CHƯƠNG 2: CẬU TA CÒN MUỐN LÊN GIƯỜNG TÔI
Mặc dù chân cô ta rất đẹp, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhục nhã.
Chỉ là, nghĩ tới Diêu Mộc Thanh, lại nhìn dáng vóc mĩ nhân trước mắt, tôi chịu đựng, cũng thừa nhận.
Phí sức lực không dễ dàng gì bò tới trước mặt cô ta, tôi ngẩng đầu, sau đó tôi liền có thể thưởng thức đôi chân đó với cự ly gần hơn.
Chân thật sự rất trắng, hơn nữa không có chút tỳ vết nào, như ngọc bích. Lòng bàn chân hồng hào mềm mịn, hơn nữa theo cự ly gần, tôi còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt. Rất khó tưởng tượng, chân lại cũng sẽ có mùi thơm.
“Cậu ngây ra đó làm gì?”
Cô ta đột nhiên mở miệng, đánh thức tôi từ trong ảo tưởng, cũng khiến tôi càng thêm ngượng ngùng.
“Xin, xin lỗi, chân cô quá đẹp, hơn nữa còn rất thơm, cho nên tôi thất thần…”
Tôi cảm thấy rất xấu hổ, lại để một đôi chân mê hoặc, mặt nóng bừng.
Tôi vốn cho rằng cô ta sẽ tức giận, lại không nghĩ tới lời vừa nói xong, cô ta đã cười nũng nịu khanh khách, cười rất vui vẻ.
Đột nhiên, ánh mắt cô ta nhìn tôi, dọa tôi vội cúi đầu.
Trong chớp mắt, bàn chân nhỏ bao trong đôi vớ đen mỏng đã nâng cằm tôi lên.
Cô ta hỏi tôi: “Chân tôi đẹp, ngực tôi có đẹp không?”
“Xin lỗi, tôi vừa nãy không nhịn được, sau này tôi sẽ không nhìn nữa.”
Tôi sợ chọc cô ta tức giận, vội xin lỗi, nhưng không nghĩ tới, cô ta lại cười, hơn nữa còn cười dữ dội hơn vừa rồi, cả người đầu ngã lên giường.
Cười hơn cả phút, cô ta mới ôm má ngồi dậy, mặt cười đỏ lên, nhưng cũng càng thêm xinh đẹp.
Cô ta đứng dậy, mang giày, sau đó đi tới sau lưng tôi.
“Cậu ngốc rất đáng yêu!”
Sau lưng vừa truyền tới giọng nói du dương của cô ấy, sau đó tôi liền cảm thấy dây thừng trói buộc tôi được cởi ra.
“Cậu có thể mặc quần áo rồi.”
Tôi cũng không biết cô ta rốt cuộc muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo lời cô ta, cởi đồ da mặc đồ của mình.
Sau đó, tôi liền nhìn thấy cô ta mở túi da hàng hiệu mang tới, lấy một tập số nhỏ dài ra, cầm bút nhanh chóng viết gì đó lên.
Một khắc sau, cô ta viết xong liền xé ra, đưa cho tôi.
Tôi nhận rồi nhìn, thì ra là một tờ chi phiếu, hơn nữa, đếm số không, lại là chín mươi triệu, đến chín mươi triệu!
“Chị, chị viết sai số rồi, hình như viết dư vài số không.”
Cô ta lại cười, càng cười càng xinh đẹp, càng xinh đẹp tôi càng không dám nhìn, mặt nóng bừng, cô ta thực sự quá đẹp.
“Với câu này của cậu, tôi cũng không viết sai, chính là chín mươi triệu, cho cậu, cậu lưu điện thoại cho tôi.”
Tôi cũng ngây ngốc, không làm gì cả, đã kiếm được chín mươi triệu, tiền này kiếm cũng quá dễ rồi!
Nhận giấy bút đưa tới, tôi lưu số điện thoại mình cho cô ta, sau đó cô ta bèn cho vào túi.
Thoáng chốc, cô ta giơ bàn tay mềm mại trắng nõn, khẽ nâng cằm tôi, giống như đang trêu chọc tôi.
Đôi mắt nóng bỏng, nhìn thẳng khiến lòng tôi lo lắng bất an, mắt cũng không dám nhìn cô ta, vội nhắm lại.
“Mở mắt cậu ra, nhìn xem tôi đẹp không.”
Tôi miễn cưỡng chịu đựng sự hoảng loạn trong lòng, chậm rãi mở mắt, cẩn thận đánh giá cô ta, đôi mắt to ướt át, hàng mày thanh tú, mũi thẳng lung linh, đôi môi nhỏ đỏ tươi, làn da trắng nõn, cằm thon gọn…
“Tôi đẹp không?”
“Đẹp, chỗ nào cũng đẹp, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp hơn chị, đại minh tinh trong tivi cũng không đẹp bằng chị.”
Trong giọng nói mê hoặc trời đất của cô ta, tôi cũng không biết làm sao liền nói ra hết toàn bộ lời trong lòng.
Sau đó, cô ta liền giơ bàn tay nhỏ ngọc ngà sờ lên mặt tôi, rất trơn láng, rất ấm áp, khiến tôi rất hưởng thụ.
Một cái tát “chát” liền trực tiếp đánh tôi hồ đồ, một cái bạt tai đánh tôi ra khỏi hưởng thụ.
“Tôi đương nhiên đẹp, những lời thừa thải này còn cần cậu nói?!”
Cô ta xoay người muốn đi, tiếng cười khanh khách dần xa.
Tôi cũng không biết cô ta rốt cuộc tức giận hay sao, hoàn toàn không mò ra được cảm xúc của cô ta.
Trước khi rời khỏi cửa phòng, cô ta đứng lại quay đầu, như tiên nữ nhìn tôi: “Đồ ngốc, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu nữa, nhớ lời chị đây, gọi lúc nào tới lúc đó, cho dù sáng sớm cũng vậy!”
Sau đó, cô ta liền uyển chuyển rời đi, tiếng giày cao gót chạm đất “cộp cộp” cũng dần xa, cho tới lúc hoàn toàn biến mất.
Người phụ nữ xinh đẹp rời đi không bao lâu, Trương Ngọc Dung đã vào.
Cô ta không nói lời nào, đi tới trước mặt tôi trực tiếp giơ tay ra.
Tôi biết cô ta muốn tiền, nhưng tôi không đưa cho cô ta: “Tôi dựa vào cái gì đưa tiền cho cô, tiền tôi mượn cô cũng còn chưa đưa tôi.”
Trương Ngọc Dung cười, mê hoặc chúng sinh, như yêu tinh ăn người không nhả xương: “Giúp tôi nhận ba mối nữa, tiền ba mối xem như tiền thế chấp, sau đó tôi có thể cho cậu mượn tiền.”
“Nhưng ba tôi vẫn đang trong bệnh viện, ông đợi tiền cứu mạng gấp!”
“Ba cậu sống hay chết có liên quan gì tới tôi?”
Lời của Trương Ngọc Dung khiến tôi cảm thấy rất tức giận, cho nên tôi nhấc chân rời đi.
Chỉ là tôi còn chưa đi được vài bước, đã nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng vỗ tay.
Lập tức, ngoài cửa có bốn tên du côn xông vào, không nói hai lời, trực tiếp ra tay đánh đấm.
Ban đầu tôi còn có thể đánh trả, nhưng họ ai nấy đều cao to lực lưỡng, hơn nữa còn chiếm ưu thế về số lượng, trực tiếp đánh tôi bầm dập.
Đánh đã đời năm sáu phút, dưới sự ra hiệu của Trương Ngọc Dung, họ mới cười dữ tợn thu tay lại.
Trương Ngọc Dung ngồi xổm xuống, lấy tờ chi phiếu chín mươi triệu trong túi áo tôi rồi đi.
Liếc nhìn con số, mặt cô ta nở nụ cười hài lòng: “Cậu chỉ là làm việc thiếu gia mà thôi, không phải thật sự mời cậu tới làm thiếu gia, người quý ở việc tự biết rõ mình. Bằng lòng làm thì cậu phải theo quy tắc của tôi, không bằng lòng làm…tôi sẽ khiến cậu theo quy tắc của tôi.”
Trương Ngọc Dung rất xinh đẹp, rất kiều diễm, nhưng bây giờ khuôn mặt xinh đẹp đó của cô ta ở trong mắt tôi chỉ có tà ác.
Nhưng mà, vì vấn đề góc độ nằm trên mặt đất, tôi nhìn thấy đôi chân xinh đẹp thon thả của cô ta trong váy ngắn, cùng với mơ mơ hồ hồ ở chỗ sâu. Ánh sáng đó, khiến tôi kích động, kích động muốn đẩy ngã cô ta theo bản năng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!