Ông chủ, anh cứ đùa. Đường Đường còn ở đây đấy. Anh mà làm bậy là thằng bé nhất định sẽ thấy được...
Mạc Hàn bắt đầu tháo cà vạt, sau đó cởi từng nút áo khiến cho Tư Vân sợ tái cả mặt. Cô ném cái chăn sang bên cạnh, muốn nhảy xuống giường chạy trốn.
Ai ngờ, Mạc Hàn vươn tay ra nắm được cổ chân của Tư Vân, sau đó cô bị hắn kéo lại.
Hai cổ tay của Tư Vân bị Mạc Hàn nắm chặt, ấn xuống giường. Còn hai chân cô bị hắn kẹp, muốn vùng vẫy cũng khó.
Tư Vân cảm thấy bản thân thật bất hạnh khi phải làm việc cho cái tên lưu manh này.
Có điều, trong thâm tâm cô có chửi rủa cái tên này bao nhiêu lần nhưng bên ngoài vẫn cố nhịn xuống nở một nụ cười thân thiện.
- Ông chủ... Tôi chỉ là 1 quản gia bé nhỏ thôi, anh đừng manh động quá... Hơn nữa, chuyện này đến tai vợ anh thì chẳng phải là rất phiền phức sao? Anh hãy suy nghĩ cho đại cục đi...
Mạc Hàn nhìn người phụ nữ đang liên mồm nói thì hắn chợt mỉm cười.
Còn Tư Vân bị nụ cười này của Mạc Hàn làm cho ngây ngốc ra đó.
Phải nói làm sao nhỉ? Nụ cười của Mạc Hàn có phải là quá sáng chói rồi không? Sao lại...Có thể cười đẹp đến vậy...
Thấy Tư Vân ngẩn ngơ nhìn chằm mình, Mạc Hàn hơi cúi xuống, kéo gần khoảng cách môi của hai người.
- Tư quản gia nhìn tôi như vậy... Là đang bị nhan sắc của tôi thu hút hay sao?
Thế mà Tư Vân vô thức buột miệng 1 câu.
- Nụ cười của anh thật đẹp!
Câu nói này khiến cho Mạc Hàn như nhớ lại chuyện gì đó. Hắn nhìn chằm Tư Vân, bàn tay không tự chủ nắm chặt cổ tay của cô hơn.
Trong đầu hắn chợt vọng đến giọng nói của 1 người phụ nữ.
- Mạc Hàn, anh cười thật đẹp! Tôi không muốn thấy anh cứ mãi mang cái bộ mặt lạnh đó đâu. Anh có nhan sắc cực phẩm như vậy thì anh phải biết tận dụng nó chứ.
Dường như trong khoảnh khắc đó, Mạc Hàn như trở lại năm hắn gặp gỡ Tư Vân. Rốt cuộc vì sao hắn không thể buông bỏ được cô thì đến tận bây giờ hắn mới có thể nhận ra.
Để Tư Vân rời đi, xoá đi ký ức của cô cũng chính là quyết định đắn đo và day dứt nhất trong cuộc đời hắn.
Lần này... Hắn không muốn buông cô ra nữa.
Cũng đã 5 năm rồi. Hắn đã sống như vậy qua 5 năm lạnh lẽo rồi...
Ngay lúc Mạc Hàn vẫn còn chìm trong suy nghĩ thì bên ngoài có một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện.
Cả Tư Vân và Mạc Hàn đều đồng loạt quay sang, hướng về phía cửa thì kinh ngạc khi thấy đó là Đường Đường.
Mà Đường Đường lúc này đang ngáp ngắn ngáp dài. Trên người thằng bé mặc bộ đồ ngủ màu xám, trên tay còn ôm 1 con gấu bông cỡ vừa.
- Bố mẹ đang làm gì thế?
Tư Vân thẹn quá. Ai lại để cho trẻ con nhìn thấy cái cảnh này được chứ?
Chính vì thế cô cựa quậy, tính bật dậy ngay nhưng ai ngờ lại bị Mạc Hàn ấn xuống giường.
Hắn làm như không có chuyện gì mà nói với Đường Đường.
- Con sang phòng này làm cái gì?
- Đường Đường muốn ngủ với mẹ...
- Hôm nay mẹ con có chút bận rồi. Con về phòng đi.
Dừng khoảng chừng là mấy giây.
Đường Đường sau khi nghe bố nói vậy thì rất biết điều.
Thằng bé bỗng nở nụ cười hì hì rồi đưa tay gãi đầu.
- Vì hôm nay bố cứu Đường Đường nên Đường Đường sẽ nhường mẹ cho bố tối nay thôi đấy.
- Ra ngoài đi!
Ấy vậy mà Đường Đường ra ngoài thật. Tư Vân muốn gọi thằng bé quay lại, sẽ nói muốn ngủ với thằng bé làm cái cớ thoát ra. Nhưng cô lại bị Mạc Hàn dùng sức mạnh khống chế, muốn nói cũng không được.
Thằng nhóc kia còn biết ý tứ đóng cửa lại rất đàng hoàng.
Lần này có cho Tư Vân thêm tiền thì cô cũng chẳng thể nào thoát khỏi bàn tay của Mạc Hàn cả.
Hết cách, cô quay lại nhìn chằm hắn.
Mạc Hàn thu lại sức mạnh, miệng của Tư Vân bấy giờ mới có thể phát ra âm thanh như bình thường.
- Ông chủ! Nhân lúc tôi còn gọi anh như vậy thì mau buông tay ra ngay!
Mạc Hàn vẫn không động.
Hắn bình thản đáp.
- Đường Đường tác thành cho chúng ta như vậy, cô còn sợ cái gì?
- Ý tôi không phải như thế!
- Vậy ý cô là như thế nào?
Tư Vân lập tức dùng trán của mình đập mạnh vào trán của Mạc Hàn 1 cái. Kết quả không những hắn không bị sao mà cô lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai mắt bị nhoà đi.
Nhìn cái hành động ngốc nghếch của cô, Mạc Hàn thở dài 1 cái.
- Cô muốn tự ngược bản thân sao?
Đến lúc này là Tư Vân đã sắp phát điên rồi đấy!
Cô ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi nanh vuốt của Mạc Hàn. Thật không ngờ, hắn lại chớp thời cơ mà cúi xuống cưỡng hôn cô.
Giữa trời đêm yên tĩnh, một nam một nữ mà hôn nhau trên giường thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Tư Vân không chấp nhận bản thân bị yếu thế, cô lập tức dùng sức cắn lại môi của Mạc Hàn. Nhưng Tư Vân đã quá coi thường sức chịu đựng của hắn rồi. Mặc cho bị cô cắn cho bật máu môi, Mạc Hàn vẫn cố chấp hôn cô.
Thậm chí, Tư Vân còn cảm nhận thấy trong miệng mình có một mùi tanh vị máu.
Không biết qua bao lâu, Mạc Hàn mới buông tha cho đôi môi đã hơi sưng lên của cô.
Tư Vân nhìn hắn bằng cặp mắt chan chứa sự uất ức.
Mạc Hàn không những không dừng lại mà còn muốn trêu cô hơn.
Hắn thả cổ tay của cô ra, bàn tay di chuyển lên giúp cô vén mái tóc sang 1 bên. Hắn nói.
- Yên tâm đi Tư quản gia. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
- Nói thì hay lắm! Anh muốn chịu trách nhiệm kiểu gì?
- Đường Đường gọi cô là mẹ. Với lại chúng ta đã thân mật đến thế này rồi... Chi bằng cô trở thành vợ bé của tôi cũng được đấy.
Tư Vân nghe xong thì nở một nụ cười vô hại. Ngay sau đó cô lập tức đẩy Mạc Hàn ra khỏi người mình.
- Ông chủ, tôi không muốn trở thành tiểu tam! Đặc biệt không thích trở thành vợ bé! Còn nữa... Tôi ghét dùng chung chồng! Anh mà dám động vào tôi, thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!
- Ồ? Vậy cô định làm gì tôi?
Chợt Tư Vân giơ hai ngón tay lên làm ra kí hiệu cái kéo.
- Tôi sẽ thiến anh!