Tôi là giám đốc bệnh viện này đấy!
Trương Quân vẫn muốn cãi cố. Thế là anh ta bị Mạc Hàn trừng mắt ngay lập tức.
- Cậu còn không ra ngoài, tôi lập tức khiến cho cái bệnh viện này của cậu sập!
Bị dọa cho như thế, đương nhiên Trương Quân chỉ đành thỏa thuận với Mạc Hàn mà thôi.
Mạc Hàn kéo Trương Quân ra ngoài hành lang. Đến đây, hắn mới buông tay của người nào đó ra rồi lấy 1 chiếc khăn tay từ trong túi lau tay. Động tác này khiến cho Trương Quân tức nghẹn họng.
Sau 1 hồi bình tĩnh lại, Trương Quân chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi.
- Mà… Nghe nói cậu sắp xếp thuyền và thuộc hạ thân cận chuẩn bị rời khỏi đây?
Mạc Hàn quay lưng lại với Trương Quân, sau đó hắn chống cả hai tay lên lan can, từ tầng cao nhất nhìn xuống mọi thứ phía dưới.
- Đúng vậy!
Mạc Hàn đã sắp xếp hết thảy tất cả rồi.
Hắn cũng đã dự định cho rất nhiều trường hợp xảy ra.
Khi Tư Vân sinh xong, mặc cho đứa bé có nguy hiểm hay không, hắn sẽ cứu cô đầu tiên. Sau đó, hắn sẽ xóa đi trí nhớ của cô rồi để thuộc hạ bí mật đưa cô lê thuyền, trở về thành phố của mình. Hắn còn sắp xếp một bệnh viện lớn, cho người thông báo với bố mẹ của cô là cô bị hôn mê những 2 năm để họ biết mà đến đón cô trở về.
Sở dĩ, Mạc Hàn làm vậy cũng chỉ vì hắn muốn thực hiện nguyện vọng của cô mà thôi. Hắn biết Tư Vân không muốn ở lại cái nơi này 1 chút nào cả. Nếu không bởi vì đứa bé và sự an toàn của cô thì hắn đã sớm đưa cô rời khỏi đây rồi.
Đây chính là việc duy nhất hắn có thể làm cho cô lúc này.
Mặc dù hắn thật sự không muốn để cô rời đi, nhưng cô ở lại đây quá nguy hiểm. Hắn cũng chưa đủ quyền thế để có thể bảo vệ cô. Chính vì vậy, đưa cô trở về nhà mình chính là cách tốt nhất.
Còn đứa bé của hắn nữa.
Nếu như nó có thể sống sót thì hắn sẽ nuôi nó, còn nếu như trong trường hợp xấu nhất, hắn cũng chỉ bất lực mất đi nó mà thôi. Dù sao đứa bé cũng là con của hắn, nó mang 1 nửa huyết mạch của hắn, ở lại đây thì cũng sẽ không bị ai kỳ thị cả.
- Mạc Hàn, cậu có biết nếu tự ý đưa cô ta rời đi, thì cậu sẽ thế nào không? Còn đứa nhỏ nữa…
- Tôi biết, nhưng… Chỉ có như vậy thì cả mẹ con cô ấy mới an toàn được thôi. Tôi đã đi đến bước đường này rồi, không thể quay lại được nữa.
Đúng vậy, hắn hiện tại đã đi quá xa rồi. Chi bằng liều cái mạng này bảo vệ cho 2 mẹ con Tư Vân, như vậy hắn cũng chẳng còn gì hối tiếc cả…
Đêm hôm ấy, Tư Vân chuyển dạ.
Cô đau đến nỗi thắt cả ruột, bụng như muốn rách toạc ra vậy. Cả người của Tư Vân nổi gân xanh, phần bụng lóe lên 1 ánh sáng màu đỏ cứ lập lòe khiến cho cô sợ đến nỗi cứ ngỡ bụng mình sẽ bị rách ra đến nơi rồi.
Các bác sĩ và y tá lập tức bắt tay vào đỡ đẻ.
Có điều, đứa bé còn chưa ra đời thì Tư Vân đã ngất lịm đi.
Nữ ý tá thấy tình hình khẩn cấp, liền chạy vội ra thông báo với Trương Quân.
- Giám đốc, bệnh nhân hiện tại bị ngất đi rồi… Các bác sĩ không thể tiếp tục được nữa.
- Vậy tiến hành đẻ mổ cho bệnh nhân !
- Nhưng... Bác sĩ Hà nói, sức mạnh của đứa bé quá lớn, nếu lấy đứa bé ra mà bệnh nhân vẫn không tỉnh lại thì bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm...
Trương Quân còn không biết giải quyết ra sao thì Mạc Hàn lập tức xông vào phòng sinh.
Trương Quân cũng chỉ đành chạy vào theo sau.
Lúc này, trên giường lớn, Tư Vân nằm bất động, mà bụng cô cứ liên tục tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ chói mắt. Trương Quân liếc qua thì đã nhận ra. Sắc mặt của anh ta tái nhợt, có vẻ sự tình rất nghiêm trọng.
- Mau, Mạc Hàn! Lấy máu của cậu tiêm vào cơ thể của cô ấy mau! Nếu không cả mẹ và con sẽ không thể giữ lại được!
Mạc Hàn không chậm trễ, nhận lấy kim tiêm từ tay của Trương Quân, sau đó bắt đầu rút m.áu ở tay mình đến khi đầy ống tiêm rồi tiêm vào người của Tư Vân.
Khi đã tiêm hết rồi, cô vẫn không có động đậy, Trương Quân liền thúc giục.
- Tiếp tục truyền máu nhanh!
Mạc Hàn lập tức hành động.
Một ống tiêm, rồi hai ống tiêm, ba ống tiêm,... Không biết Mạc Hàn đã phải lấy bao nhiêu máu từ người mình nhưng Tư Vân vẫn không có phản ứng gì.
Hắn như phát điên lên, không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Cũng may, sự cố gắng của Mạc Hàn đã không vô ích. Tư Vân cuối cùng cũng từ từ mở mắt tỉnh lại.
Cô mờ hồ nhìn Mạc Hàn.
Còn Mạc Hàn như thở phào nhẹ nhõm và buông thõng tay xuống, che đi vết thương đang chảy m.áu ở tay.
Các bác sĩ tiếp tục đỡ đẻ cho Tư Vân. Cô lại bắt đầu nhận lấy những cơn đau cứ thế dồn dập đến.
Trong sự tuyệt vọng, cô nắm được lấy tay của Mạc Hàn. Nhưng hắn nén sự đau đớn trong tâm xuống.
- Chỉ cần cô sinh đứa nhỏ ra, cô có thể đi.
- Không... Sinh nó ra... Tôi sẽ không qua khỏi mất... Anh cũng sẽ mang nó đi rời khỏi tôi... Đúng không?
Người đàn ông hướng đôi mắt đỏ nhìn chằm Tư Vân. Lát sau, hắn lạnh lùng buông 1 câu.
- Vậy thì cô sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây!
- Không… Tôi không muốn…
Đến giờ phút này Mạc Hàn cũng đã mệt lắm rồi. Hắn đã rút rất nhiều máu để tiêm cho cô, hắn giữ được sự tỉnh táo đến tận bây giờ cũng đã quá giới hạn của bản thân.
Nhưng hắn vẫn sẽ đợi đến khi cô và đứa bé an toàn thì mới thôi.
- Tư Vân, nếu không muốn ở đây cả đời thì cô buộc phải cố lên. Sinh xong, tôi hứa sẽ đưa cô rời khỏi đây… Tôi hứa với cô!