Tôi nghĩ ông trời thật là yêu quý người nhà họ, sinh một người xinh đẹp đáng yêu như mèo Kỷ Như Thần, lại sinh hỗn hợp của Thiên Sứ và gợi cảm trên một người như Kỷ Như Hàng. Thật sự không công bằng, tôi nghĩ ngay cả yêu mến một người đã yêu mến chưa đủ.
Hoảng hốt trong lúc đó nghe được một trận hút không khí. Ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Như Hàng lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười với tôi rất đơn thuần, “Quan Tâm, bọn họ không tin em là bạn gái của anh, muốn hay không biểu diễn một chút cho bọn họ xem?”
Có gì không thể? Mất đi người mình yêu, đàn ông trong lòng tôi đã không còn ý nghĩa, có làm bạn gái của ai thì có gì khác biệt? Tôi nhún nhún vai, ngẩng đầu lên cùng lúc anh đang cúi xuống.
Nụ hôn của anh thật nhẹ nhàng. Quả nhiên là Thiên Sứ, người ngoài nhìn nụ hôn kiểu Pháp này liền đỏ mặt, mà tôi lại cảm nhận được anh mang theo sự quan tâm cùng yêu thương. Người đàn ông này thực sự là Thiên Sứ, anh đang trấn an cảm xúc của tôi. Cho đến khi, tôi mới biết được vì sao tôi lại khẩn trương như thế, không phải là vì nụ hôn của anh, mà là vì Thuộc Đình.
Nụ hôn vừa dứt, nước mắt tôi liền chảy ra, anh rất tự nhiên lau cho tôi. Không ai sẽ nghĩ tới tôi ở thời điểm lãng mạn này sẽ khóc, mà động tác anh lau nước mắt, thật tự nhiên giống như lau đi bụi vậy.
Quay mặt đi, thấy Thuộc Đình cùng Trương Duy Ngọc đứng ở trong đám đông. Tôi mỉm cười với anh, nụ cười cay đắng cùng chua xót chỉ có trong lòng tôi mới biết.
Thuộc Đình điên cuồng yêu thích bóng rổ, có Kỷ Như Hàng tham gia trận bóng anh đương nhiên không có khả năng bỏ qua, đương nhiên cũng sẽ mang theo bạn gái mới của anh. Kỷ Như Hàng nhân cơ hội này chỉ ra bạn gái anh là tôi, thứ nhất ngăn chặn mọi người tiếp tục chú ý tôi; thứ hai, là nói cho Thuộc Đình, Quan Tâm từ nay về sau không cần anh quan tâm nữa.
Sau Thuộc Đình và Trương Duy Ngọc, tôi với Kỷ Như Hàng thành một đôi làm nổi lên một trận cuồng phong lớn ở B.