Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Triệu Trọng Cẩm liếc nhìn Triệu Bạch Ngư, lên tiếng: "Phương Tinh Văn là nhân chứng quan trọng nhất vụ án chuyển muối lậu của Lưỡng Chiết Lưỡng Giang, hai triệu thạch muối lậu hàng năm được chuyên chở từ các vựa muối, phân bán đi năm bắc, dây mơ rễ má với Diêm thiết ty của ta quá sâu, đổi người khác đến phán đoán vụ án này chỉ sợ rằng sẽ có sai sót, chi bằng giao cho Diêm thiết ty tra án đi?"

Sơn Kiềm vung tay lên: "Ngươi cảm thấy bản lĩnh luận ngục tra án của Đề hình ty còn chẳng bằng Diêm thiết ty các ngươi sao?"

Triệu Trọng Cẩm: "Hạ quan tuyệt đối không có ý này."

Sơn Kiềm hừ lạnh một tiếng: "Mọi việc đều được làm theo quy tắc đã định, Nha môn nào nên làm việc gì thì sẽ làm việc đó! Dĩ nhiên là các ngươi có thể yên tâm, án muối lậu là do các ngươi bắt phá, sẽ không ai tranh đoạt, nên là có công lao sẽ không ai thiệt thòi!"

Nói xong, gã phất tay, lập tức có người đi vào đưa Phương Tinh Văn đi.

Triệu Bạch Ngư sải hai bước theo, ngăn trước mặt Phương Tinh Văn, chắp tay nói: "Đại nhân nói chí phải, nhưng cùng dốc sức vì triều đình không phân biệt cấp quan cao thấp Nha môn lớn nhỏ, đúng là án vận chuyển muối lậu này do Triệu phán quan, Hồ soái sứ và hạ quan chung sức hợp tác mới bắt phá được, chúng hạ nhân không câu nệ quy trình, hành động tùy cơ ứng biến, nhưng dù có tấu báo lên triều đình, bệ hạ biết được không những không trách Hồ soái sứ vượt tỉnh điều binh, mà trái lại sẽ khen thưởng hậu hĩnh. Đạo lý như vậy hẳn là ngài có thể hiểu, nếu như Phương Tinh Văn đã ở trong tay bọn ta, cần gì phải phí công vô ích đưa hắn đến Đề hình ty thẩm vấn nữa? Triệu phán quan đã lấy được chứng cung, trước khi ngài tới, hạ quan cũng sắp hỏi ra được đồng đảng của Phương Tinh Văn rồi."

Y nói sang đề tài khác, chỉ tay về phía Phương Tinh Văn.

"Phương Tinh Văn vừa là phạm nhân, cũng là nhân chứng quan trọng, mà nay hắn đã bị thương nghiêm trọng, sợ rằng mạng sống chí còn giữ được một sớm một chiều, không thích hợp đi lại, nếu như Sơn đại nhân vẫn cảm thấy việc Triệu phán quan giam giữ Phương Tinh Văn là hành động vượt cấp vượt quyền, vậy thì có thể đưa đến Tào ty của ta."

Sơn Kiềm: "Đưa đến Tào ty không phải đi lại sao? Cũng là đi lại, tại sao không đưa đến Soái ty?"

Triệu Bạch Ngư: "Nha môn Soái ty không ở trong phủ này! Đường xa lắc lư, nhỡ còn chưa đến nơi mà phạm nhân đã chết, tới lúc đó đại nhân sẽ giải thích như thế nào?"

Sơn Kiềm: "Nhưng Tào ty của ngươi không có quyền luận ngục tra án! Bắt phá vận chuyển muối lậu đúng là vì tùy cơ ứng biến, không còn cách nào khác, bổn quan biết tiểu Triệu đại nhân cẩn thận, không tin được một đám quan lại trong tỉnh, bổn quan hiểu ngươi nên mới không truy cứu chuyện ngươi và Soái sứ Giang Đông âm thầm lui tới, mượn binh điều binh, đừng tưởng là bổn quan thật sự sợ ngươi! Nhất thời tùy cơ ứng biến có thể hiểu, nhưng ngươi muốn tùy cơ ứng biến cả đời hay sao? Người người đều lấy cái cớ tùy cơ ứng biến thì không cần tuân thủ quốc pháp nữa, mọi việc cũng đều không cần đến điều lệ nữa rồi!"

Sơn Kiềm tức tối phất tay áo, lạnh giọng quát lên: "Bổn quan phải nói ở đây, người, ta phải mang đi! Triệu Bạch Ngư ngươi bây giờ chẳng phải Khâm sai, cũng không phải Phán quan Nha môn phủ kinh đô, không có quyền luận ngục tra án! Vụ án của Phương Tinh Văn phải giao lại cho Đề hình ty Giang Tây quản!"

Lồng ngực Triệu Bạch Ngư dâng lên cơn giận: "Đề hình sứ còn chẳng tới đây, ngài đã cướp án giúp người ta rồi, đến tột cùng là đại nhân ngài là bảo vệ cương trình quốc pháp hay là vì lợi riêng của bản thân mình, muốn chặn miệng người khác, che giấu điều gì bẩn thỉu xấu xa mà người khác không thể thấy?"

"Láo xược!" Sơn Kiềm nổi giận: "Ngươi dám bêu xấu đại quan nhị phẩm đương triều ư? Chức quan của ta còn lớn hơn ngươi một cấp, chính là cấp trên của ngươi đấy! Chỉ bằng những lời này của ngươi thôi, còn cả việc ngươi vượt quyền vượt cấp can thiệp những chuyện ngoài chức trách, bổn quan đã có thể gấp sổ tấu vào triều đình trị tội ngươi rồi!"

Triệu Bạch Ngư: "Hạ quan chờ đại nhân tố tấu."

Sơn Kiềm trợn mắt: "Ngươi!"

Triệu Bạch Ngư lạnh mặt: "Ta cũng nói ở đây, người, ngài không thể đưa đi. Vụ án này phải do ta thẩm tra."

Câu nói vừa dứt, bên ngoài bỗng nhiên sáng ngời ánh lửa, sáng như ban ngày, một đám binh mã nhanh chóng bao vây phòng giam, từ trong đám người, hai viên quan xuất hiện bước ra, một người quan bào đỏ thẩm, người còn lại mặc công bào màu tím, tuổi tác đều rơi vào khoảng ba mươi tám tuổi.

Người mặc công bào tím vừa nở nụ cười, vừa chắp tay với phía trước: "Hạ quan Đề hình sứ tỉnh Giang Tây ra mắt Sơn soái sứ, Triệu tào sứ."

Người mặc quan bào đỏ cũng chắp tay theo nói: "Hạ quan Tri phủ Hồng Châu ra mắt hai vị đại nhân,"

Người đến chính là Đường đề hình của tỉnh và Tri phủ Quản Văn Tân.

"Hai vị đến thật đúng lúc." Triệu Bạch Ngư đoán được quan thương cấu kết, nhưng không ngờ bọn họ thần thông quảng đại đến nỗi này, chỉ vừa mới bắt được người, bọn họ đã ngay lập tức chạy tới từ ngàn dặm xa xôi.

Đường đề hình cười nói: "Hạ quan nắm giữ đề hình một tỉnh, phàm là có luận ngục tra án thì có bóng dáng hạ quan. Huống chi vụ án vận chuyển muối lậu này quan trọng, không thể tự mình bắt phá đã là không làm tròn bổn phận, làm sao còn dám dây dưa lỡ việc?"

Quản Văn Tân gật đầu lia lịa: "Hạ quan cũng vậy. Hạ quan cũng vậy."

Sơn Kiềm treo nụ cười đắc ý trên môi: "Đến đúng lúc lắm. Bây giờ tất cả các quan chức có quyền xét xử các vụ án trong tỉnh đều đã có mặt, tam đường hội thẩm ở đây cũng không thành vấn đề, tiểu Triệu đại nhân cũng không cần phải phí tâm lo lắng nữa." Gã đưa mắt nhìn bốn phía, còn nói: "Có điều lời tiểu Triệu đại nhân nói không sai, phạm nhân bị thương nặng, không thích hợp di chuyển, nếu ở lại đây, hẳn là Triệu phán quan cũng sẽ không từ chối thỉnh cầu nho nhỏ này chứ?"

Triệu Trọng Cẩm yên lặng chốc lát, chắp tay nói: "Nào dám không tòng mệnh."

Sơn Kiềm cười ha hả, lệnh cho quân lính vây quanh phòng giam, đuổi hai người Triệu Bạch Ngư và Triệu Trọng Cẩm ra ngoài.

Quân lính phụng mệnh đến đuổi người còn nói với Triệu Bạch Ngư: "Sơn soái sứ căn dặn, xin đại nhân hãy nói rõ với Hồ soái sứ mau chóng rút lui binh về Giang Đông, tránh cho quan ngự sử địa phương nghe tiếng mà động, còn không đợi Sơn soái sứ cầu thương tình đã gấp sổ vào kinh tố ngài và Hồ soái sứ rồi."

Triệu Bạch Ngư cất tay, mặt không cảm xúc, đáp lại bằng ánh nhìn lạnh như băng.

Tên lính kia nhổ một bãi nước bọt xuống đất, "Xúi quẩy."

Ngay lúc Triệu Trọng Cẩm cho rằng y sẽ không nhịn được bùng nổ, Triệu Bạch Ngư lại xoay người rời đi.

Triệu Trọng Cẩm ngạc nhiên đuổi theo: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mang binh vào."

"Đó là binh của Hồ Hòa Nghi, ta không có quyền điều động, huống chi Sơn Kiềm có chuẩn bị mà đến, Soái sứ, Đề hình, Tri phủ mới có quyền tra án, huynh và ta đều không có, Hồ Hòa Nghi càng không thể nào vượt tỉnh chấp pháp. Hồ Hòa Nghi đồng ý điều binh, một là vì công chúa, hai là để lập công, bây giờ dừng tay đúng lúc, công lao sẽ không bị cướp, tất nhiên không dám gây ra tranh chấp bới Sơn Kiềm."

Triệu Bạch Ngư bình tĩnh nói: "Hồ Hòa Nghi vượt tỉnh bắt muối lậu cũng là tùy cơ ứng biến, điều binh gây ra mâu thuẫn với Sơn Kiềm chính là có ý tạo phản, đầu óc của ông ta rất sáng suốt."

Chứng cung Phương Tinh Văn buôn lậu muối đang ở trong tay, cho nên dù bây giờ hắn có bị người nào bắt lại cũng không hề tổn hại đến kế hoạch của Triệu Trọng Cẩm.

Chẳng qua Triệu Bạch Ngư tận sức xuất binh, bắt Phương Tinh Văn để đánh vào lỗ hổng của buôn lậu qua thủy vận, kết quả uổng phí sức lực, người cũng ném đi mà y vẫn giữ được tỉnh táo ư?

"Ngươi không tức giận sao?"

"Con mắt nào của huynh nhìn thấy ta không tức thế?"

Triệu Trọng Cẩm hơi nghẹn, nói thật biểu cảm của Triệu Bạch Ngư khiến cho hắn không thể nhìn ra y tức giận ở chỗ nào, người bình thường khi tức giận sẽ để lộ cảm xúc mãnh liệt, hơn nữa là sẽ đánh mất lý trí, nhưng trông Triệu Bạch Ngư lại tương đối bình tĩnh.

"Quan hơn một cấp ép chết người, ta ở Nha môn kinh đô từng nếm trải rất nhiều rồi."

Sơn Kiềm vừa nhắc đến Đề hình ty và Tri phủ Hồng Châu, Triệu Bạch Ngư cũng biết Phương Tinh Văn không gánh nổi rồi.

"Sơn Kiềm có thể dùng lý do Tào sứ không có quyền tra án và quan lớn hơn cấp để chèn ép ta, hớt tay trên ta, nhưng mà ta cũng có thể lợi dùng quyền giám sát của Tào ty sứ hỏi đến vụ án. Gã muốn giải quyết Phương Tinh Văn trong im lặng, chỉ hy vọng có thể di dời sự chú ý của ta, lúc này theo gã mượn binh sẽ thoải mái hơn nhiều."

"Mượn binh cần có lý do."

"Phần chứng cung trong tay huynh cũng đủ để bắt không ít người, đúng chứ?"

Triệu Trọng Cẩm cau mày: "Bây giờ vụ án đang ở trong tay bọn họ, nếu như ta tùy tiện đòi bắt những người khác, nói không chừng đến cả chứng cưng trong tay cũng bị bọn họ tiêu hủy mất."

"Án muối lậu không lật được, bọn họ sẽ tìm cách cắt đuôi kiếm đường sống, huynh bắt người chỉ cần không đụng đến tào vận, bọn họ sẽ tích cực hưởng ứng, tham dự vào mới có thể giảm bớt tổn thất về đến mức tối đa. Dĩ nhiên việc huynh và ta hợp tác đã lọt vào trong mắt bọn họ rồi, biết rõ l huynh mượn binh, thực chất là ta dụng binh, dùng chiêu này để trấn an ta trước, dời sự chú ý của ta, còn có thể giám sát ta —— thay vì để cho ta và Hồ Hòa Nghi đột ngột bắt tay tóm gọn khiến bọn họ không kịp đề phòng, không bằng đặt ta ngay dưới mắt cho an toàn."

Triệu Bạch Ngư gặp chuyện không loạn: "Đó là một. Thứ hai là để trấn an ta, tránh cho ta không cam lòng nổi điên lên, cùng bọn họ bên sứt càng bên gãy gọng."

Triệu Trọng Cẩm chợt hiểu ra, trong ánh mắt nhìn Triệu Bạch Ngư tràn đầy ngạc nhiên và tán thưởng, ban đầu hắn đọc thư tam lang gửi còn cảm thấy gã miêu tả Triệu Bạch Ngư quá lố bịch, bây giờ nhìn lại mới cảm thấy y xuất sắc hơn thế một chút.

"Nguyên nhân cuối cùng," Sắc mặt Triệu Bạch Ngư lạnh nhạt nhìn Triệu Trọng Cẩm, y nói: "Huynh cũng nên bỏ ra chút sức đi chứ, cũng không thể để ta làm việc chăm chỉ một mình được, kết quả mất hết thể diện, trái lại mình huynh giành hết chỗ tốt."

Cũng giống hệt như trong thư tam lang nói, không chịu ăn thua thiệt.

Triệu Trọng Cẩm gãi mũi nói: "Được rồi, chuyện này đúng thật là ngươi thiệt thòi, ta sẽ giúp ngươi xử lý ba chuyện, điều kiện tiên quyết là việc đó nằm trong khả năng của ta."

Triệu Bạch Ngư: "Ồ."

Có món hời mà không chiếm thì là đồ ngốc.

Sau khi chia tay Triệu Trọng Cẩm, biểu cảm ung dung của Triệu Bạch Ngư biến mất, sắc mặt đông cứng lại, y không nói với Triệu Trọng Cẩm nguyên nhân chủ yếu khiến Sơn Kiềm nhất định sẽ mượn binh, đó là chính giữa họ đang có hai thế lực tranh đấu với nhau, Sơn Kiềm ở phương này cần mượn y để đánh bại một thế lực khác.

Trước mắt có thể xác định được Hồ Hòa Nghi là người thuộc phe của Xương Bình công chúa, sự xuất hiện của Sơn Kiềm sau đó cho thấy rõ ràng gã đứng cùng thuyền với thương bang, Quản Văn Tân và Đường đề hình cùng lúc đến nơi, tạm thời ở chung chiến tuyến với Sơn Kiềm nhưng không thể khẳng định chắc chắn phe cánh của bọn họ.

Triệu Bạch Ngư mượn tay Hồ Hòa Nghi đánh muối lậu, dù Xương Bình công chúa có tham dự vào hay không, thì người đứng ở một phía khác nhìn sẽ thấy việc mượn muối lậu đánh bại thương bang chính là ý của công chúa.

Để đối địch, một nhóm người khác sẵn sàng để y đứng ra chiến đấu với Xương Bình công chúa nhằm mưu cầu sự cân bằng.

"Hai nhóm người... Xương Bình công chúa có thể trải thế lực của mình ở Lưỡng Giang, ta còn có thể hiểu được, nhưng làm sao Cán thương có thể? Sĩ nông công thương, Trần La Ô phải là người như thế nào mới có thể khiến cho đại quan nhị - tam phẩm đều bán mạng cho thương bang như thế?"

Triệu Bạch Ngư đột nhiên nảy lòng hiếu kỳ.

Còn có Triệu Trọng Cẩm, chỉ bằng một chức Phán quan Diêm thiết thôi, hắn có thể phá được án vận chuyển muối lậu cực lớn chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi thôi sao?

***

Hồ Hòa Nghi rút binh lui về Giang Đông, nhận được bái thiếp của Xương Bình công chúa, sửa soạn lại một phen rồi mới tới bái kiến, cách một tấm rèm châu trông mòn con mắt như thể muốn nhìn thấu bóng dáng của người bên trong.

Ông mơ hồ nhìn thấy được người đó đang pha trà, trong phòng khách không xông hương mà dùng mùi thơm trái cây tự nhiên để tô điểm, bình sứ trên bếp lửa than hồng phun ra hơi nước màu trắng, hòa vào dáng người yểu điệu của người phụ nữ.

"Thần có thể làm gì giúp công chúa? Xin hãy phân phó, không dám không nghe." Hồ Hòa Nghi quỳ xuống đất, trong giọng nói tràn đầy thành ý hèn mọn.

"Triệu Bạch Ngư tìm ngươi mượn binh sao?"

"Vâng." Hồ Hòa Nghi nói lý do mà ông đồng ý cho mượn binh ra: "Kỷ Hưng Bang là người của bệ hạ, cũng chính là người của điện hạ ngài, thương bang có muôn dạy dỗ Kỷ Hưng Bang cũng phải ngoảnh lại nhìn mặt mũi ngài, có lẽ những năm nay bọn họ ngang tàng tùy tiện, bây giờ đã dám xem thường ngài tự ý hành động rồi."

"Thương bang giải quyết việc không sạch sẽ, vụ án của Kỷ Hưng Bang cũng có thể làm thành chuyện khó coi như thế... Hừ! Một chữ nghìn vàng, văn nhân nhã nhặn bị đút tiền no. Quen thói làm vua một cõi, cứ nghĩ người trong thiên hạ đều là kẻ ngu, không phát hiện Hoàng đế trên đầu bọn chúng không phải kẻ ngu ngốc vô đạo giống như lão tiên đế."

Thẳng thừng mắng tiên đế ngu ngốc vô đạo, cũng chỉ có người ngang ngược như Xương Bình công chúa mới dám nói.

Hồ Hòa Nghi cúi đầu, không dám đáp lại.

Xương Bình rót trà, "Nói ta nghe, cụ thể là Triệu Bạch Ngư đã nói gì để thuyết phục ngươi xuất binh."

Hồ Hòa Nghi bèn thuật lại những gì Triệu Bạch Ngư đã nói ra, dĩ nhiên những gì không nên nói ông đã lược đi cả rồi, chắn chắn không còn gì cần thiết phải khai báo nữa mới im lặng chờ đợi phản ứng của Xương Bình công chúa.

Theo sau là không khí yên tĩnh làm người ta hít thở khó khăn.

Hồ Hòa Nghi cau mày, trong lòng đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe thấy tiếng cười ha hả của công chúa, theo bản năng ngẩng đầu mới phát hiện Xương Bình công chúa đang nằm trên tháp cười, bả vai un lên không ngừng, bà giơ tay lên, bàn tay vung vẫy, các tỳ nữ đứng im như cọc gỗ bấy giờ mới đi ra, kéo rèm châu lên.

Con ngươi của Hồ Hòa Nghi phản chiếu hình ảnh của Xương Bình công chúa, không những không tìm thấy được dấu vết nào già yếu mà trái lại càng diễm lệ, gương mặt của bà cũng càng ngày càng thành thục đầy ý vị hơn, làm cho trái tim ông ta không nhịn được đập rộn lên.

"Con trai ngoan của ta nói là càng về gần quê lòng càng hồi hộp sao?"

"Vâng. Phận làm con cái phải thương yêu cha mẹ ruột, Triệu Bạch Ngư xa cách điện hạ hai mươi năm, vừa khao khát được gặp mặt, lại sợ hãi không dám đến gặp, không biết tự giải quyết thế nào... Ý của y hẳn là như vậy."

"Nó nói trâm cài tóc trong tay nó là do ta tự tay tặng cho sao?"

"Thật ra là không nói rõ ràng, nhưng lời trong lời ngoài đều ám chỉ những năm nay, điện hạ và y âm thầm liên lạc. Vì sao công chúa lại hỏi câu này? Chẳng lẽ Triệu Bạch Ngư lừa gạt ta sao?"

"Hồ Hòa Nghi à Hồ Hòa Nghi, ngươi nói ngươi bị Triệu Bạch Ngư lừa, nhưng vẫn mượn tay nó lập công, sẵn tiện đến phủ công chúa ta, thành ra được một công đôi chuyện đó nhỉ?"

"Thần sợ hãi!" Hồ Hòa Nghi nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh tuyệt đỉnh trước mắt mình, không hề che giấu khát vọng của mình: "Ta muốn giúp đỡ điện hạ, cũng muốn được gặp điện hạ, nói chuyện với điện hạ."

Xương Bình công chúa cười chế giễu, cong ngón trỏ gõ nhịp lên mặt bàn, không hề thấy hứng thú với lòng mến mộ của Hồ Hòa Nghi: "Sau này Triệu Bạch Ngư đến tìm ngươi, ngươi phải thuật lại hết cho ta nghe những gì nó nói và làm, để cho ta vui vẻ chút. Được rồi, quay về Giang Đông của ngươi đi."

Hồ Hòa Nghi không muốn lắm, chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Xương Bình công chúa còn lộ ra sát ý, lúc này cả người mới rét lạnh, chỉ đành không cam không nguyện lui khỏi phủ công chúa, mang binh trở về Giang Đông.

Hồ Hòa Nghi vừa đi, nữ quan bên người Xương Bình đã tiến lên lau tay cho bà ta: "Hồ Hòa Nghi lòng tham không đáy, đã có còn muốn nhiều hơn, nhưng có lẽ có vài lời ông ta nói không sai, người làm con phải thương yêu cha mẹ ruột, đứa trẻ đó ở Triệu phủ bị mọi lời than oán giày vò, tất nhiên sẽ càng ảo tưởng và mong chờ mẹ ruột của mình. Nói không chừng lần này cố tình tìm Hồ Hòa Nghi mượn binh, chính là muốn mượn hắn khoe tài với ngài."

Xương Bình lười biếng nằm trên tháp, đôi mắt khép hờ, thân thể thả lỏng, mặc kệ nữ quan lau tay, bóp vai cho mình.

"Nếu như y đã cần mẹ ruột, muốn tận hiếu dưới gối ngài, sao công chúa lại không thuận theo ý của y?"

Giọng nói của Xương Bình rất nhẹ: "Ta sợ mình nhìn thấy tiểu tạp chủng đó sẽ không nhịn được làm cho nó chết ở Lưỡng Giang, chơi vậy thì lại không đẹp."

Nữ quan: "Lần trước ngài đã dùng quan hệ với bốn tỉnh ba mươi tám phủ cứu một Ma Đắc Dung rồi, hay là cứ vội vàng một chút đi. Lưỡng Giang bị để ý, bệ hạ phái Triệu Bạch Ngư tới là để canh chừng, theo dõi sát sao điện hạ ngài, có lẽ bên trong còn chơi chiêu đánh vào tình cảm, sao điện hạ không mượn nấc thang mà Triệu Bạch Ngư bày ra để thuận thế đi xuống, dốc sức thể hiện mình cho bệ hạ thấy?"

"Ngươi không hiểu hoàng huynh của cô, từ khi Ma Đắc Dung mua đủ được hai triệu thạch quan lương trong vòng mười ngày, vận chuyển đá Anh Đức về kinh lần nữa, ông ấy đã nghi ngờ ta rồi. Sau khi một trăm tám mươi quan liên danh bảo tấu, ông ta lại càng không thể dung thứ cho ta nữa."

Nữ quan ngạc nhiên: "Nếu như điện hạ đã đoán trúng tâm tư của bệ hạ, tại sao còn khăng khăng làm theo ý mình? Chúng ta ở Lưỡng Giang này hai mươi năm cũng dễ chịu, cần gì phải hồi kinh?"

"Không phải do ta nhất quyết muốn hồi kinh, là bệ hạ không tha cho ta." Xương Bình nhìn khói trắng lượn lờ trên lư hương, tròng mắt trong vắt lạnh lùng: "Quan trường Hoài Nam bị chỉnh đốn, ta đã liệu trước được." Bà hỏi chuyện khác, "Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao ta lại đồng ý với yêu cầu của thương bang?"

Trong một trăm tám mươi người liên danh bảo tấu Ma Đắc Dung, có một nửa số người là dùng mạng giao thiệp với thương bang Cán Tây mới có được, Trần La Ô yêu cầu bà không được nhúng tay làm hỏng kế hoạch hại Kỷ Hưng Bang mới chịu đứng ra nhờ cậy người quen biết.

Xương Bình đồng ý.

Nhưng giống hệt như Triệu Bạch Ngư và Triệu Trọng Cẩm đoán, bà đã bất mãn với sự uy hiếp của thương bang từ lâu, cũng không hài lòng vì phải chia đôi lợi ích tào vận Lưỡng Giang với bọn họ trong suốt một thời gian dài.

Thương bang Cán Tây ra tay đánh bại Kỷ Hưng Bang đã có thể dời sự chú ý của Nguyên Thú đế đi, cũng thuận tiện cho bà nắm trong tay kế hoạch ở Lưỡng Giang về sau.

"Tào vận Lưỡng Giang, ta muốn có được. Phủ kinh đô, ta cũng phải về." Từ trước đến giờ, Xương Bình là một người phụ nữ vừa giàu có vừa đầy dã tâm, muốn cái gì thì nhất định phải lấy được, "Bây giờ cứ xem bản lĩnh của vị mưu sĩ sau lưng Trần La Ô như thế nào đã."

***

Vận chuyển muối lậu dính dấp đến Lưỡng Giang Lưỡng Chiết, giao cho Soái sứ Giang Tây, Đề hình sứ và Tri phủ Hồng Châu tam đường hội thẩm, cùng thẩm tra vụ án quan trọng này.

Mà ba người này và hệ thống tào vận, diêm thương Lưỡng Giang dây dưa lợi ích bao nhiêu không rõ, tất nhiên sẽ nghĩ đủ mọi cách giảm mức nghiêm trọng của vụ án xuống thấp nhất, có thể bảo vệ được người nào thì phải bảo vệ người đó, chết một Phương Tinh Văn thì vẫn còn vô số diêm thương vùng dậy, nhưng mạng lưới buôn bán bị xé hỏng muốn tu bổ sẽ rất khó khăn.

Muối lậu vận chuyển đi dùng hai chiếc thuyền quan mà Phát vận ty đông nam lục lộ chế tạo, thì nhất định phải truy cứu trách nhiệm của Phát vận ty.

Triệu Bạch Ngư vốn đã nghĩ, vận chuyển buôn lậu tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến Phát vận ty đông nam lục lộ, nếu như có thể lợi dụng hai chiếc thuyền quan mà diêm bang dùng buôn lậu để kéo Phát vận ty xuống nước, hoặc là cố gắng hết sức kiềm hãm, đều có thể khống chế được tàu buôn lậu ở Lưỡng Giang.

Như trong dự đoán, Phát vận ty đánh đòn phủ đầu, đem sổ sách đến Tạo thuyền ty trông coi sai dịch của thuyền quan trước, nói là năm Nguyên Thú mười chín, Tạo thuyền ty có trả về một số thuyền quan không hợp quy cách, vốn là kêu người bên dưới tiêu hủy, ai ngờ có người tự tung tự tác bán ra hai chiếc thuyền bị sai sót cực nhỏ, mà hai chiếc thuyền đó chính là thuyền buôn lậu mà Diêm bang sử dụng để vận chuyển muối.

Thủy Hồng Lãng ném sai dịch đến bên cạnh Đường đề hình và Quản Văn Tân, đứng ngay trước mặt Triệu Bạch Ngư đến xét hỏi vụ án nói: "Nguyên nhân hậu quả bổn quan đều đã tra rõ, người và vật chứng đều đã mang đến, cũng đừng có vừa mở miệng ra đã đổ oan suông cho đông nam lục lộ bọn ta! Vận chuyển muối lậu tổn thất to lớn, đúng là sơ sót của Phát vận ty ta, có bất kì thiệt hại gì cứ việc nói lên triều đình, mọi sự trừng phạt Phát vận ty đều nhận, Thủy Hồng Lãng ta cam tâm chịu phạt!"

Nói xong lão quay đầu bước đi, lúc bước qua Triệu Bạch Ngư thì hung dữ trừng to mắt, thấp giọng hừ lạnh một tiếng.

Triệu Bạch Ngư không đau không ngứa, phủi ống tay áo một cái như phủi đi bụi bặm, Thủy Hồng Lãng đi đến cửa rồi quay đầu liếc một cái, vừa vặn nhìn thấy một màn này, thế là tâm trạng buồn bực suốt cả ngày.

Cấp quan của Đường đề hình và Quản Văn Tân đều thấp hơn Triệu Bạch Ngư, thẩm án xong xuôi theo quy trình, tuy biết Triệu Bạch Ngư không có quyền luận ngục tra án, nhưng đối phương đã đến Nha môn ngồi từ sáng sớm, quả thật không có cách nào mặt dày xem thường người ta được.

"Quá trình tra án, nội dung chứng cung, đại nhân ngài nghe cũng đã nghe, xem cũng đã xem rồi, còn có nghi vấn gì hay không?"

Triệu Bạch Ngư cười một tiếng: "Từ đầu đến đuôi các ngươi làm hoàn mỹ như vậy, làm sao bổn quan còn có thể nghi ngờ được nữa?"

Đường đề hình sầm mặt: "Vụ án này đã được giải quyết công bằng ngay từ đầu, bọn ta dám vỗ ngực đảm bảo không hề thiên vị, xin đại nhân chớ có phát ngôn bôi nhọ."

Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên: "Ta không bôi nhọ, ta bôi nhọ chỗ nào chứ? Ta nói các ngươi tra án đầu đuôi rõ ràng hoàn mỹ là đang khen cơ mà." Y bước lên phía trước, nhìn chằm chằm hai người nói: "Hai vị đại nhân phản ứng nghiêm trọng như vậy, hẳn là không phải vì hiểu lầm ý ta rồi chột dạ đấy chứ?"

Vẻ mặt Đường đề hình và Quản Văn Tân thoáng qua lúng túng, Quản Văn Tân cười xòa: "Không... Nào có, hạ quan cũng suy nghĩ giống đại nhân vậy."

Nghe vậy, Đường đề hình trừng mắt nhìn Quản Văn Tân, nói vậy chẳng phải chỉ còn lại mình gã suy nghĩ nhiều thôi sao?

Gã nhìn Triệu Bạch Ngư, cũng vội vàng cười xởi lởi: "Hạ quan, hạ quan cũng vậy, lúc nãy là do hạ quan bận quá váng đầu, bận đến hồ đồ rồi."

Triệu Bạch Ngư khoát tay: "Thôi được rồi, chút tâm tư của người bên dưới các ngươi ta nhìn còn không hiểu sao? Ta chỉ là lười tính toán với các ngươi thôi. Sơn soái sứ có ở đây không?"

Quản Văn Tân: "Đang, đang ở trong phủ của ti hạ làm khách."

Triệu Bạch Ngư: "Bổn quan cần dùng binh, ngươi đi nói với hắn một tiếng đi."

Quản Văn Tân: "Ta đi nói á? Soái sứ không đồng ý thì phải làm sao? Đại nhân, ngài sẽ không trị tội ta chứ."

Triệu Bạch Ngư: "Ngươi nói với hắn, nếu như không đồng ý thì ta sẽ đi tìm Hồ Hòa Nghi mượn binh."

Quản Văn Tân đau khổ đáp: "...Vâng."

Triệu Bạch Ngư nhìn về phía Đường đề hình: "Vụ án của Phương Tinh Văn bắt bao nhiêu người?"

Đường đề hình đáp: "Phương Tinh Văn còn trọng thương, không tỉnh táo lắm, nghe nói Phán quan Diêm thiết Triệu Trọng Cẩm đã hỏi ra được người tham gia vận chuyển muối lậu, còn liệt ra danh sách hết rồi, hạ quan chuẩn bị đi tìm hắn đây."

"Nói cách khác là còn chưa bắt người sao?"

"Tôm cá nhỏ liên quan đến vụ án đều đã bị bắt lại rồi, tiếp đến hạ quan sẽ đi bắt cá lớn."

"Vậy ngươi cố gắng nhé."

Triệu Bạch Ngư cất tay đi về phía cửa Nha môn, trước khi đi còn nhắc đi nhắc lại Quản Văn Tân hỏi Sơn Kiềm chuyện mượn binh, y ở nhà chờ.

***

Quản Văn Tân lau sạch mồ hôi thấm đầy trên trán đi tới viện của Sơn Kiệm, vừa vặn bước qua sát vai với Triệu Trọng Cẩm đi ra từ bên trong, gã không khỏi nghi ngờ, hắn tới để làm gì?

Không kịp suy nghĩ nhiều, gã đã bị Sơn Kiềm kêu vào trong, sau đó thuật lại đơn giản ý đồ của mình.

Sơn Kiềm nghe xong, biểu cảm không nhìn ra đang suy nghĩ điều gì: "Gặp Triệu Trọng Cẩm rồi chứ?"

Quản Văn Tân vội vàng gật đầu.

Sơn Kiềm: "Hắn mang danh sách người phạm tội vận chuyển muối lậu đến nói muốn cùng thẩm án với chúng ta, với yêu cầu là ta đồng ý để cho Triệu Bạch Ngư mượn binh."

Quản Văn Tân ngạc nhiên, nhanh chóng phản ứng được: "Triệu Trọng Cẩm này là nhị lang quân nhà Triệu tế chấp, là anh em cùng cha khác mẹ với Triệu Bạch Ngư, cho nên mới giúp đỡ lẫn nhau."

Gã nào có biết gia đình Triệu tế chấp không yêu thương gì Triệu Bạch Ngư, chỉ cho rằng đây là anh em trong nhà giúp nhau bình thường.

"Ta chỉ thắc mắc Triệu Bạch Ngư mượn binh để làm gì?"

Quản Văn Tân cũng không hiểu, theo lý mà nói đại án muối lậu này là do y bắt, binh của Hồ Hòa Nghi vừa mới trở về Giang Đông, không biết là y cần dùng đến quân lính vào chỗ nào.

Y chỉ là một Tào ty sứ làm gì có cơ hội dùng binh?

"Tìm cớ từ chối đi. Không thể coi thường Triệu Bạch Ngư, y biết cách tạo phiền phức, anh em bọn họ bắt tay nhau, muốn một lần hành động cướp muối lậu của chúng ta, và về sau sẽ càng tiếp tục ra tay mạnh mẽ như vậy cho đến khi y kết thúc nhiệm kỳ, Lưỡng Giang ngày đó sẽ không còn là chốn dung thân của chúng ta nữa."

"Ý ngươi là Triệu Bạch Ngư sẽ còn tiếp tục sao?"

Quản Văn Tân thuận miệng đáp: "Thừa thắng truy kích, là chuyện bình thường mà thôi."

"Không sai!" Sơn Kiềm chợt vỗ bàn, Quản Văn Tân giật nảy mình: "Trăm quan bách thái, nhưng tổng kết chỉ có hai loại, thanh quan và tham quan. Dù có là thanh quan hay tham quan thì cũng đều không hề giống Triệu Bạch Ngư, một kẻ đi nhậm chức bày ra dáng vẻ chọi gà, ngươi nói xem vì sao y dám nhắm vào Lưỡng Giang?"

Quản Văn Tân lắc đầu.

Sơn Kiềm: "Bởi vì y phụng hoàng mệnh đến tra quan Lưỡng Giang!"

Quản Văn Tân nghe vậy sinh lòng sợ hãi: "Phụng hoàng mệnh? Tra Lưỡng Giang? Bệ, bệ hạ hoài nghi Lưỡng Giang sao?"

Sơn Kiềm vẫn còn đang suy nghĩ, không biết chuyện gì đã dẫn dắt Nguyên Thú đế hoài nghi Lưỡng Giang, là vởi vì nhiều quan lại đã liên danh bảo tấu một Phán quan châu phủ thôi sao? Hoặc là vì chuyện Kỷ Hưng Bang bị Cán thương hãm hại ngã ngựa? Hay do cả hai chuyện này đều dấy lên mối nghi ngờ trong lòng Nguyên Thú đế?

"Bất kể là chuyện gì, tốt nhất là chớ để kẻ gây tai họa dính líu đến ta."

Chỉ cần Triệu Bạch Ngư tra được thương bang Cán Tây, sớm muộn gì cũng sẽ tra đến trên đầu gã, cách tốt nhất chính là di dời sự chú ý của y, để cho y đoán rằng có một thế lực khác chiếm cứ Lưỡng Giang, tiến tới bước kế tiếp là đối phó, trái lại có thể trả lại trong sạch cho phân ngạch tào vận của thương bang Cán Tây.

"Đi, đi trả lời cho Triệu Bạch Ngư, nói ta đồng ý cho mượn binh đến khi vụ án của Phương Tinh Văn kết thúc."

Cứ để Triệu Bạch Ngư chỉ thẳng mũi nhọn vào Xương Bình công chúa là được!
Nhấn Mở Bình Luận