Nhưng có vẻ đám thuộc hạ của Ngũ trưởng lão đã dần mất đi lý trí. Chính vì thế, bọn chúng chuyển từ mục tiêu sang Tư Vân.
Cô lùi sát lại mép vực, lấy nốt chút nước Thánh còn lại hất về phía đám huyết tộc đó.
Giờ cô chỉ có thể làm được như vậy thôi...
Mạc Hàn, anh đâu rồi, mau đến cứu Đường Đường đi.
Ngay khi trên tay của Tư Vân không còn một chút nước Thánh nào nữa, cuối cùng Tư Vân đã bị ép đến giới hạn.
Một tên huyết tộc xông lên trước túm được lấy cổ áo của cô, hắn nhe chiếc răng nanh sắc nhọn, muốn cắn xuống.
Ngay lúc nguy cấp, đột nhiên có một ngọn lửa phóng ra khiến cho tất cả những tên huyết tộc đó bốc cháy.
Tư Vân bị trượt chân, suýt ngã xuống vách đá. Cũng may là một cánh tay vươn ra đỡ được eo của cô.
Là Mạc Hàn đã đến.
Hắn nhìn xuống cổ tay của Tư Vân thì rất khó chịu. Cả người không khỏi bùng lên 1 cơn tức giận.
- Tư Vân! Em muốn đem mạng sống của mình ra như vậy sao? Em...
Mùi m.áu của cô cứ thế quẩn quanh chóp mũi của Mạc Hàn. Hắn chỉ còn cách sử dụng sức mạnh, làm lành vết thương lại cho cô. Tư Vân thấy tay của Mạc Hàn có cái gì đó phát sáng, hắn chạm lên vết thương của cô, mà miệng vết thương rất nhanh đã lành lại.
Thấy cô đã không có gì đáng ngại, bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng khi nhận được tin tức cô ra ngoài, hắn đã điện tiết kiểm tra định vị xe. Trên đường đến đây, không biết hắn sốt ruột đến thế nào...
Hắn rất sợ mất Đường Đường, nhưng lại càng sợ mất đi cô hơn.
Để Tư Vân lại phía sau mình, Mạc Hàn đứng dậy hướng ánh mắt về phía của Ngũ trưởng lão.
Hiển nhiên ông ta bị khí thế của hắn doạ cho lùi lại phía sau.
Đám huyết tộc kia bị ngọn lửa lớn bao lấy, chẳng mấy chốc đã biến thành những đống tro ngổn ngang dưới đất.
Đây chính là kết cục của những kẻ dám động đến Tư Vân!
- Ngũ trưởng lão, tôi vố muốn tha cho ông! Nhưng ông lại dám làm hại đến 2 người mà tôi yêu thương! Ông, ch.ết cũng không hết tội!
- Mạc Hàn! Mày đừng tưởng bây giờ mày nắm trong tay Mạc Gia thì mày muốn làm gì thì làm! Tao vẫn là trưởng bối của mày đấy!
- Trưởng bối?
Khoé miệng của Mạc Hàn hơi cong lên.
Hắn nói tiếp.
- Ngay đến 2 lão già kia tôi cũng không ngán. Thì ông là cái thá gì?
- Mày...
Ngay lúc Mạc Hàn tính đến gần, Ngũ trưởng lão thấy Đường Đường vẫn đang nằm ở bên kia. Ông ta lập tức chuyển mục tiêu đến thằng bé.
Thấy ông ta lao đến, Mạc Hàn lập tức cản lại. Nhưng hắn bất cẩn để cho lão già này đè xuống đất. Lưng hắn chạm phải nước Thánh.
Lưng hắn đau rát đến nỗi không thể được.
Ngũ trưởng lão được đà, hai bàn tay với những chiếc móng sắc nhọn bóp chặt lấy cổ của hắn. Ông ta ra tăng tốc lực, sau đó nở một nụ cười điên cuồng.
- Mày và ông nội mày muốn độc chiếm Mạc Gia chứ gì! Nhưng tao sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu! Mạc Gia phải là của tao! Con cháu đời của tao mới xứng đáng có được!
Vì tác dụng của nước Thánh nên Mạc Hàn không thể sử dụng sức mạnh đẩy lão già khốn kiếp này ra.
Tư Vân nhìn thấy cảnh này thì tái mặt.
Cô nhìn quanh, thấy bên cạnh có 1 tảng đá cỡ vừa thì lập tức nhặt lên rồi lao đến sau lưng của Ngũ trưởng lão, đập mạnh vào đầu ông ta.
- Khốn kiếp!
Chỉ biết ông ta gào lên 1 tiếng, bộ móng vuốt dài cứa ngang qua cổ của Tư Vân...
- Tư Vân...
Tư Vân đờ dẫn, máu từ cổ cứ thế chảy dọc xuống áo khiến cho cô ngã về phía sau.
Nhìn thấy cô ngã xuống, Mạc Hàn đã thật sự tức giận. Hắn mặc cho nước Thánh dưới lưng liên tục khiến cơ thể bỏng rát, cố gắng dùng lực mà hất văng lão già này ra.
Sau đó, hắn dùng lửa bắt đầu thiêu cháy lão ta.
Ngũ trưởng lão kêu gào đau đớn, muốn lao về phía của Tư Vân kéo cô ch.ết chung. Nhưng cũng may Quả Nhiên đã đến kịp.
Anh ta xuống xe, tay run run cầm lọ nước Thánh, mở nắp và hất về phía của Ngũ trưởng lão.
Cả người ông ta đang bị bốc cháy giờ thêm tác dụng của nước Thánh thì càng đau đớn hơn bội phần.
Mạc Hàn ném về phía ông ta 1 quả cầu lửa nữa. Chỉ lát sau, ông ta lập tức bị thiêu cháy giống như những tên huyết tộc vừa nãy.
Mà Mạc Hàn lúc này vội vàng đứng dậy, loạng choạng đi đến chỗ của Tư Vân. Lưng hắn bị thương khá nghiêm trọng, m.áu đã ướt đẫm cả áo sơ mi.
Hắn ôm lấy cô lên, muốn dùng sức mạnh để khôi phục vết thương cho cô. Nhưng thế nào hắn lại không thể làm được.
Hân bị thương quá mạnh nên năng lực yếu đến nỗi không thể nào thực hiện được.
Đến giờ phút này, hắn mới biết thế nào là tuyệt vọng.
- Tư Vân... Em cố lên, tôi đưa em đến bệnh viện... Tư Vân...
Quả Nhiên ra lệnh cho thuộc hạ chạy về phía của Đường Đường, dùng nước gội rửa nước Thánh xung quanh thằng bé rồi ôm nó lên.
Rồi anh ta định đến xem Tư Vân ra sao thì đã thấy Mạc Hàn đang ôm lấy cô vội vã chạy đến chỗ xe đang đỗ.
- Gia chủ... Sao lại...
- Tôi không thể khiến vết thương của cô ấy lành lại... Mau, lái xe đến bệnh viện...