Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

"Từ Minh Bích là người phương nào?" Triệu Bạch Ngư hỏi.

"Là thần y Giang Nam, xuất thân từ gia đình mấy đời thái y, Từ lão thái gia từng là Viện trưởng Thái y viện, ở triều đại trước do có liên quan đến một chuyện bí mật trong cung mà bị lưu đày biên cương, ông ấy thấy cung môn tựa biển, quan trường tối tăm, phẫn nộ lắm nên đã thề sẽ không vào cung cũng như quan trường nữa, con cháu đời sau chỉ còn có mỗi mình Quỷ thủ Từ Minh Bích thôi. Mấy năm trước, Từ Minh Bích bị một quan lớn ở Giang Nam vu oan giá họa hắn tư thông với tiểu thiếp hậu trạch, suýt nữa là bị chém đầu nhưng được người khác cứu, rồi hắn cũng thề độc rằng sẽ không bao giờ xem bệnh cho quan lại quyền quý nữa, có cho nhiều tiền bạc cũng không xem mà chỉ lang bạt khắp nhân gian, vậy nên gặp phải những nơi có dịch bệnh nguy hiểm, nếu đại phu địa phương bó tay, thì hắn chính là người chủ động ra tay giúp đỡ."

Đại phu vuốt râu, nói bằng giọng kính nể: "Nghe nói hắn bốc thuốc rất khác lạ, gan dạ không đi đường thường, mặc dù vẫn tuân theo quy tắc, cũng mang lại hiệu quả rõ ràng, có điều..."

Triệu Bạch Ngư: "Có điều gì?"

Lão đại phu: "Tính tình người này rất kì quặc, hắn luôn khịt mũi xem thường cách đại phu chăm sóc người bị thương." Rồi ông lắc đầu một cái: "Không có lòng trị bệnh cứu người thì sao có thể gọi một tiếng đại phu? Tuy lão không ưa cách làm việc của hắn, nhưng cũng không khỏi bội phục. Với y thuật của Từ Minh Bích, nếu như hắn ở đây, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề đang làm chúng ta đau đầu."

Triệu Bạch Ngư: "Có lẽ chúng ta nên đi tìm thôi, vị Từ thần y này đang ở đâu?"

Lão đại phu lắc đầu: "Lần cuối cùng hắn được nhìn thấy là ba năm về trước, có người gặp hắn ở phủ Kinh Đô. Tuy nhiên sau đó không gặp lại được, nghe bảo hắn không hành nghề chữa bệnh ở dân gian nữa, hình như là vì bị cái gì đả kích, nản chí ngã lòng nên lánh đời không muốn gặp ai."

Triệu Bạch Ngư lầm bầm: "Nếu như hắn thật sự có thể giải quyết được dịch bệnh này, dù cho có phải đến cùng trời cuối đất cũng phải tìm ra bằng được."

Không chỉ mỗi lão đại phu sùng bái Từ Minh Bích, mấy vị thái y y thuật cao siêu lại có kinh nghiệm phong phú cũng hết sức tán thành, Triệu Bạch Ngư ngay lập tức truyền tin về cho Thôi phó quan.

***

Ngụy bá: "Từ Minh Bích? Có từng nghe đến, thông thạo y thuật nhưng tính nết kì quái, không phải là bệnh nan y thì không muốn ra tay, không xem bệnh cho quan lại quyền quý, cũng không cứu sống người bị thương, chỉ xem bệnh dựa theo tâm trạng tốt xấu, cũng không ai đoán được ý nghĩ của hắn, không biết làm cách nào mới có thể mời hắn xuống núi. Ba năm trước đã từng xuất hiện, sau đó hành tung bí ẩn nhưng có vẻ như đã về vùng sông nước Giang Nam quy ẩn thì phải? Ta tìm người bạn giang hồ hỗ trợ tìm tung tích của hắn —— Thôi phó quan?"

Thôi phó quan ngẩn người, đột nhiên bật cười, vỗ tay nói: "Ha ha ha —— suýt chút nữa là ta quên mất, còn có Từ Minh Bích kia mà!"

Ngụy bá: "Ngài biết hành tung của Từ Minh Bích sao?"

"Ta không chỉ biết mà còn quen hắn nữa!" Phó quan đỏ mặt đáp: "Mấy năm trước Từ Minh Bích bị một quan Giang Nam đổ oan hắn tư thông với phu nhân của mình, suýt nữa là bị chém đầu, chúng ta đem quân đến cứu hắn, giúp hắn rửa sạch nỗi oan. Vì vậy dù đã thề độc rằng sẽ không xem bệnh cho quý nhân, hắn vẫn phá lệ chữa trị cổ độc cho tướng quân, vị thuốc huyết phách ngàn năm kia cũng là do hắn nói."

Ngụy bá mừng rỡ ra mặt: "Tốt quá, vậy ngài viết bức thư đi, hoặc là cầu tiểu quận vương để lại con dấu gì đó, để ta ra roi thúc ngựa chạy đến Giang Nam mời hắn xuống núi!"

Phó quan vén tay áo lên vừa định cầm bút, đột nhiên thôi cười, sắc mặt ỉu xìu: "Không được đâu."

Ngụy bá: "Sao vậy?"

Thôi phó quan: "Ba năm trước Từ Minh Bích bị thương nản lòng, quay về Giang Nam lánh đời không gặp ai, nếu không phải nợ tướng quân một mạng, e là đến y lý hắn cũng không muốn đụng vào nữa."

Ngụy bá: "Mạng người quan trọng, tính mạng của hơn mười ngàn người dân, chẳng lẽ hắn cũng không quan tâm sao?"

Thôi phó quan nhíu mày: "Tính tình Từ Minh Bích thất thường, trái lại không đến nỗi máu lạnh vô tình đến vậy, chỉ là bệnh tương tư khó chữa, thầy thuốc không thể tự chữa, hắn phạm phải cả hai! Hơn mười ngàn dân bị nạn cũng có thể lay động khiến hắn xuống núi, ta chỉ sợ hắn mắc bệnh tương tư nặng, lòng lẫn trí đều không tỉnh táo, không thể nghĩ ra cách cứu người!"

Gã nóng lòng đến độ đi tới đi lui: "Từ Minh Bích ơi Từ Minh Bích, rộng lượng phóng khoáng nửa đời lại nhảy vào một chữ tình không thoát ra được! Những năm qua chúng ta tìm kiếm tung tích của huyết phách ngàn năm, vồ trượt nhiều lần, mà cổ độc của tướng quân càng lúc càng nghiêm trọng, chỉ đành phải mời Từ Minh Bích nghĩ một toa thuốc hiếm lạ nào đó để trừ độc, hắn nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, vậy mà chẳng nghĩ ra được cách gì, còn nói là bệnh tương tư đã lấy đi thiên phú của hắn rồi —— mấy tên độc thân thô kệch bọn ta không thông không tài nào hiểu nổi, cũng hoàn toàn không nghĩ ra được vì sao, nhưng mà bọn ta không có cách nào ép buộc hắn cắt đứt đoạn tình, thiên phú y thuật cũng không phải là thứ có thể ra lệnh quay về là quay về được."

"Ôi, từ xưa tình cảm đã khiến cho người ta vô cùng phiền muộn rồi,"

Thôi phó quan độc thân hai mươi mấy năm chân thành phát biểu một câu cảm thán.

Ngụy bá: "Cô gái mà Từ Minh Bích đem lòng thương là ai? Có thể tìm nàng ta không?"

"Nếu mà ta biết được ta sẽ đến quỳ lạy nàng ta ngay luôn." Thôi phó quan đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: "Có điều hình như tướng quân có biết cô gái mà Từ Minh Bích lưu luyến không quên là ai, hình như có liên quan đến một bài thơ."

"Bài thơ gì?"

"Để ta nhớ một chút... Kinh sư giam cầm ngọc quý, thiên hạ ngập tràn lưu ly. Hoa cỏ tựa thơm đài ngọc, tâm nguyện như ý như như.*"

(*) Nguyên văn Hán – Việt: "Kinh sư cấm châu thúy, thiên hạ tận lưu ly. Nùng phương y thúy ngạc, như ý ý như như." (京师禁珠翠, 天下尽琉璃. 秾芳依翠萼, 如意意如如). Vì tác giả cũng có giải thích nên phần chú thích này mình để ở cuối cùng. Và với trình độ thơ ca = 0, mình xin được phép chém gió, nếu có gì sai sót thì cmt giúp mình nhé!

Đây rõ ràng là một bài thơ chấp nối, hai câu trước ý chỉ tiền triều từ những ngày Đại Cảnh khai quốc đã cấm cản làn gió lãng phỉ vào những món trang sức hoa ngọc xa hoa, vậy nên thời đó người ta thường cài trâm lưu ly, trâm lưu ly vốn rất đắt đỏ, chỉ vì sản xuất số lượng lớn mà phải hạ giá thành một sản phẩm rẻ tiền, trở thành món hàng mà người bình thường cũng có thể mua dùng được.

Tuy giá lưu ly rẻ nhưng thợ làm vừa tinh xảo vừa độc đáo vô cùng, vậy nên nó thịnh hành ở khắp mọi nơi.

Câu thứ ba được là một câu đầu của bài thơ khác, vốn là để miêu tả phong cảnh đẹp hiếm thấy, để ở đây chính là muốn nói trâm lưu ly đẹp đẽ đến nhường nào. Còn câu cuối cùng cũng được trích ra từ một bài thơ nào đó nhưng đã bị sửa lại hai chữ đầu, câu thơ không hề gieo vần hay có vế đối rất dễ khiến người ta không thể hiểu ngay được.



Ngụy bá mông lung: "Câu cuối có ý nghĩa gì?"

Thôi phó quan gãi ót nói: "Ta không hiểu, tướng quân từng nói, thơ này tình thật nhưng không lưu loát. Ngươi chờ một chút, ta tìm một kẻ có học đến hỏi thử."

Đẩy cửa ra, Thôi phó quan gọi Tiêu Vấn Sách vẫn luôn chờ bên ngoài vào, đọc lại đoạn thơ một lần nữa rồi hỏi lão câu cuối cùng phải lý giải thế nào.

Dẫu sao Tiêu Vấn Sách cũng là môn sinh của Thiên tử, học thức tuy không thể xứng với đại nho, nhưng nếu chỉ là giải thích thơ văn thôi thì không thành vấn đề.

Nghe xong thơ mà Khâm sai đọc, suy nghĩ chân thật trong nội tâm lão chính là diễn đạt không lưu loát, đúng là sỉ nhục Thánh nhân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thơ này phát ra từ miệng Phủ dụ sứ, lão liền nhanh chóng ngẩng mặt, hồ hởi dáp: "Hai câu đầu miêu tả thú chơi trang sức lưu ly đang thịnh hành ngày nay, câu thứ ba thì nói về vẻ đẹp tinh xảo, trong sáng chỉ lưu ly mới có, nhưng ngay sau đó đề tài xoay chuyển đột ngột, ca ngợi trâm Như Ý mới là tuyệt đẹp nhất trong tất thảy, loại này vừa tao nhã xinh đẹp vừa óng ánh đáng yêu. Lại dùng "như như" là lời kệ* của Phật gia, mang ý vĩnh viễn, có thể thấy là vô cùng yêu thích Như Ý. Đây chính là mượn vật để gửi gắm tình cảm."

(*) Kệ (偈): Các bài thơ của Phật gọi là kệ.

Tiêu Vấn Sách bày ra vẻ mặt suy tư: "Trâm lưu ly Như Ý là đồ vật phụ nữ thường cài, có thể là mượn lưu ly để ẩn dụ việc yêu thích, tưởng nhớ đến một cô gái. Cô gái mà tác giả tư mộ có lẽ vô cùng thích trâm lưu ly Như Ý, có lẽ bởi vì nàng ấy cũng xinh đẹp thanh tao như lưu ly, thế nên trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn chiến thắng bất kì một cô nương 'hoa cỏ tựa thơm đài ngọc' nào trên đời này."

Lão che giấu lương tâm, khen ngợi: "Tình cảm sâu đậm, có thể nói đây là một tấm chân tình cảm động đến rơi lệ."

Phó quan và Ngụy bá nhìn nhau, cô gái thích cài trâm lưu ly ư?

Ở phủ Kinh Đô có rất nhiều mà!

Thôi phó quan nhỏ giọng nói với Ngụy bá: "Được rồi, cứ để tướng quân giải quyết đi, chúng ta tội gì phải vò đầu bứt tai ở đây để đoán xem người trong lòng của Từ Minh Bích là ai?"

Ngụy bá: "Chỉ mong cô nương mà Từ Minh Bích luôn thầm thương nhớ vẫn chưa bị gả đi làm vợ người khác, nếu không có biết người ta là ai cũng vô ích thôi."

Lòng Thôi phó quan chùng xuống, cảm giác thật khó mà tả nổi.

Có thể khiến cho Từ Minh Bích cao ngạo trở nên rối ruột rối gan, tổn thương vì tình thì nhất định không phải là một cô gái bình thường. Dù cho thân phận cao quý, chỉ cần chưa lập gia đình là đã có thể cầu xin nàng ta ra mặt nói giúp rồi, vì cứu người nên chắc chắn thanh danh của nàng sẽ không bị tổn hại, người ngoài sẽ chỉ khen ngợi nàng cao nghĩa thôi. Nhưng nếu như đã là người phụ nữ của người khác rồi, thì dù là cứu người đi chăng nữa cũng khó mà tránh khỏi những lời đồn đãi về tư tình của hai người, vô cùng bất tiện cho cuộc sống của cô gái ở nhà chồng.

Từ Minh Bích không theo đuổi được người trong lòng, liệu có yêu luôn vợ người khác hay không?

Vậy thì cũng cầm thú quá rồi!

Thôi phó quan đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy Tiêu vấn Sách tiếp tục phân tích: "... Nếu như là dùng thơ gửi tình, thì rất có thể sẽ giấu tên trong thơ, một lời hai nghĩa. Hạ quan cho rằng, có khả năng nhất là hai chữ "như ý" hoặc "ý như."

"Ông nói gì?"

Thôi phó quan đột nhiên hoảng hốt hỏi, Tiêu Vấn Sách nớm nớp lo sợ mình đã nói sai lời nào rồi: "Hạ, hạ quan nói tên có khả năng bị giấu trong thơ, dĩ nhiên hạ quan tài hèn học ít nên chỉ kiến giải vụng về, cũng có thể nói sai, nói không chừng đây là mượn tình yêu nam nữ để ẩn dụ... Ẩn dụ những tình cảm không được như ý khác, còn phải kết hợp với cuộc đời của người sáng tác thì mới xác nhận được. Cả gan hỏi đại nhân, tác giả của bài thơ này là ai?"

Thôi phó quan nhìn chằm chằm Tiêu Vấn Sách, thấy lão cứ thấp tha thấp thỏm, bỗng dưng bật cười, vẻ mặt sáng bừng thấu hiểu, rồi lại chợt ngạc nhiên, vô cùng mừng rỡ nhưng cũng cảm thấy kì diệu.

Tiêu Vấn Sách: "Đại nhân?"

"Không phải chuyện của ngươi, lui ra đi."

Tiêu Vấn Sách lui đi, lòng tràn ngập hoài nghi.

Trong phòng, Thôi phó quan vỗ tay cười to: "Như Ý? Ý Như... Ba năm trước... Ta nhớ ra được rồi, ba năm trước Từ Minh Bích đến phủ Kinh Đô chữa bệnh cho tướng quân, tình cờ đến đường Kim Hoàn xem bệnh cho các nữ tử ở đó, không bao lâu sau đã bệnh tương tư, sau đó hồn bay phách lạc rời khỏi Kinh Đô, khi đó cũng là lúc thanh danh hoa khôi của Lý nương tử vừa mới phất lên!"

Ngụy bá kinh ngạc: "Ngươi bảo cô nương mà Từ Minh Bích nhớ nhung là Lý cô nương?"

"Không thể sai!" Thôi phó quan nói cực nhanh: "Ta cứ cảm thấy lạ, tướng quân cần gì phải tự mình đến Hoa Trà phường điều tra Trịnh Hữu, còn có lòng muốn chuộc người ta, thậm chí ngài ấy bảo ta nếu như tiểu Triệu đại nhân dám vui chơi hưởng lạc thì cứ đến cướp các cô nương về. Ngày đó ta còn nghi ngờ tướng quân bị cái gì nhập rồi, hôm nay xem ra tất cả mọi chuyện đều có nguyên do, tình hữu khả nguyên*!

(*) Tình hữu khả nguyên: Vì tình mà có thể tha thứ được.

"Hay! May mắn! Sinh mạng của dân bị nạn không phải kết thúc rồi! Có Lý nương tử ra mặt, dù cho Quỷ thủ Từ Minh Bích có bệnh liệt giường thì cũng phải bò đến khu bệnh dịch huyện Giang Dương thôi!"

Ngụy bá ngẩn ngơ, ông vẫn không dám tin, thật sự là trùng hợp quá mức.

"Lý nương tử có thể khiến cho y thuật biến mất của Từ Minh Bích trở lại chỉ trong một câu nói sao?"

"Ngươi không hiểu. mấy người trai gái này một khi đã dính vào tình yêu thì giống như phát điên vậy, không thể dùng lẽ thường để suy đoán về họ đâu. Ta thấy đây quả thật rất may mắn, cứ giống như nội dung trong thoại bản vậy, tiểu Triệu đại nhân đúng là ——" Nụ cười trên mặt Thôi phó quan dần biến mất, thay vào đó là cạn lời sụp đổ.

Kỳ lạ!

Ngạc nhiên vui mừng khiến cho đầu óc trở nên choáng váng, cũng làm cho gã quên phải để ý đến sự trùng hợp luôn bắt nguồn từ Triệu Bạch Ngư.

Nếu là người ngoài cuộc, Thôi phó quan sẽ nói chuyện may mắn tốt đẹp này là do trời xui đất khiến, nhưng đây lại là chuyện xảy ra trên người Triệu Bạch Ngư, gã lại không hiểu vì sao cảm thấy kỳ cục.

Ít nhất tướng quân còn biết Lý nương tử là người trong lòng Từ Minh Bích, nhưng Triệu Bạch Ngư thì không, y cũng không ngờ là dịch bệnh sẽ xuất hiện ngay lúc này nữa.

Tất cả mọi sự việc đều vừa khéo như vậy, vận may này đúng là quá kỳ lạ.

Ngụy bá không hiểu nổi sự rối bởi của Thôi phó quan, chỉ nói: "Nếu quả thật như chúng ta đoán, vậy thì cũng đủ để chứng minh người tốt sẽ nhận được đền đáp xứng đáng. Ngũ lang làm nhiều việc tốt nên được trời thương, mới có thể khéo gặp may như vậy."

Nghe lời Ngụy bá nói, Thôi phó quan bỗng nhiên hiểu rõ, nỗi khó chịu và tan vỡ trong lòng như sương mù thoáng chốc tản đi.

Gieo nhân nào gặt quả nấy, chính là như thế.

***

Hải Đông Thanh xé rách màn đêm xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù, rồi sau đó nó đâm vút xuống dưới vách núi như mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, hàng chục con chiến mã khoác trên mình giáp nặng phi như bay qua con hẻm nhỏ trong khe núi, từng nơi đi qua đều để lại âm vang khiến đất đá run rẩy.

Kỵ binh dẫn đầu đột nhiên siết chặt dây cương, chiến mã hí lên, giơ cao vó trước rồi rơi xuống đất, kỵ binh đầu đội giáp đen, chỉ để lộ ra đôi mắt dường như cũng bị bóng đêm che giấu, hắn lập tức nâng cánh tay lên, chim dữ trên không trung kêu lên một tiếng vỗ cánh đáp xuống, móng vuốt sắc như dao thậm chí không thể hằn lại bất kỳ dấu vết nào trên áo giáp đen tuyền nặng trịch.

Đoàn kỵ binh phía sau dường như đồng thời kéo dây cương dừng lại, yên tĩnh chờ lệnh.

Xem xong bức thư Hải Đông Thanh mang đến, Hoắc Kinh Đường hừ lạnh một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ giơ cánh tay ra hiệu cho bọn họ tiếp tục đi tới, rồi sau đó quay đầu ngựa lại rẽ vào đường nhỏ nhanh chóng trở về phủ Kinh Đô.

Ở dịch trạm phủ Kinh Đô, hắn thay giáp nặng trên người rồi vào kinh ngay trong đêm, cột bức thư vào một viên đá rồi ném thủng cửa sổ phòng Lý Ý Như.

Lý Ý Như mở cửa sổ kiểm tra trước tiên, không thấy có kẻ xấu mới mở thư ra, xem thư xong nàng chạy ra ngoài tìm Tú ma ma ngay tức khắc rồi nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

Tú ma ma cả kinh: "Đây là đại công đức cứu ngàn người, nương tử ắt phải tương trợ."

"Nếu như ta không muốn giúp đỡ là đã không đến đây tìm bà rồi." Lý Ý Như chắp tay vái chào Tú ma ma, giọng ôn tồn nhỏ nhẹ nói: "Ngày ta còn nhỏ cũng ở trong gia đình quan lại, bởi vì phạm tội nên bị tịch thu hết nhà cửa, nữ quyến buộc phải trở thành quan kỹ, vốn ở Giang Nam bán tiếng cười để mà sống, đại xá gặp được ân khách giúp chuộc thân, chàng ấy và ta cũng xem như có ân tình, đối xử trọng hậu có thừa. Rồi chàng nhận một chức quan nhỏ, ra vào Kinh báo cáo công việc đều đưa ta theo cùng, ai ngờ trong nhà xảy ra biến cố, cấp hỏa công tâm* nên trở bệnh, đến chức quan cũng bị đoạt đi, nhanh chóng dùng hết số ngân lượng sẵn có. Ta muốn cứu chàng thì chỉ còn cách bán mình vào lầu xanh lần nữa, đưa số tiền đó để tiễn chàng ấy một đoạn đường cuối."



(*) Cấp hỏa công tâm - 急火攻心: Chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.

Tú ma ma không ngừng xúc động, nắm chặt lấy tay Lý Ý Như, thỉnh thoảng vuốt ve, dùng hành động để sưởi ấm cho cô gái sổ khổ này.

Lý Ý Như cười nhẹ: "Ba năm trước vô tình gặp được Từ Minh Bích, ta phát hiện lúc còn bé hắn và ta có hôn ước với nhau. Hắn lớn hơn ta mười tuổi, khi gia đình hắn gặp chuyện, nhà ta lại không giúp đỡ được gì nhưng cũng không hủy hôn. Sau đó đến nhà ta lâm vào cảnh khó, hắn không hay biết, mà cho dù có biết thì một dân thường như hắn có thể giúp được gì? Tóm lại là có duyên không phận."

"Tuy bọn ta có hôn ước, nhưng hai mươi mấy năm không gặp mặt. Bên người hắn có hồng tụ thiêm hương, ta cũng đã đi qua nhiều cánh buồm rồi."

(*) Hồng tụ thiêm hương - 红袖添香: Chỉ thư sinh đọc sách ngày xưa có mỹ nữ ở bên cạnh.

"Đừng tự xem thường bản thân mình, nhân gian thế đạo này mắc nợ cô, không phải là lỗi của cô."

Lý Ý Như lắc đầu một cái: "Ta chưa bao giờ khinh thường mình, cũng không cảm thấy ta thấp kém hơn người khác một bậc. Từ Minh Bích muốn chuộc thân cho ta, muốn lấy ta làm vợ, nhưng ta từ chối."

"Vì sao?"

Tú ma ma cảm thấy khó hiểu, Từ Minh Bích mang kiệu tám người khiêng đến thực hiện hôn ước đúng là chân thành, trong bức thư gửi từ Dương Châu tới cũng có thể nhìn ra, Từ Minh Bích đối với Lý Ý Như tình sâu ý nặng, vì sao lại từ chối? Chẳng lẽ gả cho một người có tình còn khó khăn hơn là sống hết đời ở lầu xanh kia hay sao?

"Vì trả ân."

"Cái gì?"

"Người có ân tình với ta là con trai trưởng của gia đình giàu có nhất Giang Nam – Hoàng Hữu Thiện. Hoàng lão gia và cha ta từng có giao tình, không hề coi rẻ thân phận quan kỹ của ta, ngược lại trong một khoảng thời gian dài còn đi đi lại lại, thành công giúp ta thoát khỏi tiện tịch. Tuy chỉ là sắp xếp cho ta ra ngoài ở, bí mật chuộc thân cho ta không cho bất kỳ ai biết, nhưng đối với ta mà nói đây vẫn là việc thiện lớn lao."

Tú ma ma nghĩ ngợi: "Ta có ấn tượng, thảm án diệt môn gia đình giàu có nhất Giang Nam mấy năm trước, nỗi khiếp sợ tràn khắp nam bắc đại giang, đến nay còn chưa tìm được hung thủ nên án bị liệt vào án treo. Chẳng lẽ là...?"

"Chính là nó." Lý Ý Như nói: "Ta từ chối Từ Minh Bích ngoại trừ không muốn giao phần đời còn lại cho một người đàn ông thì còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là vì lúc ấy có người theo dõi ta. Ta không biết bọn họ là ai, nhưng thông qua một vài đường dây thì biết được Hoàng gia còn có một bé gái mồ côi lưu lạc bên ngoài, ta lo rằng Hoàng thị đến tìm ta, càng sợ hãi đám người đó thông qua ta để bắt Hoàng thị, nhổ cỏ tận gốc, vậy nên không dám tùy tiện rời đi. Cho đến gần một năm nay, đám người đó mới không xuất hiện nữa, vô tình tai nạn chết người kia lại xảy ra, may nhờ tiểu Triệu đại nhân cứu giúp chúng ta mới có thể thoát khỏi bể khổ này."

"Là duyên phận cả." Tú ma ma vui vẻ nói: "Cô nương dịu dàng hào hiệp, là người mà đời này ma ma kính nể nhất."

"Ma ma quá khen, tri ân báo đáp là nhân chi thường tình." Lý Ý Như nhẹ nhõm vạch trần mình, rồi quay trở lại chuyện dịch bệnh ở Giang Dương: "Ta tới đây là vì muốn lấy lại trâm lưu ly Như Ý lúc trước đã tặng cho tiểu Triệu đại nhân, đó là tín vật đính hôn của ta và Từ Minh Bích. Ta gửi một phong thư kèm theo trâm Như Ý, thỉnh cầu Từ Minh Bích xuống núi giải trừ nỗi khổ bệnh dịch."

Tú ma ma đứng dậy ngay lập tức: "Bây giờ ta đi lấy ngay đây!"

Trên mái hiên, Hoắc Kinh Đường mặc trường bào đứng chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn hai người phụ nữ hấp tấp trong sân. Người tập võ tai mắt cũng hơn người thường, đoạn đối thoại giữa Tú ma ma và Lý Ý Như vừa rồi hắn đều nghe được hết, không khỏi có điều suy nghĩ.

Đã như vậy, ngược lại có thể giải thích được vì sao huyết phách ngàn năm vô giá kia lại nằm trong tay Lý Ý Như rồi.

Năm đó, hắn tra ra được huyết phách nằm trong kho phủ nhà giàu nhất Giang Nam, Khang vương phủ cùng Lâm An quận vương phủ bắt tay nhau phái người đi tìm, vậy mà lại đến chậm một bước, cả nhà kia đều đã bị giết, cũng không rõ tung tích huyết phách ngàn năm, thủ đoạn xử lý cả nhà họ Hoàng vô cùng sạch sẽ gọn gàng, không giống như phường trộm cướp bình thường, về sau đầu mối cũng hoàn toàn đứt đoạn.

Mong muốn chưa thành, chúng bắt đầu để ý đến Lý Ý Như, người đang ở lầu xanh phủ Kinh Đô xa xôi, theo dõi nàng hai năm chỉ để chờ nữ cô nhi Hoàng thị tự sa mình vào luới.

Đến cả đứa trẻ mồ côi chúng cũng không bỏ qua, trừ phi hận thù sâu như biển, hoặc là vì lợi ích kinh người, bằng không sẽ không kiên trì như vậy.

Năm đó tiền của trong kho phủ Hoàng thị đều bị lấy đi hết, còn lại phần sản nghiệp đáng tiền thị bị quan phủ lấy lại, lúc ấy cũng đã điều tra kỹ càng rằng không còn tài sản nào khác nữa, vậy nên không phải là tháo chạy vì lợi.

Hoàng thị làm ăn buôn bán, khó tránh khỏi phát sinh lục đục cùng người khác, chẳng qua là dù có hận cũng không đến nỗi phải diệt cả nhà người ta.

Không vì tiền, cũng chẳng vì thù, tại sao đã giết sạch rồi còn đuổi giết tận cùng không tha?

Lúc này Lý Ý Như bước ra, đặt hộp gỗ và bức thư lên chiếc bàn đá giữa sân nhà, hướng về phía hư không cúi người lạy một cái rồi rời đi.

Một lát sau, Hoắc Kinh Đường lấy hộp gỗ và thư quay về dịch trạm Kinh Đô, lúc quay trở ra đã mặc lại trọng giáp cưỡi ngựa, bốn vó tuấn mã đạp lên ánh trăng băng qua hẻm nhỏ hiểm trở, bỗng nhiên dây cương ghìm ngựa, một vật màu đen từ bầu trời đêm sà xuống.

Hoắc Kinh Đường cột hộp gỗ và thư vào chân Hải Đông Thanh, vung cánh tay thả nó đi, lúc dắt dây cương quay đầu ngựa, hắn bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn về phía bụi cây hoa dại và đám dây leo mọc trên đất hoang.

Một hồi lâu sau, tiếng huýt sáo lanh lảnh phát ra từ trong miệng hắn, bỗng chốc lại có thêm bóng đen đáp xuống, đó là một con Hải Đông Thanh giống đực đẹp đẽ khác.

***

Hải Đông Thanh đến huyện Giang Dương nhanh hơn Từ Minh Bích, giao tín vật cho Triệu Bạch Ngư.

Triệu Bạch Ngư đút thức ăn cho nó xong mới mở thư, bỗng dưng có một chùm hoa nhỏ màu vàng vẫn còn tươi non rơi ra, đài hoa bị dây leo mơn mởn quấn chặt lấy thân.

"?"

Có ý gì?

Triệu Bạch Ngư đọc nội dung thư, là nét chữ của Hoắc Kinh Đường.

Đoạn đầu chỉ đơn giản nhắn rằng Từ Minh Bích đang trên đường đi, đoạn sau ý trách móc Triệu Bạch Ngư không nên vào khu dịch bệnh một mình không quá rõ ràng, xử lý không thỏa đáng, ngược lại làm mình mệt mỏi, dẫu là vì dân thỉnh mệnh cũng không nên mạo hiểm bản thân, làm người ta lo lắng bất an.

Mở đến tờ thứ hai, y nhìn thấy một bài thơ: "Lang là đóa hoa leo, ta là dây mây trèo. Tim tận trời xanh ngắt, đường xa cùng đi theo*."

Cái, cái gì vậy! Sao đột nhiên lại bày vẽ thế này!

Triệu Bạch Ngư vỗ vỗ gò má nóng bừng, cố gắng làm cho sóng lòng dâng trào yên tĩnh trở lại nhưng khóe môi vẫn vô thức cong lên, nhìn những đóa hoa quấn quít vào nhau chẳng biết hái từ đâu, y không nhịn được đọc lên từng chữ bài thơ mà Hoắc Kinh Đường viết, bộp một tiếng, vất vả lắm mới có thể hạ nhiệt luồng hơi nóng sắp sửa xông lên má lần nữa.

Đại sự còn đó, sao Hoắc Kinh Đường lại có tâm trạng nghĩ đến chuyện yêu đương? Còn nữa, không dễ gì mới có thể thuần hóa Hải Đông Thanh vua của vạn ưng, vậy mà ai kia lại dùng nó chỉ để mang tặng một bức thư tình cùng với loài hoa vàng bé nhỏ không biết tên ư?

Phí của trời! Lão già không đứng đắn!

"Ngũ lang —— " Nghiên Băng vén rèm lên, ngẩng đầu phát là thấy tiểu lang quân tựa như gió mát trăng thanh của nó đang đứng cười ngây ngốc, y cứ nhìn mãi bức thư trong tay, rồi lại không ngừng lưu luyến vuốt ve nhúm hoa dại hái ven đường, nó không kìm lòng được hít một ngụm khí lạnh: "Yêu quái ở đâu ra dám đoạt xá lang quân nhà ta!"

Triệu Bạch Ngư nheo mắt nhìn Nghiên Băng: "Đừng nói bậy!"

Nghiên Băng không khỏi lo lắng: "Có phải ngài làm việc suốt ngày suốt đêm nên hồ đồ rồi không?"

Triệu Bạch Ngư bỏ thư và hoa vào phong thư, định tìm một chỗ phù hợp để cất vào, nhưng y nhận ra khu dịch bệnh không có nơi nào kính đáo, vậy nên cẩn thận giấu vào ngực áo.

Nghiên Băng thấy vậy, khó hiểu hỏi: "Chỉ là hoa dại hái ven đường thôi mà, đáng để ngài trân trọng như vậy ư?"

"Hoa leo từ đường xa tới, đáng thương đáng yêu, tình sâu ý nặng, sao có thể không trân trọng cho được?"

Nghiên Băng: "..." Nhưng mà nó là hoa dại không có giá trị đấy ạ, hóa ra Ngũ lang thích hoa cỏ dại sao?



"Tìm ta có chuyện gì?"

"Bên ngoài có một tốp doanh binh mới được điều tới, năm xe dược liệu và bốn năm thái y, còn có mười xe lương thực, đều là gạo tốt, cuối cùng thì dân bị nạn cũng có thể ăn no rồi."

"Coi như chúng vẫn còn kiêng dè Thiên uy." Triệu Bạch Ngư không ngạc nhiên chút nào.

"Hiện tại để lộ thân phận được chưa ạ?"

"Vẫn chưa đến lúc, đợi thêm chút nữa." Triệu Bạch Ngư xắn tay áo lên nói: "Chuẩn bị bút giấy mực đi, ta nhớ lại vài phương thuốc mà ta từng đọc trong sách cổ, mặc dù chỉ vụn vặt thôi nhưng ta sẽ viết ra thử để các đại phu suy nghĩ, mọi người đồng tâm góp lực, cố gắng mà làm."

Nghiên Băng lập tức nghe lệnh.

***

Lúc này, tâm tư của các phe cánh ở huyện Giang Dương đều không giống nhau, tạm thời không đề cập đến Lữ Lương Sĩ đã bị tháo mũ quan, Tri phủ Dương Châu Tiêu Vấn Sách cùng với Đề hình ti Hoài Nam Tống Linh đều đang ngồi ở đại sảnh nhà trọ, trước sau và ngoài kia đều là doanh binh, đêm dần tối nhưng đuốc vẫn cháy sáng tựa ban ngày.

Tiêu Vấn Sách thỉnh thoảng lau đi mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, trong lòng phẫn nộ, sợ hãi đều có, có lúc lão thầm mắng Lữ Lương Sĩ ngu ngốc, trên đời này lão chưa từng thấy người nào ngu như vậy!

Đến dịch bệnh mà cũng có thể láo lếu cho được?!

Thái độ mập mờ, chiết tử tấu lên không chắc không thật, còn bảo mấy người canh giữ ở khu dịch bệnh giấu tiệt tình hình thật sự, không cho truyền ra ngoài, làm cho lão cũng tin rằng dịch bệnh không có gì nghiêm trọng, vậy nên cũng không thể đáp ứng yêu cầu kịp thời, liên lụy lão bây giờ ở trước mặt Phủ dụ sứ chẳng có đủ sức để nói chuyện nữa.

Ngay sau đó, Tiêu Vấn Sách bắt đầu hối hận, lẽ ra ban đầu lão không nên dính vào vụ án Đặng Vấn An, nếu như xử lý công bằng thì sao có thể dây vào cả Lữ Lương Sĩ kia?

Nếu không phải là vì án oan bị lật lại, lão đã sớm đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Lữ Lương Sĩ, còn mình sạch sẽ thoát thân rồi.

Tống đề hình và An soái sứ ngấm ngầm đấu đá, lão lại mù quáng dính vào làm cái gì chứ?

Tiêu Vấn Sách hối hận đã muộn.

Tống Linh ở bên kia thì vẫn ngồi thẳng người, ung dung không loạn, bất kể là án oan hay dịch bệnh cũng không thể trách tội hắn, có thể nói là cả người nhẹ nhõm, chắc hẳn Phủ dụ sứ vượt An Hoài Đức giao quyền điều khiển doanh binh cho hắn, âu cũng là có nguyên nhân.

Có điều hắn không ngờ, một Huyện lệnh nho nhỏ thôi mà lại dám giấu diếm dịch bệnh nghiêm trọng như thế, hắn chỉ mong có thể giải quyết chuyện này mau chóng, Hoài Nam không thể chịu nổi một trận đại hỗn loạn nào nữa.

Tuy nhiên hắn nghe nói Phủ dụ sứ đến huyện Giang Dương chỉ ở nhà trọ, tuy có mượn vài người từ Huyện nha nhưng chỉ điều tra vụ án của Đặng Vấn An, không hề đi đến khu dân bị nạn ở ngoài thành, sao lại có vẻ như biết rõ hết tình hình dịch bệnh như thế?

Hơn nữa Phủ dụ sứ trẻ tuổi kia nhìn không giống như quan văn, còn có hơi quen mắt, hình như là hắn đã gặp ở đâu rồi?

Tống Linh không nghi ngờ người bên trong không phải Phủ dụ sứ, chỉ nhớ trước kia hồi Kinh báo cáo công việc thì vô tình nhìn thấy, tin tức mà ân sư đưa tới cho hắn biết thân phận và những việc mà Phủ dụ sứ từng trải rất truyền kỳ, từ một người không được mấy ai yêu thích, một tiểu quan thất phẩm thôi mà nhảy một cú trở thành tâm phúc của bệ hạ, có thể thấy năng lực không hề tầm thường.

Trong phòng, Thôi phó quan vừa nhận được tin từ Giang Nam, mở ra xem xong liền thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Từ Minh Bích xuống núi rồi, hai ngày nữa đến huyện Giang Dương!"

==

Tác giả muốn nói:

1) Kinh sư cấm châu thúy, thiên hạ tận lưu ly – Sử thời Tống.

2) Nùng phương y thúy ngạc – Nùng phương thi thiếp.

3) Như ý ý như như – đổi từ "Ngã phương ý như như", ý nghĩa của như như chính là chân như* vĩnh viễn, chân như là thật thể tồn tại mãi mãi, là thật thể của vạn vật trong vũ trụ. Đây là thuật ngữ Phật giáo.

(*) Giải thích thêm về chân như, thì đây là một khái niệm quan trọng của Đại thừa Phật giáo, chỉ thể tính tuyệt đối cuối cùng của vạn sự. Chân như chỉ thể tính ổn định, thường hằng, nằm ngoài mọi lý luận nhận thức. Chân như nhằm chỉ cái ngược lại của thế giới hiện tượng thuộc thân thuộc tâm.

4) Đường xa cùng đi theo – viễn đạo cộng truy tùy, nguyên văn là "viễn đạo tương truy tùy" - (Văn Thiên Tường).
Nhấn Mở Bình Luận