Bác sĩ thấy tôi có vẻ lúc tỉnh lúc mê, nên nói rõ ràng lại một lần nữa. Thực sự không phải là giấc mơ, tôi tự tay nhéo đùi mình, ôi, trời ạ, đau quá.
Đau? Như vậy tôi không phải đang nằm mơ rồi? Trời ạ! Nếu có thể tôi muốn hét lên: “Tôi có thai rồi.”
Tôi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn bụng mình. Trách không được mấy ngày đây tôi vừa nôn lại choáng váng nữa, trách không được tôi cảm thấy tôi có bụng, ông trời, ở đây có một em bé, là của tôi cùng Thuộc Đình.
Thấy bộ dáng của tôi, bác sĩ nghĩ là tôi không muốn, “Cô gái, cô tuy còn trẻ, nhưng lại có thai, coi như là cô cùng nó có duyên. Tuy nhiên, nếu cô không muốn, thì bây giờ vẫn còn kịp.”
Muốn! Muốn! Muốn! Tôi đương nhiên muốn! Tôi nhảy xuống giường ôm lấy cô bác sĩ: “Cám ơn, cám ơn, cám ơn cô đã nói cho tôi biết cái tin tốt này. Ông trời, tôi được làm mẹ rồi!”
Muốn gọi điện nói cho ai đó, nhưng tôi không biết có thể nói với ai. Trong nhà bốn lão hồ li kia nếu biết tôi mang thai, nhất định sẽ vui ngất trời, cho dù Thuộc Đình không cưới tôi đi nữa, nhưng có một đứa con của tôi với Thuộc Đình, bọn họ sẽ mừng đến phát khóc. Nếu nói cho bọn họ biết…, thì Thuộc Đình nhất định sẽ biết. Tuy rằng Thuộc Đình đã yêu Tiểu Bình, nhưng anh cũng đã nói, nếu có đứa nhỏ, chúng ta liền kết hôn; nhưng tình yêu của anh là Tiểu Bình, anh không thể cùng tôi kết hôn được, như vậy, đứa nhỏ sẽ chỉ làm mọi người không vui mà thôi.
Đứa nhỏ là tôi muốn, cách duy nhất là không cần nói cho họ biết, dù sao tôi cũng ở lại nước Anh một năm. Một năm sau, đứa nhỏ của tôi cũng đã sinh ra rồi. May mắn ở bên nước Anh này không có họ hàng cũng như bạn bè của chúng tôi, đối tác của cha nuôi cũng không thể biết tôi. Trong một năm này chỉ cần tôi giấu giếm được, thì cái gì cũng không phải là vấn đề.
Tôi bắt đầu chủ động bố trí hết mọi thứ. Khi bụng vẫn chưa làm người ta nghi ngờ thì tôi về nước xem xét thử, có ý định dò hỏi thử, nhìn xem thử có thể bởi vì đứa nhỏ mà nảy sinh hiểu lầm hoặc chuyện gì khác không, sau đó mới quyết định là có nên nói cho bọn họ biết không.
Những ngày tiếp theo tôi cố gắng ăn cái gì để đảm bảo thân thể khỏe mạnh, bác sĩ nói thai nhi của tôi bởi vì cơ thể người mẹ dinh dưỡng không đầy đủ nên có chút gầy yếu, cho nên đã bốn năm tháng còn chưa nhìn thấy được. Ôi, con yêu, mẹ thật xin lỗi con, mẹ sẽ nuôi con phát triển khỏe mạnh.
Khi đứa nhỏ được năm tháng, ở Trung Quốc cũng đã đến Tết âm lịch. Bụng của tôi cũng đã có chút lồi ra, vì thế tôi mua vé máy bay về nhà.
Cận hương tình khiếp (*). Xuất cảnh gần năm tháng nay tôi đứng ở giữa lòng thành phố B, trong lòng có những cảm xúc lẫn lộn.
(*) Cận hương tình khiếp: chỉ việc xa quê đã lâu giờ trở về sẽ thấy lòng hồi hộp.