Tam ty trù tính toàn bộ tài chính của quốc gia, ngày nào cũng đối chiếu công văn ngập đầu, có thể nói là nhánh bận rộn nhất, gần đây xảy ra lũ lụt Hoàng Hà, rất nhiều vấn đề cần dùng bạc, nhiều ngày liên liếp phải xử lí vô số việc.
Ngay lúc bộn bề lại nhận được sổ sách từ Kinh Đô nộp lên, bảo bọn họ thanh toán một trăm ba mươi ngàn lượng bị thiếu hụt, Tam ty vốn siết chặt lưng quần nào bằng lòng xóa nợ?
Vậy nên lập tức gạt bỏ.
Gạt bỏ chưa được bao lâu, sổ sách báo tiêu lại xin được nộp lên, trên đường thượng triều, Đạc chi phó sứ quản lí tiêu trướng và phán quan bộ Hộ bị Triệu Bạch Ngư chặn ngay trước kiệu.
Hai người làm quan cùng triều, lại là đồng niên đồng trác, hai ông bạn già lâu năm trên đường gặp mặt nên mới đi chung, nào ngờ lại bị Triệu Bạch Ngư chặn đường.
Đừng thấy dáng vẻ Triệu Bạch Ngư như trăng như gió luôn cười ôn hòa, thật ra lời nói hành vi không khác gì phường lưu manh, nhất quyết chắn đường không cho ai đi: "Hai vị đại nhân, không phải hạ quan nhìn không hiểu sắc mặt, nhưng thật sự đã khó xử lắm rồi ạ."
"Triệu Bạch Ngư, ngươi muốn thanh toán sổ sách thì phải làm theo quy củ, mọi việc đều phải làm theo quy trình! Bên dưới cả ngàn huyện, châu, tỉnh cộng lại cũng trên trăm, ở đâu mà không muốn thanh toán? Ai mà lại không làm theo quy củ? Ai lại đi chặn đường như ngươi? Có phải ngươi định ngày nào cũng đến chặn bọn ta không? Ai cũng đều làm giống như ngươi thì quốc pháp ném đi đâu đây? Vậy thì mọi công việc đều không còn cần quy củ nữa sao?"
Đạc chi phó sứ tức giận: "Quay về đi. Nếu ngươi đã nộp sổ sách thì phải chờ Tam ty phán quyết, bị trả về thì phải tìm cách giải quyết phần bị thiếu, đây là chức trách của các ngươi!"
Triệu Bạch Ngư sờ ống tay áo: "Đại nhân, trong lòng ngài biết rõ Tam ty sẽ không đồng ý thanh toán một trăm ba mươi ngàn lượng cho Kinh Đô bởi vì chưa đưa phí vay tạm. Hạ quan biết Tam ty có lệ phải nộp bộ phí thỏa thuận để bồi hoàn và xóa nợ, nhớ không lầm thì hắn là một li ba hào? Vậy là tận một ngàn sáu trăm chín mươi lượng bạc trắng! Hạ quan phải gom bao lâu đây? Tất nhiên bây giờ thân phận của hạ quan đã khác, là quận vương phi, hồi môn, sinh lễ cộng với kho bạc nhỏ thì rất khả quan, nhưng hạ quan không thể nào lấy ra ngay được một ngàn sáu trăm chín mươi lượng bạc trắng! Hai vị đại nhân, nữ nhân làm vợ đã khó, một nam thê như ta lại càng khó hơn nữa! Hạ quan thật sự là bị ép đến mức không còn cách nào nữa rồi, Phùng đại nhân mới nhậm chức chỗ bọn ta ra lệnh cho ta phải tìm Tam ty các người để thanh toán cho tất cả sổ sách thiếu hụt của một phủ hai mươi mốt huyện!"
"Hai ngài nói xem, ta chỉ là thuộc hạ, có thể từ chối hay không?"
"Lời đe dọa như vậy, hai vị đại nhân không sợ chút nào sao?"
Phán quan bộ Hộ và Đạc chi phó sứ nhìn nhau một cái, sau đó hỏi: "Sợ cái gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Tri phủ đại nhân mới nhậm chức của bọn ta là người cậu duy nhất của Ngũ hoàng tử đấy, hơn nữa Phủ doãn Kinh Đô là Thái tử, hai ngài thử nghĩ xem nếu không có ý của Thái tử và Ngũ hoàng tử thì Phùng đại nhân dám bảo Tam ty các vị thanh toán sổ sách thiếu hụt bốn năm không?"
Hai người nhìn nhau cười, Phán quan bộ Hộ gật đầu nhẹ nhàng nói: "Dù có là bệ hạ ra lệnh thì cũng phải làm theo quy trình. Thái tử là trữ quân tương lai, Ngũ hoàng tử cũng nhậm chức ở bộ Hộ nhiều năm, hai vị điện hạ không thể nào không hiểu quy củ bồi hoàn xóa nợ. Ngươi đừng làm chuyện xấu mặt người có học nữa, trở về đợi đi, cứ từ từ rồi cũng sẽ đến lúc Tam ty thanh toán thay phủ Kinh Đô các ngươi thôi."
Đạc chi phó sứ: "Đúng vậy ha ha ha..."
Hai người cười lớn, vượt qua người Triệu Bạch Ngư đi thẳng.
Triệu Bạch Ngư nhìn hai bóng lưng đi xa, tâm trạng ổn định, không về Nha môn mà đi tìm Kỷ tri phủ, nhờ ông giúp nghĩ viết một phần chiết tử thay Nha môn Kinh Đô mượn bạc trong kho bạc của bệ hạ.
Kỷ tri phủ: "Con dấu ta có thể đóng, nhưng không thể dùng danh nghĩa của ta."
Triệu Bạch Ngư: "Vậy nên ta mới đặc biệt chọn ngày ngài chuyển giao quan ấn để đến đó thôi, đến lúc chiết tử mượn tiền được chuyển vào trong kho thì ngài cũng đã điều nhiệm rồi, ngài đâu còn trách nhiệm gì với sổ sách đó nữa?"
Kỷ tri phủ: "Cũng đúng." Ông viết một chiết tử đưa cho Triệu Bạch Ngư, hỏi: "Ngươi định làm cái gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta chỉ đang nhận lệnh Phùng đại nhân làm việc thôi."
Kỷ tri phủ khuyên: "Đừng hành động theo cảm tính, dù gì ngươi cũng chỉ là người làm công, nhẫn nhịn cho qua là được rồi, lão ta cũng không dám làm gì ngươi."
Triệu Bạch Ngư cười nói: "Ta biết rồi."
Từ biệt Kỷ tri phủ, Triệu Bạch Ngư cầm chiết tử đến thăm hỏi quan nội thị Cao đô tri.
Cao đô tri từ nhỏ đã vào cung, được phân đến hầu hạ thiếp thân Nguyên Thú đế, sau đó đảm nhiệm chức Đô tri nội thị thay Nguyên Thú đế xử lí sổ sách trong kho.
Trăm quan tam ty lưỡng phủ muốn mượn tiền trong kho cần phải thông qua Cao đô tri.
Số lượng nhỏ thì không cần bẩm báo Nguyên Thú đế, nhưng lượng lớn như tiền cứu nạn thiên tai hay điều hòa biến động kinh tế, dân sự thì cần mượn thẳng Nguyên Thú đế, mà Triệu Bạch Ngư chỉ mượn một khoản nhỏ nên tới tìm Cao đô tri.
Điều làm người ta ngạc nhiên, chính là Cao đô tri cũng biết y sẽ tới, vậy nên đã đích thân đứng sẵn ở cửa chào đón: "Tiểu Triệu đại nhân ghé phủ, nơi hèn này vinh hạnh đón khách quý."
Triệu Bạch Ngư không thoải mái trước sự nhiệt tình của Cao đô tri nhưng vẫn nở nụ cười niềm nở, hàn thuyên vài câu rồi nói thẳng vào vấn đề.
"Mượn tiền?" Cao đô tri tỏ vẻ khó xử: "Nếu như là mượn tiền ta, ta nhất định sẽ không từ chối, nhưng tiểu Triệu đại nhân ngài lại muốn mượn tiền trong kho riêng, tiền đó thuộc về Thiên gia, ta chỉ thay mặt xử lí, nào có quyền nói mượn là cho mượn được."
Triệu Bạch Ngư cầm chiết tử nói: "Ta có mang theo chiết tử và giấy nợ, có quan ấn của Phủ doãn Kinh Đô và Tri phủ, Cao đô tri ngài chỉ cần báo lên một tiếng, thông qua là được."
Cao đô tri xem chiết tử và giấy nợ xong, trong lòng thoáng nhẹ nhõm: "Kinh kỳ là vùng trọng yếu, sao có một ngàn mấy trăm lượng mà cũng làm khó dễ chứ?"
Triệu Bạch Ngư đau khổ đáp: "Đô tri có điều chưa biết, Kỷ đại nhân của bọn ta lúc còn tại vị thanh chính liêm khiết, nhân từ nương tay, phàm là các huyện dưới xuất hiện nạn tuyết, nạn sâu bệnh gì cũng đều chi tiền hào phóng. Chi từng khoản nhỏ nhặt góp thành khoản to, thế chẳng phải không còn đồng nào sao? Phùng đại nhân mới đến muốn tạo uy phong chèn ép quan viên nhỏ, hạ quan đã hết cách nên mới đến mượn tiền trong kho."
Cao đô tri thấp giọng hỏi: "Xin mạo phạm, tiểu Triệu đại nhân có thể nhờ Lâm An quận vương ra mặt kia mà."
Mặt mày Triệu Bạch Ngư u sầu: "Cô gái mới gả không dễ dàng gì, nam thê mới gả thì cũng... Ôi."
Cũng vậy.
Cao đô tri thật tình có thể thông cảm cho Triệu Bạch Ngư, gã nghịch hai quả óc chó trong tay, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đây là ý của Thái tử sao?"
Triệu Bạch Ngư nhìn trái nhìn phải, nói nhỏ: "Gần như là vậy đấy. Ngài biết Tri phủ mới nhậm chức là ai không? Phùng Xuân Sơn."
"Ngũ hoàng tử..."
"Đúng vậy! Ngũ hoàng tử và Thái tử huynh đệ tình thâm, cũng coi như có quan hệ với Phùng đại nhân, ngài xem cấp trên của Phùng đại nhân là Thái tử kia kìa, nếu như hai vị thần tiên không có ý, sao Phùng đại nhân dám mượn tiền trong kho?" Triệu Bạch Ngư ra vẻ rất tin tưởng Cao đô tri, chia sẻ chút bát quái cho gã biết: "Ta không có lừa gạt Đô tri, ngài đối xử với ta rất tốt, bản thân bị gả vào quận vương phủ, cả Kinh Đô này không ai vui vẻ gì khi thấy ta, chỉ có ngài là dùng lễ để đối đãi, những lời ta nói với ngài đều là lời thật lòng, Thái tử ấy, chính là cố tình mượn tay Phùng đại nhân chỉnh sửa vấn đề thiếu hụt sổ sách."
"!" Cao đô tri sợ kinh hồn bạt vía, "Thật không?"
Triệu Bạch Ngư: ""Tuy ta là quận vương phi, nhưng là nam thê không được coi trọng, phủ Tế chấp cũng không yêu thương ta, ta chỉ là một nhân vật nhỏ ảnh hưởng không đáng kể, nào dám nhúng tay? Chẳng lẽ ta lại không muốn sống nữa mà đắc tội toàn bộ quan trường? Lần trước suýt chút nữa là bị cuốn vào án gian lận thi cử, lại bị Tần vương ngáng đường, Thái tử rơi vào thế một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nóng lòng muốn có thành tích, vừa đúng lúc Hoàng Hà nổi lũ, quốc khố, kho riêng đều thiếu tiền, chỉ cần ăn bớt..."
Triệu Bạch Ngư không nói rõ, chỉ ám chỉ: "Không phải là có tiền bù vào chỗ hụt rồi sao?"
Có lý. Cao đô tri đã tin hơn nửa phần, trong lòng kinh hãi, Thái tử vậy mà lại dám đao to búa lớn đụng vào bộ phí, còn đắc tội nhiều người hơn là một kẻ phải chịu trách nhiệm cho một án oan.
Phải biết rằng phí vay tạm có liên quan đến vô số mắc xích từ trên xuống dưới, ví dụ như từ huyện đến châu, từ châu đến tỉnh, tỉnh đến Tam ty, vô số khâu trong đó đều cần đút lót bộ phí, Thái tử động tâm tư chính là động vào lợi ích của rất nhiều người, không phải họ sắp bị tấn công rồi đấy chứ?
Cao đô tri: "Ta có thể châm chước giúp một tay, không bảo đảm chắc chắc được thông qua. Nhưng tiểu Triệu đại nhân à, ngài nhất định không được kéo bọn ta vào cuộc đấy!"
Triệu Bạch Ngư: "Tất nhiên rồi!"
Cao đô tri: "Chiết tử và giấy nợ ta sẽ nhận trước, về đợi tin tức đi."
Triệu Bạch Ngư: "Hạ quan cảm ơn Đô tri trước."
***
Tiễn Triệu Bạch Ngư đi xong, Cao đô tri ở nhà một mình đắn đo suy nghĩ, càng nghĩ càng sợ hãi, cũng may gã không dây vào, có điều Thái tử định ra tay thế nào? Ra tay từ đâu? Gã cho mượn một ngàn mấy trăm lượng bạc có tác dụng gì? Có nên cho mượn hay không?
Không cho mượn, vậy thì sẽ đắc tội trữ quân tương lại lẫn Ngũ hoàng tử, không phải tự tìm đường chết sao?
Cho mượn, không rõ có ảnh hưởng gì hay không, nhưng chỉ cần không liên quan đến bản thân mình thì chẳng sao cả.
Ngũ hoàng tử quản lí bộ Hộ, ngọn đuốc của Thái tử đốt lên sẽ đốt lây sang hắn, nhưng hai người là đồng đảng, lại là anh em, chỉ e là Ngũ hoàng tử không tình nguyện phối hợp!
Anh em tốt, hay cho trữ quân tương lai, lòng dạ của hai vị điện hạ đúng là sâu không thấy đáy.
Cao đô tri nhịp tay, quyết định sẽ cho mượn một ngàn mấy trăm lượng bạc trắng trong kho, bán đi mặt mũi của trữ quân tương lai, tuy nhiên cũng không thể đắc tội quan triều, chi bằng bán chút tình người nghĩ cách tiết lộ chuyện ra ngoài, thế là không đắc tội bên nào cả.
***
Triệu Bạch Ngư lấy được ngân phiếu mượn một ngàn sáu trăm chín mươi lượng từ trong kho, đem đổi được ba rương bạc trắng lòa chuẩn bị đưa đến Nha môn bộ Hộ, vừa vặn gặp Phùng Xuân Sơn đang đi tới.
Phùng Xuân Sơn hỏi: "Trả xong nợ rồi sao?"
Triệu Bạch Ngư nhanh nhảu đáp: "Bị bộ Hộ đuổi về, ta đang định đến Nha môn bộ Hộ xin tiếp đây."
Phùng Xuân Sơn chỉ ba cái rương ngoài cửa: "Kia là cái gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Là một trăm ba mươi ngàn lượng "phí vay tạm" để cho Tam ty xóa nợ, ngài biết mà đại nhân, đây là quy củ."
Phùng Xuân Sơn trợn mắt: "Quy củ cái gì! Ngươi đã hối lộ —— "
"Đại nhân!" Sư gia vội vàng chặn lời Phùng Xuân Sơn, ý nhắc nhở lão phải chờ cho Triệu Bạch Ngư tự chui đầu vào lưới mới được.
Phùng Xuân Sơn hắng giọng: "Không sai, là phí vay tạm... Không phải, ngươi lấy tiền ở đâu ra?"
Sắc mặt Triệu Bạch Ngư trở nên khó coi: "Đại nhân hỏi nhiều để làm gì?"
Lúc này Phùng Xuân Sơn muốn mắng y vô lễ với quan trên, nhưng lại bị sư gia kéo tay áo, cố gắng đè xuống lòng ham mê chức quyền, phất tay một cái nói: "Mau đi đi."
Triệu Bạch Ngư chắp tay cáo từ, sau đó lên đường đưa ngân lượng đến Nha môn bộ Hộ.
Sư gia lắc đầu tiếc nuối: "Thê thảm, tiếc thật, xưa nay ta chưa từng thấy có người nào mang một xe "bộ phí" đến bộ Hộ xóa nợ, công khai nói cho người ta biết mình hối lộ cả, Triệu Bạch Ngư sao có thể làm quan được vậy?"
Phùng Xuân Sơn khinh thường nói: "Cậy nhờ cha mẹ."
Sư gia: "Nhưng nghe nói y ngự tiền tố cáo ân sư, cũng khá cao nghĩa."
Phùng Xuân Sơn: "Ngu xuẩn, lỗ mãng! Nếu như y thật sự thông minh thì tại sao lại không đường đường chính chính tham gia thi cử? Sao đã ba năm trời mà vẫn là một tiểu quan tòng lục phẩm? Hai lần ngự tiền gặp bệ hạ mà vẫn không lên chức, không phải thứ rác rưởi vô dụng thì là cái gì?"
Sư gia chợt hiểu ra: "Đại nhân cao kiến."
Phùng Xuân Sơn: "Ngươi sai người đến bộ Hộ nói một tiếng, bắt tại trận Triệu Bạch Ngư hối lộ!"
Sư gia: "Đã biết!"
***
Nha môn và Tam ty khá gần, lúc nào muốn đều có thể qua lại, Phán quan bộ Hộ thám thính nội tình từ kho riêng của nội thị Cao đô tri thì vội vã tìm Đạc chi cùng mấy vị đại nhân Hộ bộ lưỡng ty, lúc này đang âm thầm bàn bạc.
Đạc chi phó sứ: "Nói nhảm! Ta không tin Thái tử dám đụng đến bộ phí, toàn lời chướng tai, hắn không nhất định phải lấy mình ra làm trò cười. Ngũ điện hạ làm Hộ bộ sứ đã nhiều năm, chưa nói đến bản thân, người bên dưới có ai chưa từng thu bộ phí? Lục soát thử xem nhà ai không giắt túi bạc triệu? Thái tử và Ngũ điện hạ thật sự dám liều dùng bộ phí mà chặt đứt đường tương lai của mình sao?"
Đạc chi phán quan nhìn về phía phán quan bộ Hộ: "Đại nhân, ngài làm việc dưới trướng Ngũ hoàng tử, không cảm thấy có gì lạ xảy ra sao?"
Phán quan bộ Hộ bày ra vẻ mặt lúng túng: "Ta không phải tâm phúc của Ngũ hoàng tử, chức vị cũng bất tiện. không bằng chính sứ, phó sứ, không thể trực tiếp đụng vào sổ thuế, còn chẳng bằng ngũ án dưới kia. Suy cho cùng, phán quan chỉ bị kéo tới chịu tội thay thôi, nếu thật sự có lòng chỉnh lý bộ phí, các người nói xem cuối cùng người bị đưa ra ngoài đội nồi là ai? Là mấy người chúng ta chứ còn ai?"
"Đạc chi chính sứ và Hộ bộ phó sứ đều là tâm phúc của bệ hạ, Thái tử động vào ai cũng không dám động đến bọn họ, địa vị của Diêm thiết ty so với lưỡng ty Đạc chi, bộ Hộ quan trọng hơn nhiều, có khai đao cũng sẽ không dám chạm tới Diêm thiết ty, chỉ có Đạc chi phó sư đại nhân nhà ngươi, cùng với Đạc chi phán quan đại nhân, còn có ta nữa, đỉnh đầu có Phật đè, dưới chân là một đám tiểu quỷ, sau lưng lại chẳng có núi dựa, ba người chúng ta mới là kẻ bị đẩy ra đội nồi!"
Lời này dọa cho Đạc chi phó sứ và phán quan mặt mày ủ dột.
Đang lúc ấy, có người đến báo Triệu Bạch Ngư đã đến, mang theo ba rương bạc trắng đến giao phí vay tạm.
"Có ý gì? Ba rương bạc trắng lớn —— lấy danh nghĩa của Thái tử mượn bộ phí từ chỗ bệ hạ sao! Được lắm, xem ra Cao đô tri nói không sai, chính là nhằm vào chúng ta rồi." Đạc chi phó sứ vỗ lên tay vịn của ghế luôn miệng nói: "Nợ của Kinh đô đều đưa đến chỗ chúng ta, Triệu Bạch Ngư chặn đường ai không chặn lại chặn chúng ta, rõ ràng là muốn đổ hết lên đầu ta mà!"
"Nhưng có phải là Triệu Bạch Ngư tự mình hành động không?" Đạc chi phán quan vẫn cảm thấy thấp thỏm vì chuyện này.
"Triệu Bạch Ngư? Một tiểu quan thất phẩm như y lấy đâu ra cái gan khai đao Tam ty?! Y dám đắc tội cả triều văn võ hay sao? Cứ coi như y làm vậy đi, thì động cơ ở đâu ra? Y sẽ nhận được lợi ích gì? Chỉ có Thái tử cần tiền, cần tín nhiệm từ bệ hạ, ta hiểu rồi!" Phán quan bộ Hộ chợt hiểu ra: "Thái tử liên lụy án gian lận thi cử dơ dáy kia, về sau bệ hạ dứt khoát cải cách giới nghiêm, toàn quyền giao cho Trần Sư Đạo, không cho phép Thái tử nhúng tay, chẳng lẽ đó là tín hiệu cho thấy bệ hạ đã sinh nghi Thái tử rồi? Còn có đợt lũ Hoàng Hà, họa tới Hoài Nam, mảnh đất này lại là sân sau của Thái tử, thật sự không sợ có liên quan đến cả bệ hạ sao?"
"Sợ! Cũng vì sợ, cho nên Thái tử mới cần giành công, Hoài Nam mắc lũ, thiếu bạc cứu trợ thiên tai, vậy nên vừa giành được công, vừa có tiền để bù vào, một mũi tên trúng hai con nhạn!" Đạc chi phó sứ cảm thán: "Đáng sợ, thủ đoạn đúng là đáng sợ, tâm tính cũng đáng sợ, chĩa mũi nhọn vào chúng ta, là muốn làm cho lòng triều thần Đại Cảnh e dè trước ta sao?"
Có người lại đi vào báo, nói là sư gia bên cạnh Tri phủ mới nhậm chức có ý muốn bọn họ bắt tại trận Triệu Bạch Ngư hối lộ.
Đạc chi phó sứ cười lạnh: "Được lắm, được lắm, đào hố chờ chúng ta nhảy vào à!"
Đạc chi phán quan: "Ta cảm thấy không đúng lắm, có phải là vì Phùng Xuân Sơn đang tận lực nhắm vào Triệu Bạch Ngư không?"
Phán quan bộ Hộ: "Tuy nói quan mới nhậm chức ra oai, nhưng chuyện này đều là nhắm về phía Triệu Bạch Ngư chứ không phải là chúng ta hay sao? Vì sao lại nhắm vào Triệu Bạch Ngư? Có lẽ ông không biết, Thái tử từng cam kết điều y đến bộ Hình làm việc, Ngũ hoàng tử cũng chính miệng nói rằng Triệu Bạch Ngư thanh chính liêm khiết trước mặt bệ hạ và quan triều!"
"Bọn họ chính là một phe!" Đạc chi phó sứ chắc như đinh đóng cột: "Thông đồng diễn thật tốt một vở kịch, một kẻ vai phản diện, một kẻ vai vô tội, đợi khi chúng ta bắt Triệu Bạch Ngư tội hối lộ, đưa y về Đại lý tự, bộ Hình, đến lúc thẩm vấn hỏi tại sao ngươi lại hối lộ, y liền có cớ vạch trần bộ phí, chưa kể tới lượt Ngự sử đài ngự tiền vạch tội thêm nữa —— "
Đạc chi phó sứ lắc đầu liên tục, ánh mắt vô hồn: "Thật sự muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết rồi!"
Hộ bộ phán quan: "Ai sống ai chết còn chưa định, chi bằng ta chủ động xuất kích!"
Đạc chi phán quan: "Ông định làm gì?"
Hộ bộ phán quan: "Chúng ta đến chỗ bệ hạ tự vạch trần! Tục nói pháp bất trách chúng, nếu để bị tra ra được lại là một cảnh lao tù, trước mắt Đại Cảnh không thể chịu thêm bất kì hỗn loạn nào nữa, bệ hạ tất nhiên sẽ dòm trước ngó sau, đại khai ân điển, sẽ không truy cứu đến cùng. Tuy nhiên sẽ bắt những người bên dưới nộp bộ phí tham ô những năm này lên."
Rồi ông tựa như có điều băn khoăn: "Có lý. Triều cục trước mắt khó khăn, cần gấp nhất chính là thiếu ngân lượng cứu nạn thiên tai, quốc khố lẫn kho riêng... Nhưng nếu chúng ta chủ động tố giác bộ phí thì không phải là đắc tội đồng liêu hay sao? Ngày sau sẽ bị chỉnh chết mất!"
Đạc chi phó sứ nói: "Hừ! Nào có chuyện dễ dàng như vậy? Diêm vương khó dây, chẳng lẽ không đối phó tiểu quỷ được? Không đắc tội hai vị điện hạ nổi, chẳng lẽ không thể bắt Phùng Xuân Sơn chịu tội thay? Lão cho rằng lão ra lệnh cho Triệu Bạch Ngư đánh trận rồi là mình có thể núp bóng phía sau xem cuộc vui sao, ta nhất định sẽ lôi đầu lão ra!"
Vừa nói chuyện, Đạc chi phó sứ cho người truyền lời rằng bọn họ đã hiểu ý, cứ việc buông tay không dính líu, tốt nhất là để cho Phùng Xuân Sơn tự ra mặt ngự tiền vạch tội!
"Kinh đô phủ là nơi trọng yếu của kinh kỳ, bệ hạ bổ nhiệm cho Phùng đại nhân trách nhiệm nặng nề này là vị coi trọng, cố tình bồi dưỡng lão, Phùng đại nhân càng không thể phụ lòng bệ hạ. Cái gọi là quan mới nhậm chức thổi đuốc ra oai, thì cây đuốc đầu tiên phải cháy vang dội cháy cho bằng sạch, tốt nhất là khiến cho cả triều đình khiếp sợ, trực tiếp lọt vào mắt của bệ hạ!"
***
Câu trả lời của quan triều Tam ty nằm trong dự tính của sư gia, có điều thái độ quá nhiệt tình làm cho gã sinh lòng nghi ngờ.
Gã đem đầu đuôi thuật lại một lượt, Phùng Xuân Sơn vuốt chùm rấu ngắn mãi suy tư, cảm giác các quan nói rất có lý.
"Ngươi đừng khuyên ta, ngươi không hiểu đâu, tầm nhìn ngươi còn hạn hẹp, Tam ty sử muốn nói ta tự tố Triệu Bạch Ngư sao? Không, thật ra thì mục tiêu của ta chính là Lâm An quận vương sau lưng Triệu Bạch Ngư cơ! Ngươi biết trong Kinh thành có lưu truyền một bí mật, rằng Lâm An quận vương lén lút giấu cho mình đội binh thần quỷ không?" Phùng Xuân Sơn nện vào lòng bàn tay một cái nói: "Đúng rồi, đúng rồi! Ha ha, không hổ là Tam ty bộ Hộ dưới tay Ngũ điện hạ, gan trung gan nghĩa, suy một ra ba!"
Phùng Xuân Sơn sửa lại triều phục, vẻ mặt nham hiểm: "Sư gia, giúp bổn phủ nghĩ một phần tấu chương, bổn phủ muốn nhập cung dạ tấu!"
Sư gia không từ chối được, chỉ có thể đáp ứng.
***
Ba rương bạc trắng của Triệu Bạch Ngư bị giữ lại trong Nha môn Tam ty, sổ sách chờ xóa nợ cũng vậy, không ai cho một tin tức chính xác, chỉ đuổi y đi, bảo y hãy chờ đợi.
Triệu Bạch Ngư xoa mũi, khóe miệng ngậm cười rời đi, quay về Nha môn lại gặp mặt Phùng Xuân Sơn, hai bên đều cười tươi rói, dùng ánh mắt chết người chào hỏi lẫn nhau.
Phùng Xuân Sơn không giấu nổi niềm vui, quan sát Triệu Bạch Ngư rồi nói: "Không sai sót, làm việc không tệ nhỉ."
Triệu Bạch Ngư: "Đa tạ đại nhân khen ngợi, hạ quan lấy làm vinh hạnh."
Phùng Xuân Sơn: "Ngươi hoàn thành tốt công việc, âu cũng là công lao lớn, hôm nay không cần làm những chuyện còn lại nữa, tan làm sớm đi, trở về quận vương phủ dành thời gian ở bên cạnh Lâm An quận vương nhà ngươi cho nhiều vào."
Tựa như đang ban ơn, tỏ vẻ không đành lòng trước khi rơi giọt nước mắt cá sấu, dành cho Triệu Bạch Ngư một chút nhân từ.
Triệu Bạch Ngư cũng không vạch trần, ngây thơ ngốc nghếch nói cảm ơn rồi đi ngay, nhân lúc màn đêm vừa buông xuống hẹn Hoắc Kinh Đường đến ngõa xá mới mở cửa gần đây trải qua thế giới hai người.
***
Đêm xuống, Kinh đô phủ không còn giới nghiêm ban đêm, phố xá chợ phường đèn đuốc sáng choang, tiếng người ồn ào, tửu lâu trà phường mở thâu đêm suốt sáng, sạp nhỏ bày la liệt, rong tửu lâu kéo kèn đàn hát, bán văn kể chuyện cổ tích, tạp kĩ mải võ nhộn nhịp, đồ ăn vặt, thức uống trái cây lạnh cũng đặc sắc, cực kì phong phú.
Triệu Bạch Ngư kề vai sánh bước bên Hoắc Kinh Đường, tay áo bào lớn đã che đi mười ngón tay đan chặt của bọn họ. Hai người khi thì đứng trong tửu lầu nghe kể chuyện, nghe một khúc nhạc mới, khi thì ra một sạp nhỏ nào đó mua đồ ăn lấp đầy cái bụng, còn mua thêm trái cây ướp lạnh, gọi thêm một mớ thứ rồi kêu một tên chạy vặt đưa đến chỗ Nghiên Băng, Thôi phó quan, một phần khác thì đưa đến chỗ Tú ma ma và các cô nương.
"Ở đó có xiếc kìa, đi xem mau."
Hoắc Kinh Đường nhìn thử rồi chê bai: "Sau này đưa ngươi vào quân doanh, ta bảo bọn họ biểu diễn cho ngươi xem."
"Vậy thì không còn ý nghĩa nữa." Triệu Bạch Ngư níu tay áo của hắn, bừng bừng hứng thú nói: "Ngươi đừng đứng yên nữa, ta không thấy gì hết!"
Hoắc Kinh Đường đồng ý đi dạo chợ đêm với y không có nghĩa là hắn thích đến nơi có nhiều người, nhưng vì tiểu lang quân thích, vậy thì hắn cũng hết cách rồi. Thế nên hắn cứ đi trước mở đường, vạt áo rộng nhẹ phất lên một cái liền cảm giác như có một lực đẩy khẽ đẩy mọi người ra, có điều trong một biển người đông đúc thì khó mà phát hiện được.
Được mở đường, Triệu Bạch Ngư ung dung đi lên đằng trước, cũng may da mặt y không dày nến nỗi cướp chỗ của mấy đứa con nít, hai bên trái phải đều là người lớn.
Hoắc Kinh Đường đang ở bên trái bỗng lui về phía sau, dường như đang ôm lấy Triệu Bạch Ngư vào lòng, che chở để y không bị đẩy ra ngoài.
Triệu Bạch Ngư nhìn hàng xiếc trước mặt không chớp mắt, trong con ngươi phản chiếu ánh nến, có thể thấy y rất háo hức, thích thú lẫn vui vẻ.
Hoắc Kinh Đường thì vô cùng buồn chán, quyết định chỉ nhìn Triệu Bạch Ngư thôi là đủ rồi.
***
Cùng lúc đó, Phùng Xuân Sơn nhập cung dạ tấu, vừa vào đến Văn Đức điện đã lập tức quỳ xuống: "Tri phủ Kinh Đô Phùng Xuân Sơn khấu kiến bệ hạ!"
"Đứng dậy đi. Phùng Xuân Sơn, có chuyện gì cần tấu?"
Phùng Xuân Sơn đứng dậy, liếc mắt thấy bên trái còn có ba người khác, dù khuôn mặt xa lạ nhưng y phục, mão quan và túi cá bên hông thì đã lờ mờ đoán được chức quan gì.
"Thần muốn tố..."
Lòng Phùng Xuân Sơn chợt nặng nề, Dạc chi phó sứ? Phán quan lưỡng ty? Sao lại đều ở đây? Chẳng lẽ bọn họ cũng dạ tấu —— tấu cái gì? Chẳng lẽ là do Ngũ hoàng tử phái tới giúp lão tố cáo Triệu Bạch Ngư?
Nhưng Ngũ hoàng tử đã biết chuyện này rồi hay sao?
Phùng Xuân Sơn mờ mịt nghĩ, gã muốn lặng lẽ xử lí Triệu Bạch Ngư xong mới báo cho Ngũ hoàng tử biết, hóa ra lại bị biết trước rồi sao?
Nguyên Thú đế thấy lão nhất thời không nói gì bèn lên tiếng: "Có phải là muốn tố cáo Tam ty dùng quyền mưu lợi riêng, ước định tục thành, lợi dụng việc xóa nợ tham ô, nhận hối lộ hay không?"
Phùng Xuân Sơn gật đầu lia lịa: "Phải phải —— Ơ!"
Cái, cái gì?!
Phùng Xuân Sơn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Nguyên Thú đế, rồi ánh mắt mông lung lại hướng về phía bà vị quan Tam ty ở phía trước, đây là tình huống gì? Không phải định tố cáo Triệu Bạch Ngư hối lộ ư, sao lại biến thành tố cáo Tam ty rồi?
Lão có bao nhiêu cái mạng đâu mà dám đi tố Tam ty?
"Không phải..."
"Trẫm biết rồi!" Nguyên Thú đế nhanh chóng chặn miệng Phùng Xuân Sơn lại: "Đạc chi phó sứ cùng phán quan Tam ty đều đã tự vạch tội mình rồi, vậy mới khiến cho trẫm biết được bên dưới xuất hiện một sơ hở lớn như vậy, hối lộ nhận hối lộ trắng trợn —— không, là ép người phải hối lộ! 'Phí vay tạm', 'bộ phí', ước định tục thành, một li ba hào là cái gì? Bóc lột tiền của còn hơn cả trẫm! Túi tiền ai cũng đầy ụ, trong khi quốc khố, kho riêng của trẫm còn xoay không nổi bốn trăm ngàn lượng cứu trợ thiên tai nữa đây!"
"Hay cho quy củ!" Nguyên Thú đế cảm thán: "Nuôi phải ung nhọt rồi, là sai lầm của trẫm, trẫm còn tưởng rằng mình trị dưới thanh minh, trăm quan dù không thể nói là một đầm nước hoàn toàn trong sạch, nhưng cũng không đến nổi trở thành một bãi bùn có đúng không?"
"Bệ, bệ hạ..." Phùng Xuân Sơn khóc không ra nước mắt, cơ thể run bắn lên, muốn nói nhưng lời lại không thể ra khỏi miệng, chân chính cảm nhận được thể khó gọi là cưỡi hổ khó xuống*, trước mặt là núi đao biển lửa, sống không bằng chết.
(*) Nguyên vãn: 骑虎难下 – Kỵ hổ nan hạ: Ý là đâm lao phải theo lao.
"Phùng Xuân Sơn, ngươi là một quan tốt." Nguyên Thú đế đội mũ cao cho lão rồi đem lão nướng trên lò lửa: "Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa, ngọn lửa này của ngươi cháy cũng lớn, đốt sạch cả lòng trẫm rồi. Nếu như ai cũng giống như ngươi, vậy thì trẫm cũng không phải ưu sầu nữa."
Phùng Xuân Sơn cười còn khó coi hơn khóc, không cần ngẩng đầu lên cũng cảm giác được ánh mắt đầy thù hận của quan Tam ty đang hướng đến mình, tim gan run rẩy, thận cũng co rút, chân eo bủn rũn, ánh mắt cũng rời rạc.
Xong rồi, tiêu đời rồi.
Hỏng mất bao năm làm ăn của Ngũ hoàng tử, cắt đứt tất cả những con đường mưu cầu tiền tài của những nhánh phía dưới, còn sợ mình sẽ chết không toàn thây hay sao?
Huống chi quan hệ của lão cùng Ngũ hoàng tử không thể giải trừ, lão ra mặt cũng coi như đại diện cho bộ mặt của Thái tử, lão vạch tội Tam ty, tố bộ phí, coi như Thái tử ra tay tìm cách có được công trạng!
Lão có là con mèo thành tinh cũng không đủ mạng chết!
Sớm biết như vậy đã không đụng vào Triệu Bạch Ngư.
Khi không lại khiến cho bản thân trở nên tanh tưởi!
==