Tôi bực mình nói: “Em cũng không phải là gì của anh hết, anh tìm em làm cái gì? Dù sao có thiếu em làm ấm giường, thì còn có là phụ nữ khác bằng lòng mà.”
Vừa nghe xong lời này, anh tức giận đến đem tôi từ trong lòng ngực đẩy ra, “Em làm sao nghĩ như vậy? An ninh xã hội bây giờ kém như vậy, em ngay cả để lại lời nhắn đều không có, không nói lời nào đã chạy đến địa phương xa như vậy, anh có thể không lo lắng sao? Em cũng biết rõ bốn người lớn trong nhà đem em như báu vật vậy, nếu ở dưới mắt anh mà để em biến mất, anh không phải bị bọn họ làm phiền đến chết sao?”
Nói đi nói lại, hóa ra anh chỉ là sợ bốn lão hồ ly trong nhà kia làm phiền anh, anh căn bản không phải lo lắng cho tôi. Nhìn ra trong lòng tôi nghĩ cái gì, anh thở dài, cúi đầu hôn tôi, “Quên đi, nói với em cũng không rõ, chúng ta vẫn là nên làm điểm khác đi.”
Tình cảm mãnh liệt tới rất nhanh. Tôi chỉ có thể lại một lần nữa đi theo tiết tấu của anh, sau khi mệt mỏi ngủ thiếp đi......
Đốt lên một điếu thuốc, Thuộc Đình xuyên qua màn sương khói nhẹ nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say trước mắt này. Vì sao tìm không thấy cô ấy mình lại lo sợ như vậy? Đến tột cùng chỉ là thuần túy quan tâm hay là tình cảm trong lúc vô tình đã trở thành yêu như tằm ăn lá(*)? Giữa đôi mắt đen lóe lên tia sáng sắc bén —— sẽ không! Là quan tâm, mình chỉ là quan tâm đến cô ấy mà thôi.....
(*) tằm ăn lá ví với việc xâm chiếm từng bước.
Thở dài một tiếng, tắt điếu thuốc trong tay, anh không phát hiện mình cực kỳ sủng nịch vòng qua thiên hạ đang ngủ say......
Ở nơi này chơi ba ngày, cảm thấy thật sự tốt, thành phố K xinh đẹp tạo cho tôi mơ màng vô tận, tôi thực hâm mộ Nhạc Nguyệt có thể ở một địa phương xinh đẹp như vậy cùng với người yêu của mình—— cô ấy cùng Mạc Hối đã làm sáng rõ sự hiểu lầm, lại một lần nữa như keo như sơn.
Khi hai người đàn ông qua bên kia xem này nọ thì cô ấy lại đây lén lút nói: “Quan Tâm, cậu không biết là Thuộc Đình đối với cậu đã không còn giống với lúc trước sao?” Gặp tôi không lên tiếng, cô ấy còn nói: “Tớ nghĩ rằng rốt cục cậu cũng đã chờ đến ngày này rồi.”
Tôi cười không nói. Đã không có hy vọng xa vời. Thuộc Đình đối với tôi, lúc lạnh lúc nóng, như gần như xa, khi bạn cảm thấy anh kỳ thật đã đặt bạn ở trong lòng thì anh lại dẫn một cô gái đến trước mắt bạn diễn tình cảm; khi bạn muốn chết tâm buông tha cho thì anh lại sẽ đối với bạn săn sóc mọi cách, hết sức triền miên.
Lòng bị anh ném lên bỏ xuống đem chơi đùa, đã muốn mất đi tự do rồi. Nhưng tôi lại không thể buông tha bất cứ cơ hội nào ở cùng một chỗ với anh ấy, cho dù tương lai có một ngày nào đó tôi sẽ mất đi anh, thì cũng cho tôi ít nhiều những kỉ niệm ngọt ngào.
Trở lại thành phố B, ngày vẫn là cứ như vậy trôi qua lạnh nhạt.
Là hội trưởng hội sinh viên, tôi vẫn là bận rộn, bận rộn, bận rộn. Mà Thuộc Đình vẫn như trước trôi qua như cá gặp nước.