Bước chân Kỷ tri phủ vội vã, vào trong Phủ nha đầu tiên là gấp gáp nói với Triệu Bạch Ngư: "Ngươi gây họa rồi biết chưa!"
Triệu Bạch Ngư bình tĩnh đáp: "Sao vậy?"
Kỷ tri phủ: "Ta hỏi ngươi, lần trước bắt tám mươi mấy người phạm cấm đêm, ngươi có phạt roi bọn họ hay không?"
Triệu Bạch Ngư phủ nhận.
Kỷ tri phủ gấp đến độ vỗ tay nói: "Người nhà người ta cáo đến Ngự sử đài rồi kìa, sáng nay còn tố cáo ngươi trước mặt bệ hạ, nói người bị đánh oan ban đêm chạy tang. Phàm là đi sứ công vụ, chết tang, sinh đẻ đều có thể không cần phải tuân thủ cấm đêm, ngươi đánh người không hỏi nguyên nhân, vu oan giá họa thì chính là án oan. Đông cung cũng là Phủ doãn, nói sẽ tự mình đi tra hỏi vụ này, ngươi mau đến đó một chút xem có hiểu lầm gì không? Nếu là do người bên dưới tự tiện giải quyết, ngươi có thể bỏ qua thì nên bỏ qua, làm việc không tận sức còn khá hơn gánh cái tiếng xấu là một tên quan ác."
Triệu Bạch Ngư: "Đừng gấp, ta đi hỏi tình hình trước đã."
Kỷ tri phủ: "Không kịp rồi, Thái tử, Ngũ hoàng tử bọn họ đều đã ở tiền đường chờ rồi, ta sẽ nói những gì ta biết cho ngươi —— vừa đi vừa nói."
Lúc này, ở tiền đường phủ Nha, Thái tử ngồi trên bàn xử án, một ghế bên trái là Hoắc Kinh Đường đi cùng tới ngồi, hai ghế bên phải là Ngũ hoàng tử và Triệu tam lang Triệu Ngọc Khanh trên đường tới gặp phải nên cũng đến góp náo nhiệt.
Ngũ hoàng tử phe phẩy cái quạt trong tay, đang lúc vô cùng buồn chán thì nhìn chăm chú vào Hoắc Kinh Đường ở đối diện: "Tiểu quận vương ngày thường ít giao du với bên ngoài, chẳng thèm kết giao với trăm quan, sao hôm nay vừa hạ triều đã hấp tấp đi theo sau lưng Nhị ca thế kia?"
Hoắc Kinh Đường ngồi nghiêng ngã, một tay chống cằm đối mặt với sự khiêu khích của Ngũ hoàng tử chỉ lướt nhẹ ánh mắt: "Ta cũng đâu thể cứ trơ mắt nhìn tiểu lang quân của ta bị bắt nạt, đúng không?"
"!"
Mấy người trên tiền đường khó chịu như nuốt phải con ruồi. Ngũ hoàng tử vốn định dùng Triệu Bạch Ngư đế chế giễu Hoắc Kinh Đường không chỉ làm chuyện hoang đường như việc cưới về một người đàn ông, mà đó còn là một món hàng "kém chất lượng", nào ngờ Hoắc Kinh Đường lại thừa nhận quan hệ của hắn và Triệu Bạch Ngư như một điều hiển nhiên, còn tỏ rõ hôm nay hắn ở đây chính là để bảo vệ Triệu Bạch Ngư.
Chỉ vậy thôi cũng đủ để cho mấy người muốn cố tình gây khó khăn cho Triệu Bạch Ngư trở nên khó xử, ai cũng biết Hoắc Kinh Đường là hỗn thế ma vương, cũng do mấy năm nay hắn tu dưỡng ở Kinh Đô, dưỡng thành dáng vẻ mất đi sức sống nhưng thật ra trong xương tuỷ vẫn thấm đẫm máu tanh, năm đó hắn còn dám cả gan đối đầu với Nguyên Thú đế làm biết bao nhiêu người nhăn mặt.
Thật sự phiền phức muốn chết, Hoắc Kinh Đường có gan liều lại không biết xấu hổ, một đám hoàng tử, kinh quan bọn họ không ai dám nhăn nữa.
Nếu như thật sự ồn ào đến tai Nguyên Thú đế, bọn họ nhất định sẽ bị phạt.
Thái tử: "Tử Uyên, quan triều phá án hoàn toàn bằng chứng cứ, có tội tất phạt, không thể thiên vị, nhất là chúng ta thân làm hoàng tử, vương gia thì càng phải trở thành một người tốt, làm một tấm gương sáng cho người trong thiên hạ."
Hoắc Kinh Đường lần tràng hạt, lười nhác nói: "Bổn vương nào có ngăn các ngươi làm tấm gương sáng cho thiên hạ? Không phải từ lâu bổn vương đã là tấm gương sáng cho người trong thiên hạ rồi sao? Tông Chính, bổn vương không phải sao?"
Phó quan: "Ở Tây Bắc nhà nhà đều dựng bia trường sinh của ngài đấy ạ."
Thái tử và Ngũ hoàng tử nghe vậy thì ấm ức ra mặt, người còn lại cũng không dám chủ động trêu chọc Hoắc Kinh Đường nữa, đúng là tự chuốc họa vào thân.
Triệu Bạch Ngư nhanh chóng được đưa đến, Thái tử bỗng nhiên gõ kinh đường mộc, quát hỏi Triệu Bạch Ngư tại sao lại lạm dụng hình phạt, Triệu Bạch Ngư trả lời từng câu.
"Phạm nhân phạm pháp."
"Trên đơn kiện còn viết rõ ràng, lúc đó Lý Đống vì chạy tang mới ra ngoài ban đêm, không cần phải tuân thủ cấm đêm."
"Phạm nhân chưa từng nhắc đến chuyện này." Triệu Bạch Ngư buông tay: "Lúc thẩm vấn tại sao hắn không nói?"
Thái tử sai người dẫn phạm nhân Lý Đống lên, người đó vật vờ, sắc mặt tái nhợt, quần áo tù trên người nhuốm máu, chỉ có thể nằm trên đất nói chuyện, người nhà gã thấy vậy càng khóc thê thảm hơn nữa.
Phạm nhân khóc lóc kể: "Điện hạ minh xét, hạ quan nhấn mạnh lần nữa rằng mình chạy tang mới ra ngoài ban đêm, còn dùng dây gai đang buộc quanh bụng làm chứng, lúc đó Triệu đại nhân ở ngay trong phòng giam nhưng không nghe hạ quan giãi bày, trực tiếp phân phó phạt tám mươi roi. Hạ quan thường nghe người ta nói, chỉ cần vào đại lao, bất kể có tội hay không có tội đều sẽ mất nửa cái mạng, có nghĩa là phạm nhân bước chân vào ngục sẽ bị đánh mấy thập đại bản trước, gọi là sát uy bổng. Hạ quan còn tưởng rằng quy củ hoang đường này sẽ không xuất hiện ở Nha môn dưới quyền của Thái tử, không ngờ lại gặp họa."
Ngũ hoàng tử đột nhiên trách mắng: "Triệu Bạch Ngư, ngươi đã biết tội chưa?"
Triệu Bạch Ngư: "Hạ quan phá án luôn công bằng, chưa bao giờ làm việc trái với pháp luật vì tình riêng." Y hỏi Lý Đống: "Ngươi nói ngươi giải bày nhưng vẫn bị ta cho hình phạt tám mươi roi, vậy có nhân chứng không?"
Lý Đống: "Đương nhiên là có!"
Gã vừa nói ra cái tên của các nhân phạm, đều là mấy tên thương nhân bị bắt vào. Không đúng, không phải là thương nhân, mà là người có quan chức, hẳn là đều làm việc dưới Hộ bộ.
Thái tử: "Dẫn nhân chứng lên."
Nhân chứng có sáu người, bị đưa tới thì rối rít quỳ xuống xác nhận Triệu Bạch Ngư ngay tại chỗ, không để ý Lý Đống tự thuật chuyện ban đêm chạy tang, lấy cấm đêm làm lý do phạt roi gã, nói thêm trong nhà lao còn có một lính canh có thể làm chứng.
Lính canh cũng được triệu đến tiền đường, quỳ xuống đất không dám ngẩng đầu: "Tiểu nhân tên là Lý Giáp, là lính canh nhà lao trông chừng phạm nhân."
Ngũ hoàng tử bước về phía trước hai bước: "Ngươi có thể làm chứng lời Lý Đống là thật không?"
Lý Giáp nghĩ đến lời Lý Đống hứa sẽ cho mình một chức quan ở huyện khác bèn cắn răng thề độc: "Tiểu nhân làm chứng, câu nào cũng là thật! Nếu như có một câu sai với lời Triệu đại nhân đã nói, đầu tiểu nhân sẽ rơi xuống đất!"
"Được!" Ngũ hoàng tử tức giận chỉ Triệu Bạch Ngư: "Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn có lời gì muốn nói không?"
Triệu tam lang ẩn nhẫn chỉ trích: "Thời gian trước ngươi bôn ba cứu ân sư, ta còn thấy ngươi cao nghĩa, hóa ra chữ nghĩa còn phân biệt người nữa sao? Triệu Bạch Ngư, đừng quên chức quan của ngươi hôm nay là từ đâu mà có! Ở bên ngoài chớ làm mất mặt Triệu phủ!"
Triệu Bạch Ngư: "Ta chắc chắn sẽ không quên, ban đầu các ngươi làm sao ép ta bỏ đi suy nghĩ tham gia khoa cử vì Triệu Ngọc Tranh, lại vì bồi thường mà tùy tiện bố thí cho ta một chức tiểu quan thất phẩm, trong lòng ta tất nhiên ghi nhớ ân tình của cha mẹ. Có điều như đã nói, đáng tiếc Triệu Ngọc Tranh không có hứng thú gì với vũ cử, nếu không tam ca cũng phải bỏ quyền thi võ rồi, bây giờ cũng không thể trở thành chỉ huy ngũ phẩm tương lai rộng mở ở quân Long Phụng. Nói không chừng sẽ cùng ta làm việc ở Khai phong phủ, làm một bộ đầu cũng rất vui vẻ phải không?"
Triệu Ngọc Khanh chưa bao giờ bị Triệu Bạch Ngư châm chọc cay độc như vậy, trước kia dù cho bọn họ có làm gì, Triệu Bạch Ngư cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, đến nỗi họ đều cho rằng Triệu Bạch Ngư là một kẻ không biết nóng nảy cũng chẳng có khí thế gì.
"Ngươi —— ta!" Triệu tam lang bị oán giận đến mức không nói thành lời.
"Sao Triệu tiểu lang quân lại nói chuyện làm người phát nghẹn thế này?" Không ai ngờ tới, kẻ đầu sỏ làm khó người ta lại là Hoắc Kinh Đường, chỉ nghe thấy hắn chậm rãi nói: "Dẫu sao Triệu tế chấp cũng cho một mình ngươi một chức tiểu quan thất phẩm, phải biết tiến sĩ may mắn được làm quan cũng phải từ cửu phẩm đi lên."
Mậc dù Hoắc Kinh Đường cứ mở miệng là khiến ai nấy đều ghét, nhưng nghe lời hắn nói xong, Ngũ hoàng tử cười lạnh nói: "Có mấy người, bản tính là con sói mắt trắng, đã không biết đội ơn thì thôi mà còn rắp tâm oán hận, ngông cuồng chỉ trích! Quả nhiên là gốc rễ nghiêng ngã..."
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy phó quan bên cạnh Hoắc Kinh Đường lớn tiếng nói: "Tướng quân, không thể tính như vậy được! Quan chức được tiến cử thì làm đến ngũ phẩm coi như hết rồi, khác rất nhiều so với môn đồ của thánh nhân, môn sinh của Thiên tử và cả chính nhi bát kinh xuất thân tiến sĩ chính quy, tiến sĩ dù nhậm chức tiểu quan cửu phẩm, nhưng tốc độ thăng tiến của bọn họ nhanh như pháo trúc vậy, đi lên đều đều, bái tướng nhập tướng, địa vị cực cao!"
Hoắc Kinh Đường: "Vậy sao?"
Phó quan gật đầu liên tục: "Nghe Trần thị lang nói Triệu tiểu lang quân năm đó tài hoa hơn người, phong thái rất giống với Tam nguyên cập đệ Triệu tế chấp, chỉ tiếc bỗng nhiên im hơi lặng tiếng, không thể tỏa sáng ở khoa trường. Nếu như lúc đó tham gia khoa thi, không chừng bây giờ đã đến lượt y làm Tri phủ rồi."
Hoắc Kinh Đường: "Đúng là đáng tiếc thật —— đáng tiếc! Cản người tham gia thi cử, chặt đứt đường làm quan của người ta như đào mộ tổ tiên họ ra, việc làm này không phúc hậu chút nào."
Chủ tớ hai người kẻ xướng kẻ họa, trách đến nỗi Triệu tam lang mặt đỏ tía tai. Ngũ hoàng tử cũng tựa như bị sặc máu gà nghẹn hết lời, Thái tử chỉ đành lên tiếng lôi kéo sự chú ý của mọi người về lại vụ án của bản thân.
"Biết rõ pháp luật còn cố tình phạm phải, dùng hình ép cung, biếng nhác không làm tròn trách nhiệm, theo như luật lệ phải tháo mũ quan, phạt ba mươi trượng! Triệu Bạch Ngư, ngươi có nhận tội không?"
"Hạ quan không nhận." Triệu Bạch Ngư lặng lẽ nhìn Hoắc Kinh Đường, người nọ nháy mắt với y, đôi mắt Bồ Tát màu lưu ly mang lại cảm giác như khoảng cách bị kéo gần lại vậy. "Hạ quan xác nhận mình có phạt roi phạm nhân, nhưng hình phạt này có nguyên nhân."
"Bởi vì cái gì?"
"Lý Đống thân là mệnh quan triều đình, vậy mà lại tụ tập ngoài phố đánh bạc, phạm vào lệnh cấm các quan viên Đại Cảnh không được tụ tập đánh bạc, bị bắt vào nhà lao còn nói láo không biết ngượng, tuyên bố kinh quan không ai dám đắc tội mình, đến cả Triệu tế chấp nhìn thấy hắn cũng phải nể mặt mấy phần, vậy nên hạ quan sai lính canh phạt hắn ba mươi roi để cảnh cáo. Còn chuyện chạy tang vào ban đêm, hạ quan xác nhận mình không biết, nếu như biết, chắc chắn sẽ để lính canh đánh năm mươi roi! Phận làm con cái cần phải tận sức hiếu đạo, đang để tang mẹ mà không thủ hiếu lại còn ở bên ngoài đánh bạc, đây là tội chồng thêm tội!"
Đánh bạc?
Thái tử lập tức nhìn Ngũ hoàng tử, người nọ tái mét mặt mày, giận dữ trợn mắt nhìn Lý Đống như muốn xẻo thịt gã, chó má nó lúc kêu oan lại dám giấu diếm hành vi tụ tập đánh bạc.
Đại Cảnh có luật cấm đánh bạc, mặc dù cấm nhiều lần cũng không được, nhưng trong điều khoản luật lệ rất rõ ràng, quy định quan viên không được tham gia đánh bạc, huống chi còn là đánh bạc trong lúc chạy tang, đó là tăng thêm tội danh!
Thái tử: "Có nhân chứng không?"
Triệu Bạch Ngư: "Tám mươi người bị bắt lại đều có thể làm chứng cho hạ quan, cả nha dịch khi đó bắt bọn họ cũng vậy."
Thái tử nhìn Hoắc Kinh Đường, đối phương cứ chăm chú vào chuỗi vòng Phật như ngắm bông hoa nở, mừng thầm vì hắn không mượn chuyện này đại náo công đường, vậy nên cất lời giảng hòa: "Nếu như là hiểu lầm thì Triệu đại nhân phục chức đi, án này không cần tra nữa."
"Chờ đã!" Nhưng Ngũ hoàng tử thì lại không vui: "Theo luật phạt ba mươi roi, Lý Đống lại bị phạt tám mươi roi, ngươi còn dám nói mình không dùng hình ép cung ư?"
Triệu Bạch Ngư: "Điện hạ có điều không biết, với sức lực của lính canh làm việc mười hai mươi năm trong đại lao của bọn ta, phạm nhân chịu không tới tám mươi roi đã nát thịt tan xương mà chết rồi. Ta thấy Lý Đống nằm xuống mà vẫn còn khí thế như vậy, trông làm sao cũng không giống như bị đánh tám mươi roi, điện hạ thử mời lão canh ngục có kinh nghiệm đến xem thử, thương tích của Lý Đống là do ăn phạt tám mươi roi hay là ba mươi roi mà ra? Nếu như không tin người của Nha môn thì có thể đi mời người ở bộ Hình tới cũng được."
Bộ Hình do Thái tử quản, bất kể lính canh có kiểm ra được kết quả thế nào, Triệu Bạch Ngư cũng không thua thiệt. Trái lại nếu Thái tử thật sự mời canh ngục của Hình bộ tới kiểm tra, thì sẽ vừa thể hiện hắn là người hẹp hòi, vừa tỏ rõ bản thân hắn đứng đầu Phủ doãn mà cũng không tin tưởng Nha môn dưới quyền quản lý của mình.
Triệu Bạch Ngư nói lời này là cố ý chọc tức hắn, nhưng cũng chỉ là đơn thuần phủ đầu phe Thái tử, đôi bên không đau không nhột.
"Không cần, cô tin tưởng Triệu đại nhân." Thái tử nén bực bội khen ngợi Triệu Bạch Ngư.
"Điện hạ còn có nghi vấn gì không?"
Ngũ hoàng tử hùng hổ dọa người: "Coi như Lý Đống tự làm tự chịu, nhưng tổng cộng tám mươi bảy người bị bắt, tại sao chỉ thẩm vấn mỗi mình hắn? Nghe nói Kinh Đô có luật bất thành văn, phạm là người phạm phải cấm đêm thì phải nộp tiền phạt, nộp không đủ thì phải giam thêm một năm rưỡi, có chuyện này sao?"
"Tuyệt đối không có chuyện này, điện hạ không thể nghe những lời đồn đãi bậy bạ!"
Ngũ hoàng tử phất tay áo: "Vậy thì xử lý ngay bây giờ đi! Quan trên của ngươi là Thái tử và Kỷ tri phủ đều ở đây, vừa hay xem thử bình thường ngươi chấp pháp như thế nào!" Gã ép sát tới gần, nhìn thẳng vào mắt Triệu Bạch Ngư, "Dẫn phạm nhân tới, theo luật phạt tám mươi roi, bọn ta ở đây nhìn ngươi hành hình!"
Tám mươi bảy người đồng thời bị dùng hình, trong số đó còn có phụ nử, người già và trẻ nhỏ, nói không chừng phạt chưa xong đã chết một nửa rồi, tuy là do Thái tử, hoàng tử ra lệnh, nhưng vụ án đã qua tay y, pháp luật cũng do y thực hiện, khoản nợ chết người tất nhiên đều đổ lên đầu Triệu Bạch Ngư.
Nếu như lúc này chấp pháp, sáng mai gián quan có thể chụp ngay cho Triệu Bạch Ngư một cái nồi.
Triệu Bạch Ngư đứng đắn đáp lời như đinh chém sắt: "Thứ cho hạ quan không thể tuân mệnh."
==