Như thế, Hậu Thiên, Huyền Cảnh đã cấu thành thế giới võ đạo mà mọi người theo đuổi này!
Con đường võ đạo có quá nhiều gian nan. Chỉ hơi có vô ý là đủ để khiến mang đến cho người ta kết thúc sinh mệnh này. Bởi vậy, nó cũng được mọi người thế gian nói đùa là Bất Quy Lộ.
Nhưng dù vậy, chỉ cần có thể thành công bước lên con đường võ đạo, là có thể mang đến vô tận vinh hoa và phú quý, có khả năng thu được thân phận và địa vị trong giấc mộng của vô số người , cùng với ánh mắt kính trọng ngưỡng mộ cùng sùng kính của đông đảo mọi người.
Cho nên, cho dù con đường này khó đi đến đâu, thì nó vẫn làm động lòng người, người khác vĩnh viễn phải theo đuổi!
Thần Dạ vô cùng thông minh, linh tính cũng hơn người. Con đường võ đạo, đối với hắn mà nói . . . . Thần Dạ và những người khác đều như nhau. Vào thời kì hoàng kim thích hợp nhất để tu luyện , thì từ năm tuổi hắn bắt đầu tu luyện!
Với địa vị mà Thần gia có được tại Đại Hoa hoàng triều, Thần Dạ có khả năng đủ tiếp xúc với các công pháp, võ kỹ, thậm chí hoàn cảnh tu luyện, tự nhiên đều là tốt nhất trong hoàng triều. So sánh với đệ tử hoàng thất thì cũng không kém chút nào.
Dưới những điều kiện đầy đủ sung túc như vậy, đến lúc Thần Dạ được sáu tuổi, hắn tu luyện tới Hậu Thiên Nhị Trọng. Mãi cho đến nắm mười một tuổi, đã đạt tới tình trạng Hậu Thiên Nhị Trọng đỉnh cao, việc đánh sâu vào Huyền Cảnh đều ở trước mắt.
Thiên phú bẩm sinh tu luyện như thế , dẫu hắn không thể xưng là ưu tú thì ở trong mắt người khác thì quả thực chính là một yêu nghiệt!
Tuy nhiên, vào ngày đó bốn năm trước, Thần Dạ năn nỉ mẫu thân dẫn lên Bắc Vọng Sơn. Chẳng những mẫu thân bị người bắt đi, hắn đã bị người bịt mặt nện một chưởng, khiến cho hắn trọng thương rất lâu không nói, mà cả căn cơ liên quan bị hao tổn, từ đó, Huyền Khí Chi Lộ đã cách hắn càng ngày càng xa.
Đúng là vì nguyên nhân này, nên tại kiếp trước trong lần đại kiếp nạn kia, gia gia Thần Trung vào lúc đưa hắn ra khỏi đế đô Hoàng Thành mới không gặp phải quá nhiều ngăn trở.
Một kẻ không bao giờ có thể tiếp xúc với Huyền Khí Chi Lộ nữa, đương kim hoàng đế sẽ không đem để ý quan tâm đến hắn chút nào. Tuy nói nhổ cỏ phải trừ tận gốc, nhưng mà thật sự cái gốc rễ này đã quá mục nát thối rữa, chưa trừ diệt cũng được!
Hôm nay trọng sanh mà đến, việc Thần Dạ bị hủy căn cơ cũng không hề vì thế mà thay đổi, vẫn tồi tệ đến cực độ. Nói cách khác, thời gian sắp một canh giờ mới từ trong thiên địa mà thu lấy một đạo linh khí thiên địa tiến vào trong thân thể.
Nhưng, cho dù tu luyện tới cùng có hữu hiệu hay không , Thần Dạ cũng không thể buông tay từ bỏ. Hận thù hai kiếp, ân oán tụ một đời, làm thế nào có thể từ bỏ!
Vì gia tộc, vì mẫu thân, bất kể phát sinh chuyện gì thì đều phải tiếp tục kiên cường kiên trì . Đây là lý do cùng niềm tin duy nhất mà Thần Dạ còn sống kiếp trước cùng kiếp nầy!
Hơn nữa, trong kí ức đã xảy ra suốt sáu năm kia đã bao hàm không chỉ có việc Thần Dạ rất tinh tường đối với chuyện sẽ xảy ra sau này. Càng quan trọng hơn chính là … hắn đã tìm được một lối đi thích hợp cho mình. Chỉ có điều là, kiếp trước cũng không dành cho hắn đủ thời gian.
Hiện nay, thời gian có, đường cũng đã mở rộng. Thần Dạ liền không tin, chính mình sẽ còn phải mang theo tiếc nuối mà rời khỏi cõi trần này!
Thời gian trôi qua, sau khi một đạo linh khí thiên địa kia bị luyện hóa, hóa thành Huyền Khí tinh thuần, trực tiếp chảy vào đan điền. Tức thì, nó liền dung hợp với Huyền Khí vốn đã có trong đan điền . . . .
Thần Dạ bình thường tu luyện, trên cơ bản đến bây giờ đã được coi là bị chấm dứt. Thiên phú bẩm sinh còn lại của hắn thật sự quá kém, không đủ để giúp cho hắn kiên trì tu luyện được lâu.
Ngay vào lúc hắn chuẩn bị rời khỏi tu luyện, đúng vào giờ khắc này thì bỗng đột nhiên có một đạo hào quang trắng với hắn mà nói là có hơi quen thuộc, nhưng đồng thời lại thập phần xa lạ . Đột nhiên nó bùng phát lên ở trong đan điền hắn.
Đạọ hào quang trắng không chỉ có tốc độ xuất hiện nhanh chóng, mà ngay cả tốc độ bắt đầu khởi động cũng đồng dạng nhanh như tia chớp. Vào lúc Thần Dạ vẫn còn chưa kịp biết, rốt cuộc là làm sao vậy thì đạo hào quang trắng lóa kia liền trực tiếp tràn ngập tại mỗi một xó xỉnh trong cơ thể hắn.
Sau đó, từ trong ra ngoài đã bao bọc kín mít lấy cả người hắn.
Lúc này, một cỗ đau đớn kịch liệt lại đột nhiên bùng ra. Với tính cách hai kiếp làm người của Thần Dạ mà giờ phút này cũng không chịu nổi. Sau khi khó chịu hừ một tiếng, hắn cảm giác cả người mình như say. Kế tiếp, thiên địa xoay tròn, trong ánh mắt mà Thần Dạ có khả năng thấy thế giới thì phảng phất trong nháy mắt này tất cả đều bắt đầu điên đảo. . . .
Dưới trạng thái như vậy, tất cả những gì xuất hiện ở mắt đều trở nên cực kỳ mơ hồ. Trong mơ hồ , trực tiếp phơi bày ra cho Thần Dạ một loại trạng thái hư ảo không đúng thực. Hình như mặt đất chỗ hắn đang đứng không phải ở trong phòng, lại càng không trên mặt đất, mà là bản thân hắn đang ở trong hư không bao la vô tận.
Nhưng mà chốn hư không này , không có mặt trăng mặt trời cùng các vì sao, không có linh khí thiên địa, không có gió mây. Chỉ vẻn vẹn có một cỗ hủy diệt thuần túy đến trình độ cao nhất . . . .
Thần Dạ không chút nghi ngờ, nếu như cỗ hủy diệt này xuất hiện ở trong thế giới chân thật, như vậy thế giới sẽ bị phá hủy trong nháy mắt , từ đó không có một ngọn cỏ!
Lúc này Thần Dạ, bởi vì đau đớn kịch liệt, con ngươi cơ hồ lồi ra khỏi hốc mắt. Hắn mím chặt môi, vết máu không ngừng ri rỉ thẩm thấu ra ngoài. Nhưng hắn gắt gao nhịn xuống, không hề phát ra chút xíu âm thanh nào.
Trọng sanh mà đến, trên lưng mang theo hận thù cùng ân oán của hai kiếp. Với bản thân Thần Dạ như thế, bất luận kẻ nào cũng sẽ không phải là chỗ để hắn dựa vào. Điểm này, một đời trước đã chứng thật cho hắn.
Hắn hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu mà ngay cả chút đau đớn nhỏ nhoi ấy đều cần người khác tới giúp hắn hóa giải, như vậy, trời cao lại cho hắn một cơ hội mới, lại có cái ý nghĩa gì?
Vì gia tộc, vì mẫu thân, đâu phải là đơn giản hai khẩu hiệu. Nếu không cầm cự nổi với đau đớn hiện tại, đến tương lai khi gặp khốn khổ lớn hơn nữa, Thần Dạ ắt phải cũng không cách nào ngăn cản được . . . .
Thần Dạ quả thật không muốn, chính mình lại một lần nữa mang theo tiếc nuối cùng chờ đợi lại đi đến một kiếp sau để đền bù.
=======
Không nói trước, trời cao sẽ lại có cho hắn một lần cơ hội nữa hay không. Mặc dù có cho, kiếp nầy không chịu đựng nổi thì kiếp sau, cũng chưa chắc có thể làm được!
Hư Vô thế giới, không có mặt trời mọc mặt trăng lặn. Tất cả đều hình như ở trong trạng thái hỗn độn , vòng đi vòng lại, giống như vạn vật không còn tồn tại, thế giới đã lâm vào trạng thái hủy diệt . . . .
Đau đớn kịch liệt không biết giằng co bao lâu, ý thức của Thần Dạ đã sớm hoàn toàn mơ hồ, thân thể cũng tê dại. Tựa hồ bởi vì phải chịu đựng quá lâu nên cơn đau đớn này hiện nay đối với hắn mà nói, phảng phất đã rời xa .
Duy có một chút không thay đổi, chính là hai mắt của hắn. Nó vẫn duy trì trạng thái lúc đầu, nhưng đồng dạng, trong ánh mắt hắn thì thế giới hiện ra trước mặt vẫn là hư ảo không đúng sự thực.
Một thời khắc nào đó, cũng có lẽ đã trải qua như một đời dài dằng dặc, trong thế giới Hư Vô mà mơ hồ, hắn vừa xoay mình liền hiện ra một vệt sáng lóng lánh.
Hào quang trắng này, nếu như Thần Dạ không có nhìn lầm thì đúng là tuôn trào ra từ trong đan điền của hắn .
Trong vầng hào quang , vẫn tràn ngập một cỗ ý đồ hủy diệt thuần túy. Cùng với hào quang kéo dài đi, không được một hồi thì cả thế giới trong ánh mắt của Thần Dạ đã bị bao trùm toàn bộ.
Trong một cái chớp mắt này, Thần Dạ lại một lần nữa cảm giác có một cơn chấn động mãnh liệt xuất hiện. Tức thì, Thần Dạ rõ ràng có thể thấy được, có một tia chớp sáng trắng vô cùng lớn đang nhanh chóng thu nhỏ lại. Rồi cuối cùng, hóa thành một chùm tia sáng thật nhỏ!
Cùng với hào quang thu nhỏ lại hóa thành chùm tia sáng, cả thế giới lần thứ hai lại trở thành chốn hắc ám Hư Vô. Nhưng có một chút không giống, ở trong thế giới đang tràn ngập khí tức hủy diệt, dĩ nhiên tất cả đều bắt đầu khởi động từ trong chùm tia sáng này.
– Bồng!
Một tiếng ầm ầm, phảng phất thế giới này sụp đổ. Trong tầm mắt của Thần Dạ, cũng không thấy được chút xíu cảnh trí, như thể đôi mắt của hắn đã bị mù vậy.
Nhưng hắn có thể cảm giác đến, ý thức của mình đã quay trở về. Cùng lúc đó, thân thể của mình, rốt cục là chính mình có khả năng đủ khống chế.
Thần Dạ bất chấp suy nghĩ vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy. Hắn vội vàng nhắm mắt lại lần thứ hai, tiến vào trạng thái tu luyện . Vừa rồi đã có chuyện phát sanh, khẳng định là xuất hiện một chút biến cố. Cho nên, hắn muốn lập tức biết, thân thể của mình rốt cuộc có vì biến cố như , mà phát sinh một chút điều biến hóa chưa biết hay không.
Đến khi ý thức của hắn tiến vào thân thể, sau khi dụng tâm đi xam xét cẩn thận thì đúng là hắn có ‘Nhìn’ thấy. Trong cơ thể, chùm tia sáng trước đây dung hợp làm một thì hiện tại chính là nó đang hăng hái vận hành.
Cơn đau đớn kịch liệt, lại bắt đầu một lần nữa !
Mà vào lúc bị chấn động đau đớn, Thần Dạ phát hiện, ý thức của hắn đã không bị đánh mất bởi vì đau đớn , mà là một mực vẫn duy trì tỉnh táo. Điều này khiến cho hắn chẳng những ‘Nhìn’ thấy rõ chùm sáng trắng vận hành, mà đồng thời, cũng thập phần rõ ràng cảm ứng được cơn đau đớn đang hành hạ!
Chùm sáng trắng bắt đầu khởi động, thật giống như một toa xe lửa to lớn phi nhanh với tốc độ cao, mà lại cứ như thế vận hành ở trong thân thể nho nhỏ nên đâm húc lung tung. Cơn đau đớn đó khiến cho Thần Dạ sống không bằng chết!
Có điều là, đau đớn càng là kịch liệt thì một cỗ cảm giác kỳ lạ càng hiện ra rõ ràng ở trong đầu hắn .Mà nhờ vào cảm giác đó, giờ phút này Thần Dạ cũng có thể rõ ràng nhìn thấy quỹ tích mà chùm sáng trắng bắt đầu khởi động .
Thần Dạ không khỏi kinh hãi, quỹ tích mà chùm tia sáng vận hành, không ngờ là giống nhau như đúc so với quỹ tích vận hành của linh khí thiên địa sau khi nó tiến vào trong cơ thể khi chính mình tu luyện .
Mà ở trong quá trình vận hành như vậy, bên trong chùm tia sáng đều lúc nào cũng có một dòng khí tức hủy diệt yếu ớt . Nó đang không ngừng từ giữa chùm tia sáng phát tán ra ngoài, đúng là những khí tức hủy diệt này đã kích thích, mới khiến cho Thần Dạ có cảm giác đau đớn sống không bằng chết.
Chùm tia sáng bắt đầu khởi động hết lần nọ tới lần kia, phảng phất không biết mệt mỏi. Đến cuối cùng, ngay cả chính bản thân Thần Dạ cũng không biết nó đã vận hành bao nhiêu lần. Tóm lại, Thần Dạ có cảm giác nếu như chùm sáng trắng có linh tính, thì ngay vào lúc này thân thể của mình sẽ không có bất cứ bí mật gì ở trước mặt nó.
– Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Cuối cùng, chùm sáng trắng lấy khí thế không gì sánh nổi mà điên cuồng lọt vào trong đan điền.
Liền trong tích tắc này, giống như có một sự tỉnh ngộ đột nhiên xuất hiện. Sau đó, Thần Dạ liền ‘Nhìn thấy’ ở trong đan điền của mình có dôi ra một thứ gì đó.
Trên thực tế, cũng không nên nói là đã dôi ra một thứ gì đó. Bởi vì đám hào quang trắng này lúc trước liền xuất hiện từ trong đan điền , hiện nay chẳng qua là nó lại trở về bên trong đan điền.
Phải nói là Thần Dạ biết rất rõ ràng ở trong đan điền của mình có một món đồ như vậy.
Ý thức của hắn, gần như là không bị khống chế mà đi theo chùm sáng trắng tiến vào đến trong đan điền . Tức thì hắn liền ‘Nhìn’ thấy, đám hào quang trắng đang xoay tròn. Ở chính giữa có một vật khác cũng tùy thời chuyển động theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!