– Tiểu thiếu gia, lão Vương Gia đang ở tại thư phòng, nói muốn gặp tiểu thiếu gia ngươi.
Ở trong sân, một ông già tóc bạc hiền lành cười gọi với lên Thần Dạ trên nóc nhà .
– Gia gia tìm ta, có chuyện gì?
Thần Dạ hơi hơi ngẩn người, chợt khóe miệng nhếch lên, hiện ra một vẻ ớn lạnh nhàn nhạt. Việc đời như bàn cờ, tất cả người đời là con cờ a!
Sau khi trọng sanh trở về, không đợi Thần Dạ phân chia rõ ràng suy nghĩ trong đầu, thì con đường này liền lập tức bắt đầu kéo dài được thêm một đời, quĩ đạo chính mình đã trải qua bắt đầu vận hành .
– Lão nô cũng không biết, lão Vương Gia đang chờ ở thư phòng, tiểu thiếu gia ngươi nhanh lên một chút đi thôi!
Ông già tóc bạc đang cười cười, ở sâu trong con mắt là những tia tiếc thay và thương hại không dễ bị phát hiện thoáng vút qua .
– Ta đã biết, lập tức đi ngay.
Đã từng trải qua, Thần Dạ sao có thể không biết, hôm nay lão gia tử gọi hắn tới rốt cuộc là vì chuyện gì?
Kỳ thật, gặp gỡ cùng lão gia tử, nếu như nói về thời gian như thì đại khái cũng mới gặp một ngày trước đây. Nhưng một ngày đó lại dứt khoát phân chia thế giới, phảng phất như lâu cả một đời vậy.
Đi xuống khỏi mái nhà, Thần Dạ sau khi cười cười với ông già tóc bạc liền đi tới một chỗ yên tĩnh trong phủ đệ.
Hắn đã qua không thể chờ đợi được muốn gặp mặt lão gia tử một lần. Hắn muốn hỏi một câu, tại sao Thần gia gặp phải thời gian tồn vong ,mà lão nhân gia ngài đều không ra tay giải cứu? Tại sao sau khi đưa cháu rời đi, lại đã nói cùng hắn, không nên ghi hận, lại càng không cần phải báo thù?
Chẳng lẽ, trong lòng lão nhân gia ngài, ơn tri ngộ của Thánh Chủ Gia thật sự lớn hơn mấy trăm nhân mạng của cả nhà sao?
Có điều là, Thần Dạ rất muốn hỏi, nhưng mấy cái này tạm thời là vô phương hỏi. Bởi vì gia gia hiện tại còn chưa trải qua câu chuyện sáu năm sau đó.
Thần Dạ đi xa, ông già tóc bạc nhìn bóng lưng hắn, giờ phút này cũng là đột nhiên thất thần. Bản thân tiểu thiếu gia này từ sau khi xảy ra biến cố bốn năm trước ở Bắc Vọng Sơn, cũng không còn có nói chuyện nhiều với những người khác, càng không hề cười.
Vậy mà vừa rồi, chẳng những phá lệ tự mình nói vài câu, lại vẫn còn cười. . . .
Ở chỗ sâu trong phủ đệ, có một chốn nho nhỏ. Nơi này, không có loại phồn hoa xa xỉ dễ thấy trong phủ Trấn Quốc Vương , cũng không hề có ồn ào và náo nhiệt. Có chăng chỉ có sự yên tĩnh ở mức cao nhất. Một hàng rào trúc nho nhỏ quây thành một vòng, bao bọc lấy một nếp nhà tranh xinh xắn nằm thỏa đáng ở trung tâm vòng tròn .
Trên miếng đất trống trước nhà tranh có nuôi một số gà con vịt con, ở gần đó có trồng một chút rau dưa. Nhìn qua, giống như là một chốn điền viên nông gia, nơi đó là bên trong phủ đệ Trấn Quốc Vương sao?
Đi vào trong cái sân nhỏ, Thần Dạ không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Mặc dù ở cùng dưới một bầu trời, nhưng chỉ có nơi này mới có thể khiến cho trong lòng hắn có cảm giác bình tĩnh. Khó trách ẩn sĩ trên thế gian đều thích phương thức sinh tồn giữa chốn điền viên .
Kỳ thật vốn từ thâm tâm hắn mà nói, Thần Dạ cũng thích loại cuộc sống yên tĩnh thế này!
– Dạ nhi, nếu đã đến đây rồi, tại sao còn không đi vào?
Tâm thần còn đang có hơi không tập trung thì, từ bên trong nhà tranh vọng ra một đạo âm thanh quen thuộc mà lại già nua ôn hòa, làm hắn trong phút chốc có loại cảm giác muốn khóc.
Cho dù gia gia cuối cùng có lựa chọn như thế nào thì Thần Dạ trong lòng có oán, lại chưa bao giờ có hận. Tại thế gian này, ngoại trừ cha mẹ ra thì người tốt nhất đối với hắn chính là gia gia .
Nhất là vài năm gần đây, chính mình bởi vì mẫu thân mất tích mà tính tình thay đổi quá nhiều. Nhưng gia gia cũng chưa từng bỏ mặc mình, hơn nữa còn báo cho mọi người trong quý phủ , không được nói về chuyện đó , cho dù là đằng sau lưng hắn cũng không được.
Thần Dạ cũng biết, công khai hay ngấm ngầm, gia gia đều ở phái người điều tra dò xét về chuyện ngày hôm ấy . . . . Mà là người của hai kiếp, Thần Dạ càng hiểu rõ hơn, gia gia không dễ bỏ qua!
Trấn tĩnh tâm thần, Thần Dạ dứt bỏ tất cả tâm tình phản đối , chậm rãi đi tới trước nếp nhà tranh rồi đẩy cửa phòng ra, đi vào trong phòng.
Phòng ốc tuy nhỏ, bên trong cũng là thu dọn rất sạch sẽ, tất cả mọi thứ bài biện cũng là đan xen tỉ mỉ có hứng thú, làm cho người ta không nhìn thấy có gì là chật chội. Ngay tại đối diện cửa phòng, có đặt một cái bàn học. Phía sau bàn, một ông lão ngồi thẳng người.
Ông lão dáng vẻ quắc thước, mặt mày tươi cười, gió sương năm tháng tựa hồ vẻn vẹn chỉ khiến cho lão xem ra có bề ngoài là một người già, tất cả còn lại đều như thanh niên trai tráng. Toàn thân tản ra một sức sống hừng hực mà người trẻ tuổi đều so ra còn kém , nhưng mà lúc này ở trong mắt lão nhân , có một vẻ lành lạnh khó hiểu.
Vị lão nhân này là đương kim Trấn Quốc Vương Gia Thần Trung!
– Dạ nhi, đến rồi à. Lại đây, ngồi vào bên cạnh gia gia!
Nhìn thấy Thần Dạ, cái lành lạnh trong mắt Thần lão gia tử tức thì tan đi, lập tức nhân từ cười một tiếng.
Thần Dạ liền ngồi xuống cạnh bàn rồi hỏi:
– Gia gia, nghe nói đại bá đã trở về?
Hắn biết lão gia tử gọi hắn đến muốn nói gì, cho nên những cái này đều không quan trọng. Cả đời này, hắn chẳng những muốn thay đổi chính mình, càng muốn hơn việc thay đổi tính cách của lão gia tử. Tất cả, liền thay đổi bắt đầu từ hôm nay.
Bởi vậy, Thần Dạ chủ động đặt câu hỏi, chính là muốn từng bước từng bước dẫn dụ cho lão gia tử đi ‘Chính mắt’ thấy, từ đó nhận ra nguy cơ che giấu sau lưng .
Nghe vậy, trong lòng Thần lão gia tử lập tức cũng đồng dạng kinh ngạc tựa như ông già tóc bạc kia lúc nãy. Tính tình của đứa cháu mình, lão lại biết hết sức rõ ràng. Mấy năm qua, cơ hồ là nó dù như thế nào cũng không mở miệng nói chuyện nhiều, nay vừa mới gặp mặt lại bắt đầu chủ động nói trước.
– Đúng vậy, Hoàng thượng muốn mời ta đến ôn lại chuyện xưa. Hiện tại có thể vào trong cung gặp mặt cùng Hoàng thượng một chuyến.
Thần lão gia tử cười cười. Mặc dù lão không rõ ràng lắm, hôm nay Thần Dạ làm sao vậy. Nhưng đây là chuyện tốt, vì người người quá cô độc, liền nhất định là cảm thấy cơ khổ bơ vơ!
– Ôn lại chuyện xưa?
Thần Dạ khóe miệng nhếch lên, ẩn chứa ý tứ coi thường. Nhưng rồi tức thì hắn liền lại khôi phục nguyên trạng. Lão gia tử là cỡ nhân vật nào, một vừa hai phải là tốt rồi. Nếu như thể hiện quá thì có vẻ như trái lại sẽ thành hoàn toàn ngược lại. Hắn tin tưởng lão gia tử có thể nhận ra, cũng nghe rõ ràng được ý tứ.
========
Hắn chợt cười hỏi:
– Gia gia, ngài tìm chắt nhi là có chuyện gì a?
Kìm xuống sự kinh ngạc trong lòng, âm thanh của Thần lão gia tử có hơi trầm xuống, mà hỏi:
– Dạ nhi, mấy ngày hôm trước có đúng là ngươi lại đi một chuyến lên Bắc Vọng Sơn?
– Vâng ạ!
Tại trước mặt lão gia tử, tất nhiên không cần giấu diếm cái gì.
Thấy vậy, Thần Trung âm thầm thở dài. Một lát sau, lão mới nặng nề hỏi:
– Dạ nhi, hà tất gì cần phải như thế?
– Gia gia, đó là ngày mẫu thân rời đi suốt bốn năm . Chắt nhi không thể không đi.
Kiếp trước vào thời khắc này, lão gia tử hỏi như thế, Thần Dạ cũng đồng dạng trả lời ông mình như thế, nhưng lúc này không giống ngày xưa. Cũng cùng một câu nói đồng dạng như nhau, nhưng phối hợp với vẻ mặt hắn lúc này lại thể hiện ra ý tứ không giống.
Thần Dạ không thể để cho lão gia tử thấy hắn tiếp tục có tinh thần sa sút!
– Năm đó là chắt nhi vô ý, lại khiến cho hôm nay một nhà không thể đoàn viên. Bốn năm qua, chắt nhi một mực muốn làm những thứ gì, cũng là hữu tâm vô lực. . . .
Đang nói thì có hơi dừng lại, Thần Dạ cười một tiếng rồi nghiêm nét mặt nói tiếp:
– Nhưng mà gia gia, chắt nhi tin tưởng, chỉ cần chắt nhi không chịu từ bỏ, kiên trì, rốt cuộc sẽ có một ngày, chắt nhi có thể làm được chuyện mình muốn làm.
– Ha ha!
Thần lão gia tử như là lần đầu tiên nhìn thấy Thần Dạ, sau khi nhìn chăm chú mấy giây không khỏi cất tiếng cười to:
– Không chịu từ bỏ, kiên trì! Nói rất hay, đây mới là đứa cháu thật là tốt của Thần Trung ta!
– Dạ nhi, điều cháu muốn làm thì cứ yên tâm đi làm. Gia gia cùng Thần gia sẽ là hậu thuẫn cho kiên cố nhất!
Từ lúc đó trở đi, Thần lão gia tử rốt cục tin tưởng, đứa cháu nhỏ nhất của chính mình đã trở nên không còn giống như với lúc trước kia.
Vừa nói dứt lời, ở chỗ sâu trong ánh mắt của Thần lão gia tử , một vẻ lạnh lẽo thoáng chốc xẹt qua:
– Dạ nhi, sau một tháng thì gia gia phụng chỉ vào cung. Hoàng thượng có yến muốn ban thưởng, chỉ rõ ta và ngươi Gia tôn!
– Hảo, chắt nhi đã biết. Đến lúc đó, cứ theo gia gia vào cung là được.
Thần Dạ trong lòng lạnh lẽo, khom người rời khỏi căn nhà cỏ tranh.
Sau khi dõi mắt nhìn Thần Dạ đi ra, vẻ lạnh lùng trong mắt Thần lão gia tử bỗng đột nhiên phóng đại vô cùng vô tận.
– Hoa lão ca, cũng không phải tiểu đệ nhất định phải đối nghịch cùng đời sau của ngài. Mà là hậu nhân của người không chịu dung cho tiểu đệ cùng người nhà của tiểu đệ. Vạn bất đắc dĩ, vì người nhà, tiểu đệ cũng chỉ có thể thật xin lỗi người .
– Đợi ngày nào đó, sau khi tiểu đệ thân xuống hoàng tuyền, sẽ trở lại tự mình nhận lỗi với lão ca. Còn hiện nay, cũng là không có cách nào khác !
– Nhưng. . . .
Ánh mắt của Thần lão gia tử cứng lại, chợt có một vẻ cay đắng bất đắc dĩ hiện lên ở khóe miệng mà nặng nề nói:
– Thời gian gần năm năm , một bước cuối cùng kia, lão phu dù như thế nào cũng không bước đi nổi. Mà một bước không bước đi nổi đó, lão phu thật sự không có tin tưởng kia!
– Ha hả, nhưng cho dù có tin tưởng hay không, lão phu cũng là nhất định phải làm. Cả đêm đứa con đều ở nhắc nhở lão phu , cũng không thể để cho nó phải thất vọng a!
– Một tháng sau!
Trên con đường nhỏ dưới tán cây, Thần Dạ thở ra một hơi thật dài. Trời cao lại cho hắn cơ hội nữa, nhưng không hề cho hắn dư địa để mà lựa chọn.
– Ta muốn như vậy, liệu có đúng rất tham hay không?
Thần Dạ buồn cười thành tiếng. Một tháng sau sẽ phát sinh chuyện gì, trong lòng hắn biết rất rõ ràng. Mặc dù là không có dư địa để mà lựa chọn, nhưng đã có thể thay đổi, như vậy đủ rồi. . . .
. . . .
Màn đêm buông xuống, trong phòng!
Thần Dạ ngồi xếp bằng ở trên giường, nhập tâm ngồi thiền, hô hấp cực kỳ trôi chảy, hai tay kết ra thành hình thủ ấn kỳ dị, trong ngực có hơi phập phồng . Vào lúc hô hấp cùng tần suất ngực phập phồng đạt tới sự hài hòa nhất trí, một cỗ khí lưu từ giữa hư không đã mạnh mẽ cướp đoạt mà đến. Theo sự hô hấp của hắn , chúng nhanh chóng tiến vào trong cơ thể hắn, bồi dưỡng cho xương cốt cùng thân thể!
Cùng lúc đó, cỗ khí lưu này chia ra làm hai, phần còn thừa lại bị một cỗ lực kéo vô hình tác động nên dọc theo kinh mạch của hắn, nhanh chóng tuần hoàn chảy xuôi.
Cứ tiếp tục chảy xuôi như vậy, ước chừng sau khi chảy khắp tất cả các kinh mạch thì nó hóa thành một cỗ khí tinh thuần khí, nhanh như tia chớp nhằm về phía đan điền của Thần Dạ.
Hành động này của Thần Dạ , nhìn khắp cả thế gian đều không có người xa lạ, hắn là đang tu luyện!
Thế giới này, là một thế giới võ đạo sinh sôi nẩy nở đến đỉnh cao . Mỗi người, có khả năng không có cơm ăn, có khả năng không có gia tài khổng lồ, nhưng không thể không tu luyện võ đạo. Nếu không, cho dù nhà ngươi có gia sản vạn quan nhưng tại trong mắt người khác thì cũng vẫn chỉ là loại tồn tại như khất cái! Đương nhiên, gia tài cùng thực lực là được ngang bằng nhau.
Loại tư tưởng này được truyền qua đời đời , đến hiện nay, đã thành thâm căn cố đế tại trong lòng mỗi người!
Đọc sách, mặc dù cũng có thể làm quan, thậm chí làm đại quan lên đến hàng Tể Tướng. Nhưng bên trong mỗi một hoàng triều trên thế gian , chưa bao giờ nó chỉ tồn tại vì quan văn hay bởi vì thuần túy quan văn. Nên căn bản vô phương đặt chân vào hạng có quyền kiêu ngạo trăm kẻ nịnh bợ trong triều đình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!