Đêm thứ nhất 1
"Ưm... Đừng..."
Tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua lớp rèm cửa dày, chiếu vào trong căn phòng lịch sự tao nhã mộc mạc. Trong lúc mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ xinh đẹp thoát tục của người đang nằm trên giường lớn.
Cùng với thân hình mảnh dẻ xinh đẹp, da thịt mềm mại lộ ra ngoài chăn mỏng giống như bạch ngọc hoàn mỹ lại như sương như tuyết. Lúc này lại hiện lên màu đỏ ửng, đặc biệt là trên gương mặt xinh đẹp kia, trên hai gò má hiện lên màu đỏ nhạt như ánh nắng chiều, như là hoa đào bùng lên nở rộ vào tháng ba. Gương mặt xinh đẹp động lòng người kia càng xinh đẹp hơn không gì sánh được..."
Lông mày xinh đẹp nho nhã hơi nhíu lại, lông mi dài cong khẽ rung động. Trong chăn, Thư Khuynh Mặc dần tỉnh lại, nhưng khi thân thể ngồi dậy từ giường lớn, cô
quay đầu lại nhìn cách bố trí quen thuộc trong căn phòng, cô mới thở dài một hơi...
Cô xốc chăn mỏng lên, ngay cả dép lê cũng không kịp mang vào, vội vàng đi phòng tắm rửa mặt...
Sau khi tạt nước lên mặt vài lần, cô lim dim xoay người, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc trong tấm gương kia, lại cảm thấy hơi lạ lẫm.
Gương mặt quen thuộc, chỉ là đôi mắt đẹp kia lại trở nên rực rỡ, dịu dàng như làn thu thủy. Hai gò má cũng ửng hồng, mặt giống như hoa đào, môi anh đào cũng hơi sưng đỏ, kiều diễm ướt át. Trên gương mặt thanh lệ xinh đẹp lại theo vài phần quyến rũ, khóe mắt, đuổi lông mày đều lộ ra mấy phần quyến rũ hút hồn...
Đôi môi dưới của Thư Khuynh Mặc hơi đỏ tươi, giống như có gì không đúng...
Trời ạ, cô cảm nhận được trong quần lót dưới váy ngủ rộng rãi có cảm giác dính dính...
Cô vội vàng đi thay rồi giặt quần áo, vò mớ tóc dày đen đi tìm xà bông để tắm rửa...
Nằm trong bồn tắm, lần đầu tiên trong lòng Thư Khuynh Mặc xúc động mà chửi thề, đúng là phải trách móc cô bạn thân ở tha hương nơi đất khách quê người, cái miệng quạ đen của cô ấy lại nói một câu thành lời tiên tri...
Do cô ấy ban tặng, đêm qua thật sự mình đã có một giấc mộng xuân, đó là lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua.
Hơn nữa, cô lại vì giấc mộng xuân này mà ẩm ướt...
Quan trọng hơn đó chính là không chỉ nhớ vài thứ giống những giấc mộng trước, mà cô lại nhớ rõ ràng từng chút một giấc mộng xuân xấu hổ kia, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng đều... Rõ mồn một ngay trước mắt...
Trong mộng, cô là một tiểu thư trong một gia tộc, con gái của nhà Thượng thư, quý danh tên là Thư Khuynh Mặc.
Vào hội hoa xuân đêm thất tịch, được tiểu thư quý tộc có quan hệ thân thiết ba năm mời đi xem hoa đăng.
Vón dĩ bầu không khí vui vẻ hòa thuận, từ trước đến nay tiểu thư khuê các đều không ra cổng chính, không bước khỏi cổng trong, thật vất vả mới được đi ra ngoài vui chơi. Mỗi người đều vô cùng vui vẻ ngắm hoa đăng, còn thỉnh thoảng trêu ghẹo thảo luận xem công tử nhà nào có dáng vẻ tuấn tú...
Lại đột nhiên xuất hiện một con mưa to làm rối loạn hành trình. Trong phút chốc, mọi người đều hoảng sợ tránh mưa, mỗi người đều tranh nhau ẩn nấp. Đám đông hỗn loạn làm đám tiểu thư lạc nhau, bởi vì được con gái của vương công quý tộc khác mời, lại suy nghĩ hộ vệ của Hầu phủ đầy đủ, nên Thư Khuynh Mặc chỉ dẫn theo một nha hoàn...
Cho nên lúc này bọn hộ vệ tranh nhau bảo vệ chủ tử của mình trở lại xe ngựa. Đèn hoa lạnh lẽo, dòng người chen chúc, trong tình hình rối loạn đó, tiểu thư Thư gia không được mọi người để ý đã bị dòng người cuốn xô đi. Mà cũng không biết tiểu nha hoàn đáng thương của nàng đã bị đẩy đến nơi hẻo lánh nào rồi...
Thư Khuynh Mặc bảo vệ thân thể mình khi bị nước mưa xối đến ướt nhẹp, nàng cố gắng né qua dòng người muốn tìm chiếc xe ngựa đã đỗ ở đó khi nãy. Trên đường đi va va chạm chạm, trên người trên mặt đều dính không ít bùn đất, trái lại nó cũng vô tình che bớt dung mạo hơn người của nàng, tránh để những tên du côn lợi dung mưa to đi quấy rối...
Trải qua nguy hiểm vất vả, cuối cùng cũng tới nơi dừng xe khi nãy, lại phát hiện nơi đây đã không có bóng dáng của xe ngựa, nhưng nàng vẫn đứng yên ở đó chờ...
Nàng biết những tiểu thư kia khi bình tĩnh lại sẽ tới đây tìm mình...
Dù cho những tiểu thư kia quên thì gã sai vặt, hạ nhân trong nhà cũng sẽ tới tìm mình. Có lẽ sẽ hơi chậm trễ một chút...
Bóng đêm dày đặc, mưa rơi không dứt, hoa đăng ven đường đều bị hoa đăng làm cho ướt nhẹp. Nếu không phải ở nơi xa vẫn có những người cầm đèn lồng vội vàng đi qua, mang theo đèn đuốc sáng ngời, nàng sợ mình cũng chẳng thể tìm được đường trở về. Thật vất vả mới tìm được một gốc cây đại thụ để che mưa chắn gió, nhưng chẳng thể che chắn được bao nhiêu cả. Nhưng dẫu có chút ít cũng còn hơn không, thỉnh thoảng có hạt mưa nhỏ rơi trên người nàng. Nàng loanh quanh đó thân thể đã lạnh run, rùng mình, hi vọng có người đến tìm mình sớm một chút...
Có lẽ do thật lòng cầu khẩn, dường như từ nơi xa vang lên tiếng bánh xe ngựa, còn có một tia sáng ngời đung đưa trong đêm đen. Thư Khuynh Mặc dựa vào thân cây đại thụ kia, vỏ cây thô ráp xuyên qua quần áo mỏng manh mà cọ vào phần lưng mềm mị của nàng. Nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra, trong đáy lòng đang chờ đợi chiếc xe ngựa này đến tìm mình...
Nhìn thấy ánh sáng kia càng lúc càng đến gần, càng lúc càng sáng, bỗng dưng lòng nàng căng thẳng...
Xe ngựa kia treo đèn bão bằng lưu ly, bốn phía đều treo thêm chuông đồng bằng ngọc. Ngay cả ở trước cửa xe ngựa cũng không phải là màn gấm bình thường, mà là gỗ được điêu khắc sơn đỏ ở hai bên cột cửa, phức tạp mà cao quý. Xem ra cũng không phải xe ngựa tiểu thư bình thường ngồi mà là phải phẩm cấp vương công quý tộc mới xứng ngồi trong loại xe có kiểu dáng thế này. Ngay cả Thư phủ là phủ Thượng thư cũng không đủ phẩm cấp có được...
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, xe ngựa đã đến gần. Phu xe hất áo tơi, nón lá đi xuống xe, cung kính cúi đầu hỏi nói: "Xin hỏi có phải tiểu thư Thư gia không ạ. Chủ tử nhà ta là cha của Hoa Dương quận chúa, được quận chúa nhờ vả nên đi đến đưa Thư tiểu thư hồi phủ..."