CHƯƠNG 62: ĐẠI MỸ NHÂN LỤC NHAN
Sau nụ hôn kích tình, tôi buông Lục Tiểu Nham ra, chỉ cúi người, dùng đôi mắt rực lửa nhìn cô ta.
Đôi mắt to long lanh nhìn tôi, trong đó dần dần trở nên mê ly hư ảo: “Anh Phong…”
Lục Tiểu Nham khẽ nói, giống như gọi, lại giống như thấp giọng rên rỉ.
Vì thế, tôi vén áo sơ mi của cô ta ra: “Tiểu Nham, chỗ này của cô thật đẹp, tôi muốn ăn chỗ này của cô.”
Vừa nói, tôi vừa đưa tay mở chiếc áo ngực màu hồng nhạt của cô ta ra.
Cô ta xấu hổ nhắm mắt lại, sau đó phát ra một tiếng ‘ừm’ bằng âm mũi.
Tôi khẽ nghịch đôi bồng đào no đủ và săn chắc trắng nõn đó, sau đó phủ phục lên đó ngửi.
Mùi hương nhàn nhạt tự nhiên của thiếu nữ, khiến tôi mê đắm, không nhịn được mà vê nắn nhũ hoa.
Lục Tiểu Nham khẽ rên lên, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn muốn cởi áo ngoài của tôi, tùy ý kích động trên lưng của tôi.
Một lúc sau, mãi đến khi cơ thể kiều diễm của Lục Tiểu Nham bắt đầu vặn vẹo, tiếng rên rĩ cũng có dấu hiệu thay đổi, tôi cởi phăng chiếc váy ngắn màu trắng đó của cô ta.
“Tiểu Nham, tôi tiếp tục để cô bay thêm mấy lần nữa được không, giống như tối đó ở trong xe.”
Sắc mặt của Lục Tiểu Nham đỏ bừng, cũng không biết xấu hổ hay bởi vì câu nói này của tôi.
Cô ta cắn nhẹ môi dưới, 10 giây sau mới xấu hổ nói: “Anh đáng ghét, anh làm gì mà phải hỏi tôi, anh trực tiếp làm không phải là được rồi sao.”
“Làm tình nha, Tiểu Nham cô từ bao giờ trực tiếp như vậy rồi?”
“Tôi rõ ràng không phải có ý này, tôi… A~!”
Lục Tiểu Nham còn đang giải thích, tôi trực tiếp đưa tay vỗ vào chỗ xấu hổ của cô, đánh thẳng vào khiến cô đau đớn rên rỉ, chỉ là trong tiếng rên rỉ còn có một loại ham muốn và vui sướng khác.
Liên tiếp ba cái vỗ, Lục Tiểu Nham triệt để không chịu nổi, hai chân khép chặt, nhưng lại bị tôi cưỡng chế tách ra, sau đó tay dán lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn…
Khoảng 10 phút sau, trong phòng đều là tiếng rên rỉ kích tình của Lục Tiểu Nham, cô ta thậm chí không nhịn được mà mở miệng, kèm theo tiếng khóc ham muốn: “Anh Phong…”
Tôi biết, cô ta nhịn đến cực hạn rồi, cô cần loại yêu nào đó đến lấp đầy cô ta, đến dập tắt ngọn lửa dục vọng đang điên cuồng đó, giải quyết những nhu cầu bản năng trong nơi sâu thẳm của cô ta.
Vì thế tôi tháo dây lưng.
Tuy nhiên vào lúc này, đột nhiên, cửa lớn tự đồng ngoài sân đột nhiên mở ra, tiếng cạch cạch của cửa sắt truyền vào trong phòng.
Tôi tìm kiếm âm thanh, cánh cửa sắt đang từ từ mở ra, có một chiếc xe Bentley đang đợi.
Mà biển số của chiếc Bentley này, giống hệt với chiếc xe ngày hôm đó Đông Nhị Gia lái.
Hoặc nói, đây căn bản chính là cùng một chiếc xe.
“Ba tôi về đến rồi!”
Giọng nói lo lắng của Lục Tiểu Nham xác định suy đoán của tôi.
Sờ gương mặt nhỏ đang đỏ bừng, Lục Tiểu Nham vội vàng kéo váy sải bước chạy lên lầu.
Tôi cài lại vắt lưng da, chỉnh lại quần áo, sau đó hít thở sâu, đứng dậy đi ra phòng khách, đứng ở cửa, nhìn chiếc Bentley đang từ từ tiến vào.
Chiếc Bentley dừng ở trước cửa, qua cửa kính xe, tôi nhìn thấy Đông Nhị Gia đang lái xem hơi cúi đầu coi như chào hỏi.
Ngay lập tức, cửa xe mở ra, Vũ Cát Minh cùng Lục Nhan từ trong xe bước ra.
Ánh mắt của Vũ Cát Minh nhìn sang tôi, không đợi ông ta mở miệng, trên mặt tôi nở nụ cười khẽ, tự giới thiệu bản thân với bọn họ.
“Chú dì, cháu là Trần Cẩn Phong, là bạn của Vũ Bích Phượng, cũng là bạn học của Lục Tiểu Nham khi cô ấy học lái xe.”
Vũ Cát Minh nhìn tôi vài giây, sau đó khẽ gật đầu, nói với Lục Nhan ở bên cạnh đang khoác tay ông ta: “Tiếp đón khách cho tốt, tôi cùng Nhị Gia lên lầu bàn chút việc.”
Phân phó xong, Vũ Cát Minh trực tiếp lướt qua người tôi, có thể nói là phớt lờ tôi, ngay cả một nụ cười cũng không có.
Có điều nghĩ cũng thấy bình thường, nhân vật lớn như ông ta, giả dụ cùng tôi vừa bắt tay vừa chào hỏi, ngược lại rất mất thân phận.
Đông Nhị Gia khi đi qua bên cạnh tôi, khẽ vỗ vai tôi, đây là sự đáp lại cái gật đầu chào hỏi vừa rồi của tôi.
Trong sân, chỉ còn dư lại tôi và Lục Nhan.
Không thể không nói, Lục Nhan là một người phụ nữ xinh đẹp, điều này tôi đã sớm biết thông qua bức ảnh, nhưng lúc này nhìn thấy người thật, mới phát hiện vẻ đẹp của bà ta tuyệt đối không phải một tấm ảnh thì có thể hình dung được.
Dáng vẻ 36-37 tuổi, cơ thể no đủ lại không nể nang, mái tóc ngắn ngang cho người ta thấy sự thông minh sắc sảo, cả người tản ra một loại khí chất tao nhã. Sự tồn tại của bà ta, chính là cách giải thích hoàn hảo cho quý phu nhân. Chỉ cần đứng ở đó, đã khiến tôi có một loại xúc động muốn ôm hai chân của bà ta.
“Xin chào, tôi là mẹ của Tiểu Nham, tôi tên Lục Nhan.”
Lục Nhan chìa bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc của bà ta ra, tôi khẽ nắm lấy, lịch sự cúi đầu.
Sau khi chào hỏi xong, bà ta mời tôi vào phòng khách, vừa rót nước vừa bê hoa quả, nhiệt tình mà không mất tao nhã.
Sau đó, ngồi cùng trên ghế sô pha, nói chuyện khách sáo với tôi, không có chút gì khinh thường, hay ý tứ giả tạo làm cho có lệ, khiến người khác cảm thấy bà ta rất chân thành, đáy lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác thân cận.
Trong lúc nói chuyện, Lục Tiểu Nham đã xuống lầu, mặc chiếc váy liền thân, rất gọn gàng, rất thanh thuần. Ở trên lầu trốn tránh vài phút, nét ửng đỏ trên mặt đã hoàn toàn rút xuống.
Cô ta dứng bên cạnh của Lục Nhan, căn bản nhìn không ra mẹ con, do Lục Nhan bảo dưỡng rất tốt, bọn họ càng giống hai chị em nhiều hơn.
“Thật là cô gái không biết lịch sự, khách ở phòng khách, con lại chạy về phòng ngủ, may mà Trần Cẩn Phong người ta không để ý. “
Lục Nhan quay sang trách Lục Tiểu Nham, Lục Tiểu Nham chỉ cười cho qua, căn bản không có để tâm.
Lục Nhan bất lực lắc đầu, sau đó mỉm cười nói với tôi: “Thật là ngại quá, đứa trẻ này bị tôi chiều hư rồi.”
“Không có, Tiểu Nham cực kỳ có lịch sự, hoàn toàn không có kiêu ngạo của một cô gái, nhìn ra được, cử chỉ ưu nhã của cô ấy hoàn toàn nhận được lợi ích từ việc dạy bảo của dì, mới xinh đẹp như vậy.”
Đối với lời khen của tôi, Lục Nhan chỉ khẽ cười, dường như không có nghe ra ý tứ trong đó vậy.
“Mẹ, người ta đang khen mẹ đó!”
Lục Nhan bất lực, sau đó nói: “Phải phải, mẹ nên cảm ơn người ta, cảm ơn lời khen của Trần Cẩn Phong.”
“Không có khen, chỉ là trần thuật một sự thật mà thôi.”
Nói xong, tôi từ trên sô pha đứng dậy, lấy lý do còn có một số việc khác, cáo từ với Lục Nhan.
Lục Nhan cũng không giữ, đứng dậy tiễn khách.
Chỉ là khi tiễn đến bên ngoài cửa lớn, bà ta giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, khẽ vỗ đầu.
“Cái tính hay quên chết tiệt này, Tiểu Nham, vào phòng khách cầm túi của mẹ đến đây.”
Lục Tiểu Nham xoay người rời đi, chẳng mấy chốc lại quay lại, trong tay cầm một túi da cao cấp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!