Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đêm Nay Mạc Gia Chủ Lại Đến

Chỉ cần cô sinh đứa nhỏ ra, cô có thể đi.

- Không... Sinh nó ra... Tôi sẽ không qua khỏi mất... Anh cũng sẽ mang nó đi rời khỏi tôi... Đúng không?

Người đàn ông hướng đôi mắt đỏ nhìn chằm Tư Vận. Lát sau, hắn lạnh lùng buông 1 câu.

- Vậy thì cô sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây!

Tư Vân giật mình tỉnh giấc. Trên trán cô ướt đẫm mồ hôi.

Đêm nào cô cũng mơ cái giấc mơ kinh khủng này.

Thậm chí, có 1 thời gian cô bị trầm cảm vì bị tiếng khóc của đứa trẻ đó lúc nào cũng văng vẳng bên tai.

Cái cảm giác mơ đó quá chân thật. Cái bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia đang nhìn chằm mình. Mặc dù cô không có thấy mặt nhưng khí tức toát ra từ người đàn ông đó khiến cô thấy vô cùng sợ hãi.

Mấy năm trở lại đây, từ khi cô tỉnh lại sau cơn hôn mê dài thì cô bắt đầu nằm mơ thấy khung cảnh đó.

Cứ mỗi lần đi ngủ là y như rằng giấc mơ đó lại hiện lên. Ngày qua ngày cô cứ lặp lại giấc mơ đó liên tục.

Bước chân xuống giường, Tư Vân nhìn bản thân trong giương thì bất giác vò đầu.

Năm đó, cô gặp tai nạn lâm vào hôn mê dòng rã 2 năm trời.

Sau khi tỉnh lại, dù đã trở về cuộc sống như thường nhưng không hiểu sao trong tâm trí cô cứ thấy có gì đó thay đổi.

Mà sự khác lạ đó là gì đến chính cô cũng không biết.

Nhìn đồng hồ đã điểm đến 6 giờ sáng.

Tư Vân nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân, trang điểm, mặc một bộ đồ chỉn chu để đến biệt thự nhà họ Mạc nhận việc.

Chẳng hiểu sao, hôm ấy cô đến nộp hồ sơ muốn làm bảo mẫu chăm sóc cho tiểu thiếu gia nhà đó.

Ai ngờ sau khi về nhà, cô nhận được điện thoại trúng tuyển vào vị trí quản gia. Tư Vân muốn thắc mắc lắm, tuy nhiên khi nghe thấy số tiền lương nhận được thì cô tài nào mở miệng từ chối nổi.

Tiền lương đúng là trong mơ. Một số tiền khổng lồ mà cô chưa từng dám nghĩ tới.

Tư Vân đi xe buýt đến dinh thự nhà họ Mạc. Đứng trước cánh cổng lớn, cô ngẩn người nhìn toà dinh thự xa hoa trước mắt.

Nghe nói gia chủ nhà họ Mạc đi công tác 2 năm nay rồi.

Cả cái dinh thự rộng lớn này có rất nhiều giúp việc, bảo vệ, vệ sĩ. Tuy nhiên, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là phục vụ 1 tiểu thiếu gia.

Chỉ là phục vụ 1 thằng bé 5 tuổi thôi sao mà lại rắc rối đến như vậy?

Người có tiền quả nhiên vung tiêu rất hào phóng.

Tư Vân đến gặp vệ sĩ, sau khi cô bị bọn họ kiểm tra ngặt xong thì mới được một nữ giúp việc chạy ra đón đi vào bên trong.

- Tư quản gia, hôm nay cô mới nhận việc nên có gì cứ nói với tôi nhé.

Tư Vân nghe thấy vậy thì gật đầu.

Nữ giúp việc kia vừa dẫn đường cho cô, vừa nói tiếp.

- Từ nhỏ, tiểu thiếu gia đã không có ai ở bên nên tính cách rất cổ quái. Cứ mỗi năm là chúng tôi phải thay 10 vị quản gia trong nhà.

- Nhiều vậy sao?

- Vâng. Tại tiểu thiếu gia không thích sự xuất hiện của mấy người đó. Cậu ấy hoặc bày trò, hoặc tỏ thái độ không thích nên đã bị ông chủ cho thôi việc để tuyển người khác.

Nhắc mới nhớ, cô nghe nói vị tiểu thiếu gia họ Mạc này không có mẹ. Mấy năm rồi không có gặp bố, từ nhỏ chỉ sống cùng nhũ mẫu và được bảo bọc chăm sóc của rất nhiều giúp việc.

Chắc cũng vì thế mà đứa nhỏ đó thiếu thốn tình yêu thương nên mới sinh ra cái tính cách kỳ quái, suốt ngày gây chuyện.

Tư Vân vừa mới đi đến đại sảnh.

Đột nhiên có 1 chiếc bình cổ từ trên cao rơi xuống trước mặt cô. Cũng may, Tư Vân né kịp, nếu không các mảnh vỡ kia đã đâm vào người cô rồi.

Cả cái đại sảnh rộng lớn thế này mà đồ đạc bị đập phá lung tung.

Tư Vân nhìn cảnh tượng mà lòng thấy xót.

Những món đồ trang trí này, 1 món ít cũng phải bằng cả năm lương làm của cô.

Thật sự thấy mà tiếc thối ruột...

Rồi một thân ảnh nhỏ từ trên tầng 3 lập tức chạy ngay xuống. Phía sau còn có rất nhiều người giúp việc chạy theo.

- Tiểu thiếu gia, cậu đừng chạy nữa... Sẽ ngã đấy...

- Tiểu thiếu gia, dưới sàn nhiều mảnh vỡ lắm. Để chúng tôi dọn dẹp đã rồi cậu hãy chơi nhé...

Đứa nhóc kia không thèm nghe. Vừa chạy xuống đại sảnh, ai ngờ lại va vào người của Tư Vân.

Ai nấy nhìn thấy cảnh này cũng nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi.

Mà lúc này, tiểu thiếu gia ngẩng đầu lên nhìn chằm Tư Vân. Thằng bé tiến lại gần cô, ngửi cái gì đó.

Lát sau, hai mắt thằng bé sáng bừng lên, sau đó lập tức ôm chặt lấy hai chân của cô.

- Mẹ... Mẹ về rồi... Đường Đường nhớ mẹ lắm...

Nghe cái giọng nói dễ thương này, Tư Vân có chút ngủi lòng.

Cô nắm lấy hai tay của Đường Đường rồi ngồi xuống, đối diện với thằng bé mà nở một nụ cười.

- Tiểu thiếu gia sao? Tôi tên là Tư Vân, sau này sẽ là quản gia ở đây.

- Mẹ... Có thật ở đây với Đường Đường không?

- Tiểu thiếu gia, tôi là quản gia, không phải mẹ cậu...

Mới lần đầu gặp mà thằng nhóc này đã gọi cô là mẹ rồi. Sao mà nghe cứ thấy nó sai sai thế nào ý.

Cô còn chưa lấy chồng... Đột nhiên bị gọi mẹ thế này mang tiếng quá...

Nhưng Đường Đường vẫn nhất quyết không chịu.

Thằng bé phình má, hai mắt to tròn chớp chớp rồi nói.

- Mẹ chính là mẹ của Đường Đường. Bố xấu tính lắm, đi biệt tăm mãi không về... Mẹ à, mẹ chỉ có Đường Đường thôi nha... Đừng quay về với bố nhé... Không mẹ sẽ bị cắn đấy!

Nhấn Mở Bình Luận