Trong khi đó, Mãn Mãn tỉnh lại, bản thân nằm trên một chiếc giường kỳ lạ, quần áo bị lột ra, chỉ còn lớp áo dây mỏng dính còn đang khoắc trên người, để lộ một cơ thể sexy đầy nóng bỏng. Thân hình quyến rũ thật khiến người khác muốn phạm tội. Nhưng cơ thể có gì đó rất lạ, nóng nảy khó chịu.
Mãn Mãn cố gắng bò dậy, đảo mắt nhìn xung quanh muốn biết đây là nơi nào " Đây là đâu vậy, sao mình lại ở đây?"
Nhưng khi vừa mới bước xuống giường, cơ thể như không có sức lực ngã ngào ra sàn nhà một cái "Đùng".
Cơn chấn động lại chạm vào vết thương cũ ở chân " Đau quá." Khẽ rên lên.
Hơi thở của Mãn Mãn lại càng lúc dồn dập và nóng lên, không phải do trong phòng không có điều hoà, mà cơn nóng này nó phát từ trong cơ thể mà ra, thật sư khiến người ta rất ham muốn một thứ gì đó.
" Nóng quá, chuyện gì thế này, nước, phải tìm nước để hạ nhiệt."
Giọng nói thều thào không ra hơi, Mãn Mãn vẫn ngây thơ, chỉ nghĩ rằng bản thân lại lên cơn sốt và muốn ngâm mình trong nước cho bớt nóng.
Mãn Mãn cố gắng đứng dậy, bám vào mọi thứ có thể chống đỡ trong phòng, đi đến nhà tắm gần đó, lết từng bước đầy khó khăn.
Lúc này, Cố Minh Thiên sau vài phút cũng đã ra khỏi thang máy, rời khỏi bữa tiệc đi theo ông Phú, ông ta dẫn anh đến một cánh cửa, phía trước là mã số phòng 309 niềm nở nói:
" Cố Tổng, món quà đặc biệt đó đang ở bên trong."
Cố Minh Thiên như hiểu ra được ý đồ của ông Phú, khoé miệng khẽ cong lên " Ông chắc là món quà này sẽ khiến tôi hài lòng?"
" Chắc chắn, Cố Tổng nhất định cậu sẽ thích thôi."
Sau câu nói đấy, thì trong lòng ông Phú lại nghĩ khác " Dù trái tim có sắt đá đến đâu, đứng trước một đại mỹ nhân thì cũng phải động lòng mà thôi."
Ông ta lại cười xấu xa hơn mà không hề hay biết Cố Minh Thiên đã biết thừa ý đồ của ông ta. Anh dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn ông ta buông lời đe doạ " Nếu không hài lòng, thì ông chuẩn bị tinh thần giao 30% cố phần công ty cho tôi đấy".
Lời nói nửa thật nửa đùa của Cố Minh Thiên, khiến ông ta toát hết cả mồ hôi, run rẩy thầm mắng chửi trong lòng " Đúng là một tên cao ngạo."
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ông ta, anh khẽ nhếch mép khinh thường, nhưng cũng muốn xem bên trong là gì mà khiến ông ta tự tin như vậy.
Cố Minh Thiên cắm chìa khoá, từ từ mở cửa, một mùi hương thơm thoang thoảng bay vào mũi anh, anh khẽ nhướng mày, bởi mùi này anh đã từng ngửi ở đâu rồi rất quen.
Ông Phú thập thò bên cạnh khiến anh cảm thấy khó chịu, mở cửa đi vào rồi đóng lại một cách dứt khoát.
Không hiểu sao trong đầu Cố Minh Thiên lại hiện lên ba chữ " Trần Mãn Mãn."
Nhìn khắp nơi, nhưng cũng không có ai, mùi hương dịu nhẹ này làm anh không kiềm lòng được mà bước tiếp vào, trên giường trống không.
" Ào ào."
Tiếng nước chảy phát ra từ nhà tắm, Cố Minh Thiên cẩn trọng bước vào.
" Cạch."
Tiếng mở cửa vang lên, người bên trong bị giật mình, đập vào trước mắt Cố Minh Thiên chính là Trần Mãn Mãn đang co người, run rẩy ngâm mình trong bồn tắm, nước chảy lênh láng tràn cả ra sàn nhà.
" Trần Mãn Mãn, sao cô lại ở đây?" Cố Minh Thiên vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong giọng nói lại có chút tức giận.
Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệnh, ánh mắt vô hồn, nhìn Cố Minh Thiên im lặng, rồi cúi đầu quay đi.
Nhìn thấy thái độ đấy của Mãn Mãn, ngọn lửa trong anh như bùng lên, bước đến thẳng chỗ cô.
" Đừng lại đây." Mãn Mãn hét lên, sợ hãi hất hết nước về phía Cố Minh Thiên.
Anh nghiến răng " Cô biết là mình đang làm cái gì không hả?"
Mãn Mãn run rẩy, lại tiếp tục không trả lời, làm Cố Minh Thiên càng điên lên hơn, điên cuồng lao đến cầm chặt cổ tay cô, giọng đe doạ, quát lớn.
" Còn dám làm càn, tôi sẽ cho cô không thể xuống nổi giường được nữa đâu."
Đôi mắt mở trừng nhìn thẳng vào Mãn Mãn, cô bối rối, không biết phải làm thế nào, giọng nói run lên như muốn khóc " Buông tôi ra, đau."
" Ra ngoài cho tôi."
Không muốn nhìn thêm nữa, Cố Minh Thiên siết chặt cổ tay Mãn Mãn, kéo cô lên nhưng lại bị cô dùng sức đẩy ra " Đừng chạm vào tôi."
" Trần Mãn Mãn, cô gan lắm rồi."
Cố Minh Thiên tức giận, lập tức vòng tay qua ôm eo Mãn Mãn, ép sát người cô vào cơ thể anh, tiếp sau đó là đặt một nụ hôn lên môi cô, nhưng lần này lại bị cô kháng cự lại, cắn vào môi anh, làm nó rỉ máu.
" Trần Mãn Mãn, cô bị điên rồi sao?"
" Anh buông tôi ra đi, tôi không muốn."
Liên tục là hành động phản kháng của Mãn Mãn, dùng tay đánh vào người anh, nước mắt cô cũng đã ướt nhoè, giống với lần đầu cô bị anh cưỡng ép.
" Sao cơ thể cô ta lại nóng như vậy?" Nghi vấn trong đầu, Cố Minh Thiên liền hạ giọng hỏi:
" Cô bị bỏ thuốc sao?"
Lúc này Mãn Mãn mới dừng lại, không làm gì hết, giống như một câu trả lời, im lặng là đúng, đôi mắt lại trìu xuống một nỗi buồn da diết.
Cố Minh Thiên cũng đã hiểu ra, anh lúc này đã thực sự nổi giận, ánh mắt như toả ra sát khí của một kẻ giết người, mắng chửi thành tiếng " Lũ khốn."
Ôm chặt Mãn Mãn trong lòng, mà không ngừng suy nghĩ về tên khốn ông Phú đấy " Nếu như lúc này mà từ chối ông ta, thì có lẽ kẻ đứng đây không phải là ta, mà là kẻ khác. Dám động đến người phụ nữ của bổn đại gia, ta sẽ cho các người thế nào là sống không bằng chết."
Cố Minh Thiên bất ngờ bế Mãn Mãn lên, cô vùng vẫy không muốn " Thả tôi ra, làm ơn! Tôi xin anh, thả tôi xuống."
" Tôi sẽ giúp cô." Câu nói dứt khoát, không một chút do dự.
" Không, tôi không cần, anh đi ra đi, tôi không muốn."
Mặc cho Mãn Mãn không chịu, quyết chống lại anh, thì anh cũng không để tâm, bước đến bên giường ném mạnh cô xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!