“Không cần!” Tôi lập tức lắc đầu. Tôi mới không muốn bị trói chặt với những quy tắc và khuôn phép của khoa pháp luật.
Nhìn tôi với bộ dạng như lạc vào suy nghĩ của bản thân, thầy cảm thấy bất lực lắc đầu, khoát tay, “Đi đi, nhìn thật chướng mắt.” Tôi thật muốn đi qua hôn ông thầy đáng yêu này, lại sợ thầy kiện tôi tội “Quấy rối”, đành phải tặng thầy một nụ hôn gió, xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa liền sửng sốt một chút, cái người đáng giận là Thiên Sứ Kỷ Như Hàng đang tà tà tựa vào góc tường, hai tay bỏ trong túi quần, như trong một bộ phim hoạt hình với dáng điệu của cậu bé đẹp trai.
Tôi đi tới vỗ nhẹ vai anh ta, “Gì vậy, anh chàng đẹp trai, không phải là đang chờ tôi đó chứ?”
Anh ta nhún vai, với bộ dạng “Có gì là không thể.”
“Khỉ thật, thật sự chờ tôi?” Tôi thậm chí đã lâu không nói lời thô tục đều đi ra.
Anh ta lắc đầu, “Quan Tâm, em thật không ngoan, nói thô tục quá.”
Tôi nhún vai, “Anh quản sao.”
Anh ta đi đến, hai tay đặt lên vai tôi, “Quan Tâm, anh đương nhiên phải quản. Bởi vì từ ngày mai trở đi, em chính là bạn gái của anh.”
Tôi hoảng sợ, giữ bàn tay anh ở trước mặt lắc lắc, “Anh không có bệnh trong người đó chứ? Đùa giỡn cái gì, cái này thật sự không buồn cười.”
Anh ta nở nụ cười, ở hành động trước đó của tôi liền thu hồi tay, để lại hai tay như lúc ban đầu cho vào túi, “Quan Tâm, anh không có bệnh em rồi sẽ biết. Ngày mai em nhất định sẽ trở thành bạn gái của anh.”
Tôi đối với anh ta cười nhạt, không để ý tới anh ta. Cho dù anh ta là Thiên Sứ, anh ta cũng không thể tùy tiện nhận lộn bạn gái. Huống chi tôi yêu Thuộc Đình, tôi sẽ không phản bội anh ấy.
Phía sau vang lên giọng nói lành lạnh, “Quan Tâm, em ngày mai sẽ đến tìm anh.”
Tôi hừ một tiếng xem như trả lời. Tôi tìm anh? Không có khả năng.
Trở lại ký túc xá, phát hiện kia cha người đẹp nhìn tôi với biểu tình rất kỳ lạ, dường như là có chuyện gì đã xảy ra.
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi. Các cô ấy không nói lời nào biểu tình thực cứng ngắc.
“Quan Tâm, cậu có khỏe không?” Hứa Uy Nhi bắt đầu không thể nhẫn nhịn được, cô thận trọng hỏi.
“Tớ có cái gì không tốt?” Tôi cảm thấy kỳ quái, “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Tang Khả Trữ bình thường rất ít nói, cô ấy chỉ biết làm một số hành động để diễn tả cảm xúc của mình, lần này thực sự phá lệ mở miệng, “Quan Tâm, tớ sẽ đứng về phía cậu.”
Tôi càng kinh ngạc, “Chuyện gì?”
Kỷ Như Thần rốt cuộc thật không tầm thường. Chị nhìn hai người đẹp, thấy đầu của các cô ấy cúi thấp, chị ấy rất tàn nhẫn nói: “Quan Tâm, anh trai của em vừa rồi ở sân thể dục, đồng ý lời tỏ tình của Trương Duy Ngọc rồi.”