ khen dáng người ngươi đẹp thôi mà, đâu có nói xấu gì”.
“…”
Dạ Mặc Uyên đã hiểu được một đạo lý.
Nữ nhân này chỉ cần mở miệng là có thể khiến một người đang sống sờ sờ phải tức chết.
“Còn chưa chịu thi châm”.
“Đây đây”, Cố Thanh Hy cầm lấy ngân châm, đâm thẳng vào huyệt Bạch Hội của hắn, sức rất mạnh, khiến Dạ Mặc Uyên đau đến mức phải nhíu mày.
“Ồ, hơi trật rồi, ngươi chịu chút nha, ta châm lại lần nữa”.
“…”
Chắc chắn nữ nhân này cố tình.
Ghim kim thôi mà cũng có thể trật được hả?
“Ai da, lại nhầm rồi, nhưng đúng là lâu rồi ta chưa châm cứu cho ai, Vương gia này, hay là ngươi chờ ta tìm huyệt vị cái nha?”
Thanh Phong cả giận nói: “Cô cố tình”.
Mặt Cố Thanh Hy đầy vô tội: “Ngươi đang nghi ngờ y đức của ta hả, cái này gọi là ai rồi cũng mắc sai lầm, ngựa còn có bảy móng mà, thỉnh thoảng châm sai cũng bình thường thôi. Thanh Phong tiểu huynh đệ mắng ta cố tình, làm tổn thương tâm hồn bé bỏng yếu đuối của ta quá”.
“Rầm…”
Một chưởng của Dạ Mặc Uyên đánh tới, cái bàn bên cạnh Cố Thanh Hy hóa thành bột phấn, chẳng còn chút mảnh vụn nào.
Sự tức giận đã lan tràn khắp bầu không khí.
Cố Thanh Hy nuốt nước bọt.
Một cái bàn to tướng mà mới đó đã hóa thành bột phấn, nội lực cũng biến thái quá rồi đó.
“À ờ, ta mới nhớ ra, không cần châm cứu nữa, uống bát thuốc này rồi ngâm trong nước đó là được”.
“Ngang ngược, trong đỉnh toàn là nước sôi, cô lại bảo chủ tử bước vào, cô muốn nấu chín chủ tử ư?”
“Ngươi là đại phu hay ta là đại phu? Hàn khí trong người hắn nhiều như thế, nước không nóng thì làm sao ép hàn khí ra được?”
“E là hàn độc trên người chủ tử còn chưa được ép ra thì đã bị nấu chín trước rồi. Chủ tử, chúng ta không chữa nữa, nữ nhân này đang phá rối mà”.
“Không chữa hả? Vậy đi, ta đã bảo mà, thế ta về ngủ trước”.
“Bổn vương đã cho cô đi chưa?”, giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mặc Uyên vang lên.
Cố Thanh Hy buồn bực.
Ai cũng nói Chiến thần tính tình nóng nảy, mưa gió thất thường.
Nàng đã dày vò hắn lâu như vậy mà nam nhân đó vẫn còn nhịn được ư?
“Cố tam tiểu thư, bổn vương khuyên ngươi tốt nhất nên biết mình rõ phải chữa thế nào”, hắn không nói nốt nửa câu sau, nhưng ai cũng biết, nếu không chữa khỏi sẽ là kết cục gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!