Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …
CHƯƠNG 251: SỰ THÀNH THẬT CỦA CÔ CŨNG GIỐNG NHƯ CÁI TÊN
Giữa trưa, sau khi làm xong bữa ăn, Thời Trình Trình ngồi ở trước bàn, trên mặt đều là biểu cảm vui vẻ được hưởng thụ mỹ vị.
Mặc dù cô ta không phải là mỹ nữ, nhưng mà ít ra cũng không xấu, hơn nữa thời gian dài cũng rất vừa mắt, nhất là hơi thở trí thức ở trên người, đối mặt với cô ta giống như là đối mặt với một hải dương mênh mông.
Bình thường nhìn thấy cô ta ngốc ngốc thành thật, nhưng mà một khi nói đến văn học nước nhà rồi thì cô ta quả thật miệng lưỡi lưu loát, há miệng thi từ ngậm miệng ca phú, đối với cô ta quả thật dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc là đối với những thứ đó của cô ta tôi không cảm thấy hứng thú, nói thật ra thì tôi cảm thấy hứng thú đối với việc cô ta sống một mình ở trong nhà như thế nào.
“Trình Trình, buổi tối cô ở nhà một mình, tâm trạng trống rỗng thì tôi biết rồi đó, nhưng mà thân thể của cô có cảm thấy trống rỗng hay không?”
Thời Trình Trình hơi đỏ mặt: “Anh làm gì đột nhiên lại hỏi cái này chứ, anh hỏi cái này không thích hợp.”
“Tôi chỉ là tò mò đơn thuần mà thôi, cô xem xem tôi là một cẩu độc thân, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào, nói thật thì đối với phương diện đó tôi khá là cảm thấy có hứng thú, nhất là đối với tâm lý và suy nghĩ của phụ nữ cũng tương đối hứng thú. Cô nói một chút thôi mà, cùng lắm thì tôi đảm bảo với cô tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô, tuyệt đối sẽ không làm trái với mong muốn của cô…”
Tôi nói với Thời Trình Trình rất nhiều, bảo đảm rất nhiều, lại luân phiên hỏi tới, lúc này cô ta mới thật vất vả mà mở miệng nói.
“Thật ra thì cũng có nghĩ tới, là người đều có dục vọng mà, sao lại không nghĩ tới được.”
Tôi cẩn thận nhìn chằm chằm vào gương mặt phiếm hồng của cô ta: “Vậy lúc cô muốn thì làm sao bây giờ, giải quyết như thế nào vậy?”
Thời Trình Trình đỏ mặt hỏi ngược lại tôi: “Vậy lúc anh muốn thì giải quyết như thế nào?”
“Dùng tay đó, vừa tưởng tượng dáng vẻ nũng nịu của cô sau đó vừa làm.”
“Chẳng ra làm sao!”
Thời Trình Trình xấu hổ bỏ đũa xuống, thở hổn hển muốn đứng dậy, tôi vội vàng khuyên cô ta, nói hết lời, lúc này cô tao mới chịu ổn định lại cảm giác xấu hổ và tâm trạng kích động.
“Trình Trình, vậy lúc cô muốn thì sẽ giải quyết như thế nào, cũng dùng tay hả?”
“Tôi mới không xấu xa giống như anh, tôi cứ chịu đựng thôi, nhịn mấy phút là được rồi.”
Tôi rất tò mò: “Dùng tay bẩn như vậy, cô cứ mua dụng cụ an ủi là được rồi, ở trên mạng có bán đó, có mấy chục nghìn thôi.”
“Tôi là giáo viên, là người nhà giáo, không có suy nghĩ xấu xa như vậy đâu.”
Hình như là đụng chạm đến tôn nghiêm nhà giáo, cho nên tôi cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục kêu cô ta ăn cơm đi.
Sau đó trong quá trình ăn cơm tôi lại hỏi thăm công việc của chồng cô ta, cô ta không chịu nói, tôi cũng không hỏi lại.
Một người giáo sư tài cao trẻ tuổi trong chính trị và pháp luật, thay đổi nghề nghiệp, cũng không thể xuống biển được.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thời Trình Trình dọn dẹp bàn giúp cho tôi, tôi kêu cô ta cứ ngồi đó đi.
“Kêu cô mang giày cô lại không chịu mang giày, cứ phải mang đôi tất đi tới đi lui ở trên mặt đất, cô cứ thành thật ngồi đó đi.”
“Chuyện này cũng không thể oán trách tôi được, trong chỗ của anh cũng chỉ có một đôi dép mà thôi, tôi cũng không thể mang giày cao gót bước trên sàn nhà bằng gỗ của anh được.”
Sau khi dọn dẹp thức ăn ở trên bàn xong, tôi rót một ly nước cho cô ta: “Sau này chúng ta cứ kết nhóm nấu cơm với nhau đi, cô mua thức ăn, tôi nấu cơm, cô rửa chén, hai bữa là bữa trưa và bữa tối, thỉnh thoảng tôi không có ăn cơm ở nhà, nhưng mà cũng may là cô có nhiều thức ăn nhanh như vậy, cũng không để cho cô phải đói.”
“Để tôi tính.”
Nói xong Thời Trình Trình liền lấy điện thoại di động ra mở máy tính, không biết là đang tính toán cái gì ở trên đó.
Sau năm phút, cô ta mới mở miệng vui vẻ đồng ý nói là kết nhóm với tôi như thế này so với việc cô ta mua thức ăn nhanh thì còn tiện lợi hơn nhiều, ít nhất cũng tiết kiệm được một nửa tiền.
Tôi giúp cô ta, nấu ăn cho cô ta ăn, cô ta còn đang tính toán giá cả chi phí, chuyện này thật là…
Ăn uống no say, sau khi đã đạt thành hiệp nghị nấu ăn chung với nhau, cô ta xoay người muốn đi ra cửa về nhà.
“Trình Trình, chúng ta có phải là bạn bè không?”
“Đúng vậy, có chuyện gì thế?”
Thời Trình Trình đứng ở trước cửa, vừa mang giày vừa tò mò nhìn về phía tôi.
“Là bạn bè với nhau, vậy cô đưa tôi một cái áo lót đi, lúc mà tôi nhịn không được thì lấy ra bắn súng ngắn, tránh cho việc làm lung tung khắp nơi.”
Thời Trình Trình rất xấu hổ: “Anh nói bậy cái gì vậy hả? Cái này sao có thể tùy tiện đưa cho anh được.”
“Tại sao cái này lại không thể tùy tiện cho được chứ, đối với cô mà nói áo lót cũng ném đi cũng chỉ là ném đi thôi, nhưng đối với tôi mà nói nó lại là một loại an ủi tinh thần đó, nó còn có tác dụng phòng ngừa tội phạm tội. Cô đây là đang cầm phế phẩm cứu người, người tốt việc tốt điển hình, sao lại không thể cho được.”
Bàn về chuyện ngụy biện lệch lạc thì tôi tự nhận vị phó giáo sư văn học này không phải là đối thủ của tôi.
Trên thực tế thì đúng là cô ta cũng không phải là đối thủ của tôi, sau đó dưới một trận lý thuyết của tôi nói cho cô ta phải ngây ngốc, trong lòng đã hơi dao động.
“Nhưng mà, nhưng mà… dù sao cũng là đồ vật cận thân, không thể tùy tiện cho anh được.”
“Không thể tùy tiện cho sao? Vậy cô còn muốn bán lấy tiền hả, cân ký hay gì?”
“Ai nha, anh đừng có làm rộn mà, anh biết là tôi không có ý đó mà.”
Ánh mắt của Thời Trình Trình rối rắm, sau đó kéo cửa ra chạy trốn ra bên ngoài, trực tiếp thuận theo cầu thang mà chạy xuống dưới.
Vốn chỉ là đùa giỡn trong lúc rảnh rỗi, chạy thì cứ chạy đi, không quan trọng. Huống hồ gì tôi chắc chắn với cô ta, thật sự muốn ra tay thì cô ta tuyệt đối không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Đoán chừng nửa tiếng đồng hồ sau, tôi đang chuẩn bị nằm trên giường một lát, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Tôi mở cửa ra nhìn, vậy mà cô ta lại trở lại chỗ của tôi, hơn nữa trên tay còn cầm theo một cái túi nhựa màu đen.
“Cái này là tôi mới mua chưa có mặc, cho anh đó.”
Nói xong cô ta liền muốn đi, tôi lôi kéo cô ta đi vào trong phòng, cô ta có vẻ hơi hoảng hốt.
“Anh muốn làm cái gì vậy hả! Đồ tôi cũng đã cho anh rồi, anh không thể như thế được, đó là phạm tội đó!”
“Tôi làm gì mà phạm tội chứ? Chẳng qua là tôi muốn nói cho cô biết tôi không cần đồ mới, nếu như mà cần đồ mới thì tự tôi mua được rồi, tôi thích mùi vị ở trên người của phụ nữ, không phải là đồ mới cũng không phải là đồ được giặc.”
“Còn chưa hiểu nữa hả? Tôi muốn thứ mà cô đang mặc trên người đó.”
“Hả?”
Thời Trình Trình hơi ngơ ngác, một hồi lâu sau cô ta mới ngại ngùng đỏ mặt nói: “Cái này không thích hợp…”
“Vì xem cô là bạn cho nên mới nói như vậy với cô, không xem cô là bạn thì tôi chắc chắn sẽ không nói ra mấy loại lời nói này với cô đâu. Nếu không thì chuyện mất mặt như thế này, tôi cũng đã chiến thắng mình mà nói cho cô biết, còn cô thì lại không đồng ý. Thôi bỏ đi, nếu như cô đã không xem tôi là bạn bè, vậy thì tôi cũng không ép buộc cô nữa, cô đi đi.”
Nói xong, tôi liền mở cửa nhà ra, nhìn cũng không nhìn cô ta một chút nào.
Một hồi lâu sau có âm thanh giày cao gót tiếp xúc với sàn nhà gỗ vang lên, âm thanh kia biến mất ở trong phòng ngủ.
Âm thanh kia lại vang lên một lần nữa, Thời Trình Trình đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Để ở trên giường của anh đó.”
Sau đó cô ta liền cúi đầu xuống bước nhanh rời đi, lại nhanh chóng bước xuống lầu, giống như là một học sinh tiểu học phạm sai lầm.
Trở lại trong phòng ngủ, quả thật có một cái áo lót thêu hoa màu tím nhạt được gấp ngay ngắn đặt ở trên đầu giường của tôi, hai miếng mót chụp lại với nhau, rất ngăn nắp.
“Thời Trình Trình, cô quả thật y như tên gọi vậy.”
Ngáp một cái, sau đó tôi liền chui vào trong ổ chăn, dưới ánh mặt trời buổi trưa chiếu xuyên vào trong cửa sổ, rất nhanh liền tiến vào trong giấc mộng ngọt ngào và ấm áp.
Buổi chiều sau khi thức dậy, tôi cầm lấy cái áo lót ném vào trong thùng rác, ngay cả áo lót của Triệu Tĩnh, tất chân của Địch Lệ Ba mà tôi cũng không giữ lại, sao tôi có thể giữ lại của Thời Trình Trình được?
Rèn luyện học tập cho đến năm giờ chiều, tôi bắt đầu nấu cơm.
Chiều hôm đó, sau khi làm cơm xong tôi gọi điện thoại cho Thời Trình Trình.
“Sao vậy, còn cần phải mang xuống dưới cho cô nữa hả? Mau lên đây ăn cơm đi.”
“Không phải, tôi cảm thấy mấy món đồ ăn vào ngày hôm nay đều là do anh mua hết, tôi nghĩ là chờ lần sau đi siêu thị…”
“Nghĩ nhiều quá, đi lên đây ăn cơm đi.”
Một lát sau tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cô ta liền mang theo đôi dép lê đi vào trong nhà của tôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!