“Tiểu Bình, tôi rất khâm phục cô, rốt cục cô cũng có được anh ấy.”
“Cám ơn Hội trưởng, lúc trước nếu không phải Hội trưởng chỉ điểm, tôi cũng phải đi thêm rất nhiều đường vòng.”
“Mặc kệ cô đi bao nhiêu đường vòng, tôi nghĩ, anh ấy vẫn là sẽ yêu cô.”
“Đó là đương nhiên, khi tôi còn chưa vào đại học đã thề sẽ nắm giữ được anh ấy mà.”Gặp tôi nhíu mày tỏ vẻ hỏi, Tiểu Bình cười đến rất đắc ý, “Tôi có nhìn thấy bức ảnh Thuộc Đình chụp trong quyển tốt nghiệp của em họ, em họ nói cho tôi chuyện của anh ấy, đương nhiên, cũng bao gồm cô. Em ấy nói cho tôi biết, nếu như muốn có được Thuộc Đình, phải loại bỏ Quan Tâm.”
“Ha ha a, “ tôi đang cười, nhưng trong lòng chảy máu, thua cũng liền thua không vinh quang gì, “Tiểu Bình, hãy thật yêu thương anh ấy.”
Vẫy vẫy tay, không cần tạm biệt, tôi xoay người đi vào trong đêm tối.
Sân bay sáng sớm, thật yên lặng, trong phòng chờ cũng không ồn ào. Kỷ Như Thần, Kỷ Như Hàng (anh ta cho tới bây giờ vẫn là bạn trai tôi), Tang Khả Trữ, Hứa Uy Nhi, hơn nữa cha mẹ nuôi cùng cha mẹ tôi, bọn họ đến tiễn tôi. Hội sinh viên cùng trường học có ít người đến đưa tiễn tôi, đối với người không thích buồn bã của ly biệt, cũng liền miễn cho bọn họ đi.
“Hi, Anh yêu, anh chăm sóc tốt thân thể mình nha.” Tôi túm lấy thấp áo Kỷ Như Hàng, “Anh phải thật trung thực với, không được có bạn gái mới nha.”
“Yên tâm đi, em yêu,” Anh ta bắt chước tôi nói…, “Em cũng phải nghiêm túc ở bên kia mà học tập đó. Không được đi lung tung quyến rũ đàn ông nước ngoài!”
“Anh nếu dám lung tung phóng điện, để cho em biết được anh liền thảm.” Tôi uy hiếp anh ấy.
“Tốt lắm, em đã là thiếu phụ (*) rồi,” anh ta xoa tóc tôi, “Thật? Lắm lời, anh sẽ chờ em trở về.”
(*) thiếu phụ: Ngườiphụ nữtrẻđã có chồng.
Kỳ thật chúng ta đều hiểu được, nói những lời này chỉ là vì điều chỉnh không khí, bởi vì không khí trầm lặng của bốn lão hồ li kia không được tự nhiên lắm.
Kỷ Như Thần tới đây, “Nha đầu ngốc, tự mình một mình ở bên ngoài, phải cẩn thận. Nhớ rõ không được đi một mình với người lạ đó.”
Tôi đi qua dựa vào, “Như Thần, em sẽ nhớ tới chị. Mỗi đêm em sẽ nghĩ dáng vẻ quyến rũ của chị để ru nha.”
“Làm trò,” chị ấy đẩy tôi, “Em trong lòng nghĩ đến ai mà chúng tôi không biết, có thời gian nghĩ tới chị không bằng ngẫm nghĩ về Thiên Sứ của nhà chúng tôi đi.”
“Đúng vậy a, Quan Tâm, em là bạn gái mà anh yêu nhất, không nghĩ đến cơ thể của anh thì còn muốn ai nữa?” Kỷ Như Hàng đưa ra một vẻ mặt “Em chẳng lẽ muốn quăng anh đi”, “Có muốn hay không anh đưa cho em ảnh nude của anh, để an ủi nỗi khổ tương tư của em?”