Ngoại trừ ấn tín quan phòng dùng để làm chứng, Khâm sai còn có thể điều binh mã, có cả thượng phương kiếm được phép tiền trảm hậu tấu.
Hoắc Chiêu Vấn từ chối: "Bổn vương không truy cứu ngươi khoảng thời gian trước đã lấy ta làm bè máng, ngươi cũng đừng tiếp tục quản vụ án Lưỡng Giang như trước đây nữa. Đã lui thì phải lui cho sạch sẽ, đừng dây đưa lằng nhằng."
Triệu Bạch Ngư: "Chuyện đã đến nước này, ngươi cũng vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện không chiếm được gì sao. Nếu như không nghiêm túc giải quyết vụ án thì chúng ta khó mà khống chế quan trường Lưỡng Giang này được, cũng không thể khiến nó trở thành hậu thuẫn đắc lực của ngươi. Còn nếu như nghiêm túc xử lí, làm cách nào để ngươi nắm chắc được chuẩn mực để khiến cho bệ hạ thỏa mãn, mà bản thân ngươi vẫn có thể bình an vô sự trở ra đây?"
Hoắc Chiêu Vấn trầm mặt xuống: "Ngươi —— "
Triệu Bạch Ngư ngắt lời hắn: "Giao cho ta đi."
Hoắc Chiêu Vấn hơi ngạc nhiên, lưỡng lự trước lời này.
Triệu Bạch Ngư: "Quan triều đều biết ngoài mặt ta là Tào ty sứ Giang Tây, thực tế ta phụng mệnh đến Lưỡng Giang tra án, nếu không phải bệ hạ cố ý, làm sao có thể nhấn mạnh với ta một câu tùy cơ ứng biến? Vạch trần Nha hàng lạm sát người vô tội, quan thương Lưỡng Giang cấu kết, tận mắt chứng kiến Sơn Kiềm bất chấp vương pháp giết chết chết Tri phủ ngũ phẩm, cũng chính ngươi, bản thân ngươi còn vì vậy mà bị giam gông đứng, đây đều là chiến tích thật, không ai có thể xen vào, cho dù ngươi không tự mình ra mặt, cũng không ai có thể hái quả trong tay ngươi xuống."
Hoắc Chiêu Vấn có vẻ động lòng.
Triệu Bạch Ngư: "Ngươi chỉ cần đẩy ta lên phía trước làm một thanh đao, giả câm giả điếc một phen, cùng lắm là bị một chiết tử vạch tội, không đau không ngứa, trên triều còn có rất nhiều người sẵn lòng ra mặt mở lời vì ngươi... Đã có thể bình an trở ra, lại không sợ công trạng bị cướp, còn có thể giải quyết hoàn hảo đại án Lưỡng Giang, chẳng phải một công ba chuyện hay sao?"
Hoắc Chiêu Vấn: "Dù sao ta cũng là Khâm sai chủ thẩm đại án Lưỡng Giang, bị ngươi đảo khách thành chủ, có phần không thể tưởng tượng nổi."
Triệu Bạch Ngư: "Dù sao thì cũng tốt hơn là tình hình đâm lao phải theo lao như bây giờ nhiều, hay điện hạ có cách gì khác tốt hơn không? Thời gian nào có đợi người đâu, động tĩnh ở Lưỡng Giang rồi sẽ nhanh chóng truyền về kinh đô, ngươi cũng đã lâu không xuất hiện, Đông cung sẽ sớm đoán ra được ngươi đang ở Lưỡng Giang, chẳng lẽ bọn họ sẽ không nhân lúc ngươi đang do dự mà động tay động chân hay sao?"
Hoắc Chiêu Vấn bị thuyết phục: "Ngươi muốn mượn thượng phương kiếm để làm gì?"
Triệu Bạch Ngư giương mắt lên: "Còn có thể làm gì nữa? Cáo mượn oai hùm, định tội kết án thôi."
Hoắc Chiêu Vấn suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, dù sao cũng chỉ là quá trình thẩm vấn bình thường, Triệu Bạch Ngư chính là thanh đao tốt trong tay phụ hoàng, ai mà không muón dùng chứ?
Huống chi còn là do Triệu Bạch Ngư tự đề cử mình, y thật sự tra án rất giỏi.
Hắn gọi Yến đô úy đến: "Đưa y đi lấy thượng phương kiếm đi." Dừng lại mấy hơi, hắn lại hỏi: "Ngươi có còn cần gì nữa không?"
"Có thể cho phép ta sai sử binh mã nữa thì càng tốt."
"Chuẩn."
"Gọi nghi phạm có liên quan đến Hồng Châu thẩm vấn, e là cũng cần danh nghĩa của Khâm sai."
"... Chuẩn."
"Tạ điện hạ." Triệu Bạch Ngư chắp tay, "Thần cáo lui."
Nói xong thì lui về phía sau, mắt thấy Triệu Bạch Ngư lại bước trở về trong màn mưa xối như thác đổ, Hoắc Chiêu Vấn nhanh tay nhét ô giấy dầu vào trong tay y.
"Đã muốn trở thành thanh đao tốt thì phải chú ý cơ thể hơn, đừng để bị bệnh."
Triệu Bạch Ngư không từ chối, che ô giấy dầu hòa vào màn mưa mịt mù, bóng dáng nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Hoắc Chiêu Vấn đứng chắp tay trong hành lang dài trú mưa, nét mặt lạnh lùng nhìn ra bầu trời tối tăm mịt mờ, Yến đô úy quay về phục mệnh lặng lẽ tới gần, lập tức bị phát hiện.
"Không tự mình đưa người về phủ sao?"
"Bên cạnh tiểu Triệu đại nhân có cao thủ, đã từ chối khéo ti chức rồi."
"Về sau Triệu Bạch Ngư có bất kì hành động gì, các ngươi không cần phải quá chủ động phối hợp nhưng cũng không cần ngăn cản, cứ làm theo hết đi. Nếu như y có phân phó gì, cứ việc nghe theo là được."
Sắc trời u ám, đến giờ thìn thì lẽ ra trời phải sáng rồi mới đúng, nhưng cơn mưa to này bao trọn đất trời, giống như sẽ mãi mãi chẳng rời đi vậy.
"Thật ra ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho những việc làm tàn ác của Xương Bình."
Hắn là hoàng tử, có dã tâm, muốn có được vị trí Thái tử nhưng bản thân lại quá tầm thường, cho nên khi gặp chuyện hắn cần cân nhắc thiệt hại trước, công lý thiện ác đặt sang một bên, đó là thói quen mà hắn đã khắc sâu vào bản chất của mình, cũng chẳng phải là chỉ có một mình hắn như thế.
Nhìn ra thiên hạ mà xem, có thể tìm được bao nhiêu Triệu Bạch Ngư chứ?
Nhưng Hoắc Chiêu Vấn không phải là người không chuộng nghĩa khí.
Xương Bình bị mắc kẹt trong suy luận của chính mình, thứ đóng gói bà ta thành hình tượng anh hùng chịu khổ, nhưng Tam ty và cả triều văn võ đâu phải hạng bất tài, thuế thủy vận bốn kênh kinh đô là một khoản với con số không nhỏ, huống chi mấy năm gần đây quân Ký Châu lại cắt giảm quân tư lần nữa, cũng chẳng hao phí bao nhiêu tiền.
Lại nói phủ công chúa xa hoa đến độ mỗi khe gạch hở đều được mạ vàng, phô trương lãng phí đến nhường này, Xương Bình còn dám nói bạc kiếm được không dùng cho riêng bản thân bà ta sao?
Khoảng thời gian đầu khi phụ hoàng đăng cơ, triều Đại Cảnh bấp bênh, có thể đã thực sự dựa vào Xương Bình, nhưng mà không từ thủ đoạn, lạm sát người vô tội, xem thường triều đình đều là tội ác mà bà không thể phủ nhận.
Tuy không có cách nào dễ dàng tha thứ, nhưng lại không giết bà ta được.
"Bổn vương vẫn phải tìm cách giữ lại cái mạng cho bà ta."
Hoắc Chiêu Vấn tự lẩm bẩm, khá là bất đắc dĩ.
***
Lúc đuổi bắt Lý Đắc Thọ, Ngụy bá và ám vệ đã bị thương, hiện đang nghỉ ngơi trong phủ, người đến đón Triệu Bạch Ngư là Ngũ đô ngu và Nghiên Băng.
Triệu Bạch Ngư ngồi tựa vào sát góc buồng xe ngựa, ôm thượng phương bảo kiếm trong lòng, thất thần nhìn màn mưa to qua cửa sổ xe.
Nghiên Băng cầm khăn sạch đến, đau lòng quấn lên người Triệu Bạch Ngư, thấp giọng nói: "Trong xe có quần áo khô, ngũ lang thay đồ đi."
Triệu Bạch Ngư đè tay Nghiên Băng lại, gọi Ngũ đô ngu vào hỏi: "Thủy Hồng Lãng, Sơn Kiềm và Đề hình Giang Tây bị bắt cả rồi phải không?"
Ngũ đô ngu: "Đều đang bị nhốt trong đại lao Nha môn."
"Chẳng phải Nha môn bị đốt rồi à?"
"Cứu hỏa kịp thời, cháy không nghiêm trọng lắm."
Triệu Bạch Ngư im lặng hồi lâu mới nói: "Chứng cứ phạm tội mà Vương Nguyệt Minh đưa cho ta có ghi chép lại tên các quan lại thu hối lộ trong bốn tỉnh ba mươi tám phủ này, từ quan lớn đến quan nhỏ, từ Tào ty, Phát vận ty đến Nha môn các phủ, mấy đêm trước ta đã sao chép lại một bản, ngươi mang binh đi bắt người, cứ đến tìm Khâm sai mà mượn. Ngoài ra thông cáo cho bá tánh Hồng Châu biết, giờ thìn ba khắc năm ngày nữa, bổn quan thay mặt Khâm sai tra hỏi quan trường Đông Nam."
"Tuân lệnh."
***
Năng lực và hiệu suất làm việc của Ngũ đô ngu rất cao, cầm lấy bản sao lên đường ngay trong đêm, trong tình hình không thiếu nhân thủ, lần lượt triệu chín trăm mười tám quan lại phạm án từ bốn tỉnh ba mươi tám phủ đến phủ Hồng Châu.
Nha môn Hồng Châu.
Một nhóm quan lại quỳ ở sân trước Nha môn, phía trước là bảng hiệu 'gương sáng treo cao', thượng phương kiếm màu vàng sáng chói được gác bên dưới tấm bảng, phía sau là hai mặt trống kêu oan, trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói chang.
Thời tiết tháng năm, tháng sáu ở phương nam rất kì lạ, mới buổi sáng đây vẫn còn mưa to, đến giữa trưa mặt trời đỏ chói đã hun người đến nỗi chóng mặt hoa mắt, không khí oi bức không một ngọn gió, bầu trời ở phía đông đã bị mây đen giăng kín, nhưng trời tây lại xanh trong không gợn mây, phân biệt thật sự rất rõ ràng.
Ve sầu trên cây kêu to, đám quan lại quỳ dưới đất hơn một canh giờ, trên người còn mặc quan phục dày cộm không chịu nổi nữa, sắc môi trắng bệch, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Khâm sai không xuất hiện, chỉ để một thanh thượng phương kiếm ở đấy, nhưng chẳng có ai dám di chuyển.
Mãi đến khi có người không chịu nổi nữa ngã xuống đất, bị doanh binh tạt cho một chậu nước lạnh cho tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm trông chật vật không chịu nổi, Sơn Kiềm đầu tóc bù xù mới cười lạnh lên tiếng trước: "Khâm sai muốn bắt người thì cứ bắt, muốn thẩm vấn thì cứ thẩm vấn, sao lại sỉ nhục người ta như vậy? Đều là môn sinh của Thiên tử, đường đường là cử tử từng tham gia hội khảo, gặp quan còn chẳng cần quỳ, sao có thể để cho Khâm sai sỉ nhục như vậy được?"
"Đều là súc sinh không bằng cầm thú mà còn đòi cao quý hơn ai đây?"
Đột nhiên có một giọng nói vang lên chen vào, Sơn Kiềm ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên vì người đến không phải là Khâm sai, mà là Triệu Bạch Ngư.
"Ngươi là chủ thẩm?" Sơn Kiềm cười giễu, "Đến cả ngươi cũng ngồi không yên à, nhân cơ hội này kiếm công theo vua sao?"
Triệu Bạch Ngư chắp tay đứng trước mặt Sơn Kiềm, cụp mắt nhìn gã: "An phủ sứ Giang Tây Sơn Kiềm Sơn đại nhân, từ khi ngươi đi nhậm chức đến nay đã bốn năm, thu tiền Cán thương, xem như không thấy tội ác Cán thương liên hợp với Phát vận ty sử dụng thuyền hàng để buôn lậu, giải quyết qua loa cho xong chuyện, ăn không ngồi rồi, mắt điếc tai ngơ trước hành vi bắt tay che giấu mỏ muối tư nhân thuộc sở hữu của dân chúng thấp cổ bé họng, giết cả nhà người khác, bêu xấu Dương thị, gây nên án oan sâu như biển của quan huyện dưới quyền và diêm thương. Ngươi sợ sự việc đã bại lộ, dùng quyền mưu lợi riêng, cực lực ngăn cản Tri phủ Cát Châu và Tri phủ Hồng Châu lật lại bản án của Dương thị, sau đó hợp lực giết chết Quản Văn Tân. Tội ác ngập trời, phải chém! Phải chém!"
Hai má Sơn Kiềm căng chặt, bày ra dáng vẻ đại trượng phu không sợ chết.
"Sơn Kiềm, ngươi có nhận tội hay không?"
"Thẳng làm vua thua làm giặc, Sơn Kiềm ta không phải hạng người tham sống sợ chết, muốn giết thì cứ giết!"
Triệu Bạch Ngư cúi người nhìn Sơn Kiềm chằm chằm: "Tội mà ngươi phạm phái đủ để sao nhà diệt tộc —— "
Sơn Kiềm biến sắc, hung dữ nhìn Triệu Bạch Ngư: "Chẳng liên quan gì đến thân tộc của ta cả! Ta cũng là người giỏi xử án luận ngục, tự biết tội ta phạm phải căn bản không thể gây họa đến người nhà, ngươi bớt hù dọa đi!"
"Ta là quan chủ thẩm, ta nói có thể là có thể, ta nói vô tội thì bọn họ mới có thể miễn bị truy bắt chứ! Hoặc là ói chứng cứ ngươi và Xương Bình công chúa cấu kết mưu hại người vô tội, cả việc tham ô hối lộ ra, bản quan sẽ đảm bảo để người nhà ngươi được an toàn, hoặc là dựa vào chỗ hiểm để mà chống cự, chờ ba đời cửu tộc nhà ngươi đều bị lôi đến đây chịu tra khảo, xuống địa phủ rồi hãy cáo trạng Triệu Bạch Ngư ta, dù sao thì bổn quan cũng chẳng thiếu ngươi cái gì!"
Sơn Kiềm nhìn Triệu Bạch Ngư mà căm tức, ánh mắt lạnh lùng của y không mảy may đổi sắc, lạnh đến mức làm cho phòng tuyến tâm lý của gã liên tục vỡ nát.
"Được, ta viết, tội của ta thì để mình ta gánh chịu, nếu như ngươi dám vì lòng riêng mà bội ước, dù ta có làm quỷ cũng sẽ bò lên dương gian này để lấy mạng ngươi!"
Triệu Bạch Ngư: "Ngươi đâu, bày sẵn mực bút."
Thẩm vấn Sơn Kiềm xong, đến lượt Thủy Hồng Lãng.
Thủy Hồng Lãng không chịu nhận tội, khăng khăng bảo gã không liên quan gì đến Cán thương, càng không liên quan gì đến vụ án của Dương thị, lúc Sơn Kiềm giết Quản Văn Tân, mặc dù gã có đứng xem nhưng thật ta đó là do bị lừa, gã cũng từng đửng a khuyên can, nhưng đám người Sơn Kiềm lại không chịu nghe.
"Cùng lắm là ta thấy chết không cứu, biết chuyện không báo mà thôi, tội của ta không đáng chết!"
Triệu Bạch Ngư lấy sổ sách Vương Nguyệt Minh cho y ra, đọc từng dòng số liệu tham ô nhận hối lộ của Thủy Hồng Lãng mấy năm nay.
Y còn chưa đọc xong, tấm lưng của Thủy Hồng Lãng đã thụp xuống, nửa người trên ngã rạp ra đất, mềm nhũn không tài nào động đậy nổi.
"Chỉ mới vậy thôi đã không nghe nổi nữa rồi à? Ngươi cũng chột dạ, cũng biết tội tham tiền của mình cũng đủ để chặt mười cái đầu chứ?" Triệu Bạch Ngư hừ lạnh, khi Thủy Hồng Lãng đang run rẩy vươn tay níu lấy vạt áo y cầu tình, y liền tung chân đá văng người nọ ra, đi đến chỗ Đường đề hình đang run lẩy bẩy ở bên cạnh.
Chưa chờ đến lúc y mở miệng tra hỏi, Đường đề hình đã trợn mắt, tự dọa mình ngất trước.
Triệu Bạch Ngư: "Ăn hối lộ trái pháp luật, buộc tội người vô tội, cấu kết quan thương, giết lầm thiện lương, hồ đồ ngu xuẩn, làm Đề hình được tới nước này, chỉ sợ là oan tình tỉnh Giang Tây này còn nhiều hơn cả bùn cát Cán Giang nữa! Bổn quan cũng không thiếu nợ gì ngươi, giết quách cho xong việc!"
Bên cạnh có ba sư gia đang viết bản cung, một người trong đó ngẩng đầu nhìn Đường đề hình một chút, không nói nhiều, suy nghĩ vài giây rồi nhanh tay hạ bút, nhanh chóng hoàn thành phần tội trạng của Đường đề hình.
Nha dịch cầm tội trạng, lôi ngón tay cái của Đường đề hình ra ký tên.
Kế tiếp là Soái sứ Quảng Đông, đã từng là Đề hình sứ Giang Tây, tự biết sự tình đã lộ, sắc mặt lão xám xịt, cũng không giãy giụa, chỉ lấy mũ quan xuống, cởi quan bào ra, để lộ ra bên tóc mai màu hoa râm, run rẩy dập đầu nói: "Tội thần phán sai án oan ruộng muối Cát Châu, tự nguyện nhận tội đền tội."
Ánh mắt Triệu Bạch Ngư lạnh băng, mặc vô cảm tiếp tục đi về phía trước.
"Hồ Hòa Nghi."
Hồ Hòa Nghi ngẩng đầu ưỡn ngực như không phục, bởi vì lúc đến không chịu quỳ xuống nên gã đã bị đánh gãy một chân, lúc này dù lưng có ưỡn thẳng thì trông cũng hơi lệch.
"Ba trăm mười lăm mạng người ở mỏ đá đều là tội của mình ta, không liên quan gì đến Xương Bình công chúa cả!"
"Trong sổ sách của quan phủ vẫn còn ghi chép lại mỏ đá được đăng kí dựa trên danh nghĩa của Lý Đắc Thọ, ngày hôm đó Lý Đắc Thọ cũng ở chỗ đấy, ngươi có chối bỏ được không?"
"Đại nhân có điều không biết, bởi vì bổn quan luyến mộ Xương Bình điện hạ đã lâu, Lý Đắc Thọ kia lấy cớ dùng mỏ đá lừa gạt ta làm liên lụy đến điện hạ, chờ đến khi ta giết hết người rồi mới nhận ra mình bị lừa. Đại trượng phu ai làm nấy chịu, bổn quan đã phạm phải tội tày trời, nên giết chết nên lóc thịt, tất nhiên muốn làm gì cũng được, nhưng không liên quan gì đến người ngoài thì chính là không liên quan, đại nhân chớ ôm lòng riêng mà trả thù, oan uổng người vô tội!"
"Ngươi không sợ liên lụy đến gia quyến sao?"
Hồ Hòa Nghi nhắm mắt: "Ta đã lăn lộn trong quan trường hai mươi năm, nói rằng trong tay không có gì không sạch sẽ thì ai mà tin? Đến ta còn chẳng tin mà! Trong quan trường trên hối lộ dưới, tiền bạc qua lại vốn chính là chuyện bình thường, đến bệ hạ cũng không dám yêu cầu một triều đình sạch sẽ sáng trong. Ta làm quan giúp việc cho người khác, nhận được thứ tốt, đem chia cho gia tộc thân quyến, bọn họ cũng mượn thanh thế của ta để hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người thường không có được, tất nhiên sẽ phải nghĩ đến việc nếu như ta xảy ra chuyện thì bọn họ cũng phải cùng gánh chịu. Bọn họ có chuẩn bị tâm lý, không cần đại nhân hao tâm tổn trí lo nghĩ, làm gì thì làm phán sao thì phán."
Triệu Bạch Ngư mỉa mai: "Tính ra ngươi cũng là người thật lòng thật dạ với Xương Bình."
Hồ Hòa Nghi không đáp.
"Hưởng quyền cao lộc hậu mà triều đình ban cho lại không làm chuyện thực, tự huyễn hoặc mình, lấy tính mạng ba trăm mười lăm người và người thân trong nhà ra để bảo vệ tình yêu ích kỷ đến buồn nôn của ngươi, mắng ngươi là heo chó giống như là sỉ nhục heo chó vậy!"
Bây giờ, bất kể là lời mắng chửi gì đối với Hồ Hòa Nghi cũng không thể khiến cho gã đau ngứa, người này tham quyền hám danh, đến cả những việc gã thay Xương Bình làm cũng đều tính toán lợi ích đạt được, cuối cùng còn thật sự vui lòng vì Xương Bình được ăn cả ngã về không.
Đáng tiếc sự ích kỉ đó làm cho người ta mắc ói.
Ngoại trừ đám người Hồ Hòa Nghi, Triệu Bạch Ngư còn thẩm vấn thêm sáu người nữa, đó đều là những quan lại đã giết uổng mạng người, chứng cứ phạm tội vô cùng chính xác, không cách nào bào chữa được, có kẻ xác nhận Xương Bình, có kẻ xác nhận Cán thương, chỉ có Hồ Hòa Nghi cắn chết là không thừa nhận chuyện có liên quan đến Xương Bình.
"Bản khai đã viết xong chưa?"
Có một sư gia trong đó tiến lên nói: "Đều lăn tay cả rồi, đợi sao chép lại một phần nữa là có thể đưa thẳng lên Hình bộ."
"Ừm." Triệu Bạch Ngư đứng sừng sững trước mặt một đám quan lại, im lặng không nói, bầu không khí như ngưng đọng lại.
Những quan lại còn chưa được hỏi tới nơm nớp lo sợ nuốt nước bọt, mồ hôi nhỏ vào trong mắt cũng không dám xoa, không đoán ra được người mà Triệu Bạch Ngư muốn thẩm vấn tiếp theo là ai, cũng không biết vì sao đột nhiên y lại hỏi đến bản khai, lẽ nào không thẩm vấn nữa?
Yến đô úy tiến lên hỏi: "Đại nhân?"
Hắn cứ nghĩ là Triệu Bạch Ngư muốn thu thập chứng cứ phạm tội của Xương Bình công chúa nhờ vào việc thấm án hỏi tội, nhưng theo ý của Lục hoàng tử thì dường như hắn không muốn giết Xương Bình, có lẽ là kiêng dè Thái hậu và Thánh thượng, chỉ tiếc cho Triệu Bạch Ngư đã phải tốn công tốn sức.
"Mây đen dày đặc, yến tước bay thấp, e là trời lại sắp mưa nữa rồi."
Ngụ ý, thúc giục hắn tranh thủ thời gian tiếp tục thẩm vấn.
"Tạm thời không hỏi nữa, nghỉ hai canh giờ đi."
Triệu Bạch Ngư vừa dứt lời, những quan lại chưa bị vặn hỏi đều cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, có thể kéo được đến lúc nào thì hay lúc ấy.
"Trói đám ác quan Sơn Kiềm, Hồ Hòa Nghi, Thủy Hồng Lãng, Đường Thủ Thiên tội lỗi chồng chất này lại, chấp thuận định tội, đẩy ra đây, đối diện với hai mặt trống kêu oan và hai tượng đá giải trãi* trước cửa Nha môn —— "
(*) Giải trãi (tiếng Trung: 獬豸, bính âm: xièzhì, tiếng Hàn: haetae: 해태, hay haitai hay haechi) là một sinh vật thần thoại trong nền văn hóa Á Đông (Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Việt Nam), nó là sinh vật biểu tượng cho công lý là linh thú được tôn sùng là thần công lý và gắn với hành pháp.
Yến đô úy chắp tay chuẩn bị nghe lệnh, Sơn Kiềm và Hồ Hòa Nghi không có phản ứng gì, Đường đề hình đã ngất xỉu, đám người Thủy Hồng Lãng nín thở, quả tim bị treo cao lên, nghĩ rằng Triệu Bạch Ngư muốn cho bọn họ khoác gông đeo xích chân, ra đường diễu hành thị chúng, nhận hết mọi vũ nhục.
Đến cả Yến đô úy cũng nghĩ như vậy.
"Chém!"
"—— "
"!"
Đám quan lại và Thủy Hồng Lãng co rúm cả người, đến cả Sơn Kiềm và Hồ Hòa Nghi đã cam chịu số phận từ sớm cũng nhìn chằm chằm Triệu Bạch Ngư không dám tin, dường như đang hỏi vì sao ngươi dám làm như vậy?
Yến đô úy ngỡ ngàng khó hiểu: "Đại nhân, sau khi phạm nhân khai chứng cung định án xong theo lý phải giam lại cho Hình bộ thẩm tra, chờ châu phê* xong mới đưa đi chém đầu, có phải ngài nói nhầm rồi không?"
(*) Châu phê (朱批): phê bằng bút đỏ
Triệu Bạch Ngư: "Còn trẽ thế mà đã lãng tai à? Không nghe rõ? Được, bổn quan lặp lại lần nữa, trói bọn họ lại, lôi từng kẻ ra ngoài chém đầu răn chúng! Không cần giải ra pháp trường, ở ngay cửa Nha môn này đây, ngay trước bá tánh, ngay trước trống kêu oan và tượng đá giải trãi luận đúng sai, chặt hết đầu của đám người này xuống cho bổn quan!
Yến đô úy nhìn thấy sát ý dâng lên từ trong mắt Triệu Bạch Ngư tràn ra ngoài, sợ đến mức vô thức gật đầu: "Ti chức tuân lệnh." Xoay người đưa tay lệnh cho tướng sĩ kéo người ra cửa Nha môn.
Thủy Hồng Lãng sợ đến mức cúi lạy sát đất: "Tha mạng, tha mạng đi đại nhân, ta oan quá... " Mãi đến khi gã bị kéo ra đằng xa vẫn còn nghe thấy tiếng kêu rên thê lương: "Ta oan quá —— "
Sơn Kiềm và Hồ Hòa Nghi bị gãy chân ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, kẻ trước người sau cuồng loạn tiếp lời: "Bọn ta thân làm quan, dù cho trong tay Khâm sai có bản khai nhận tội của bọn ta thì cũng phải đưa đến Hình bộ, báo lên quân vương, chờ châu phê xong mới có thể choàng xích vào người, chém đầu răn chúng —— Triệu Bạch Ngư! Ngươi là cái thá gì? Một không là Khâm sai, hai không mang Hoàng mệnh, chẳng phải ngươi không có quyền tiền trảm hậu tấu hay sao? Chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, mang thế lộng quyền, lấy chuyện công trả thù riêng mà thôi!"
"Ngươi giết được đám người bọn ta, không giết được người ngươi thật sự muốn giết!"
"Tư hình xử quyết, bất chấp vương pháp, Triệu Bạch Ngư, ngươi là muốn tranh quyền với Thiên tử —— ngươi muốn tạo phản —— "
"Triệu Bạch Ngư, ngươi cũng chẳng sạch sẽ gì, ngươi có dám nói rằng ngươi giết bọn ta không phải vì bị tư tình làm mờ mắt hay không? Nếu như ngươi thật sự cương trực công chính thì hãy giao cho quốc pháp xử quyết, chẳng qua là ngươi chỉ bị chọc giận mặc kệ oán hận gây chuyện, mượn phẫn uất của dân thường để thỏa mãn khoái cảm có được quyền sinh sát trong tay mà thôi!"
"Ha ha ha... Sơn Kiềm ta ở điện Diêm Vương chờ ngươi, chờ ngươi bưng một tay đầy máu dơ bẩn cùng theo xuống nơi địa ngục này!"
Khung cảnh trở nên im ắng, các quan lại nhát gan đã bị dọa ngất, đến cả Yến đô úy sống sót từ chiến trường chém giết liên miên cũng bị bầu không khí này làm cho bối rối, trái lại sắc mặt Triệu Bạch Ngư vẫn thong dong, hắn không khỏi kính nể từ tận đáy lòng.
Xuất phát từ chức trách, hắn vừa định khuyên can, nhưng ngoài Nha môn đã xuất hiện vấn đề.
Mười hai người bị đẩy ra ngoài đều mặc quan bào, nhỏ nhất cũng là quan tòng tứ phẩm, có lẽ đây là lần duy nhất đám doanh binh bọn họ được đứng gần quan lớn, bản năng khiến bọn họ sợ hãi đại quan thượng sai, mà Triệu Bạch Ngư lại không phải Khâm sai, không có quyền tiền trảm hậu tấu, lúc này còn bị Sơn Kiềm và Hồ Hòa Nghi kẻ xướng người họa hăm dọa, hắn sợ Triệu Bạch Ngư làm việc thiên tư trái pháp luật, trộm giết phạm nhân, nói không chừng đến lúc đó trách tội xuống sẽ liên lụy đến bọn họ nữa.
Trong số đó còn có bốn quan lớn, tiến thêm bước nữa đã thành Tể tướng rồi, có cho bọn họ gan hùm gan báo cũng không dám chặt đầu.
Vì vậy, không ai dám hành động cả.
Yến đô úy nhẹ nhàng thở ra, báo chuyện này cho Triệu Bạch Ngư biết, sẵn tiện khuyên nhủ: "Đám người Sơn Kiềm đều giết người, giấy trắng mực đen, bằng chứng vô cùng xác thực, đại nhân không cần phải lo lắng bệ hạ sẽ đặc xá bọn họ —— "
Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy Triệu Bạch Ngư vào công đường rút thượng phương kiếm, đi thẳng ra ngoài Nha môn, giơ cao kiếm trong tay lên, vừa chuẩn xác vừa lưu loát hệt như cách y chém đầu Lý Đắc Thọ xuống, đột ngột không kịp đề phòng, chém đứt đầu Hồ Hòa Nghi.
Máu tươi nóng hổi trong nháy mắt văng ra, nhuộm đỏ đầu tượng đá giải trãi sạch sẽ trước cửa.
——
Hoàn toàn yên tĩnh.
Triệu Bạch Ngư ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử đen đặc trên làn da trắng sứ, trên khóe mắt dính ba giọt máu bị văng lên.
"Có cần bổn quan làm mẫu lần thứ hai không?"
Im lặng như tờ, không ai trả lời.
Yến đô úy mấp máy môi hai lần mà chẳng thốt ra được lời nào, chỉ là lòng kính nể Triệu Bạch Ngư đã biến thành kính sợ.
Triệu Bạch Ngư kéo kiếm lên, vẫy ráo máu dính vào lưỡi kiếm, vẫn đứng ở cửa Nha môn, nhìn chằm chằm doanh binh hành hình, mười hai cái đầu nhanh chóng lăn lông lốc xuống mặt đất, nét mặt hoặc là dừng lại ở nỗi sợ, hoặc là ngạc nhiên, cũng có kẻ trợn mắt không phục, mà hai tượng đã giải trãi cùng với bậc thềm trước cửa Nha môn đều đã dày đặc máu tươi, đến cả mặt trống kêu oan cũng dính đầy máu.
Giọng nói của Yến đô úy có hơi run rẩy: "Đại nhân, chém xong rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Xếp đầu bọn họ lại, tìm mấy cây gậy trúc, treo lên trước cửa phủ công chúa."
Yến đô úy: "Cái này..."
Triệu Bạch Ngư: "Ta không thích lặp lại mệnh lệnh lần thứ hai, bây giờ ngươi lại chất vấn ta lần nữa, nếu như không thể làm được việc cơ bản nhất là nghe lệnh hành sự thì về bên cạnh chủ tử của ngươi nói hắn thay người khác đến đây."
Yến đô úy run sợ, vội vàng cúi đầu chắp tay: "Ti chức biết sai, không dám tiếp tục phạm lỗi, ta sẽ lập tức lệnh cho người làm ngay."
***
Bầu trời âm u, mây đen ở phía đông đã nuốt dần khoảng trời trong xanh ở phía tây, gió cũng dần nổi lên, trước mắt có vẻ như lại có một trận mưa to rửa sạch đại địa sắp đổ xuống rồi.
Yến đô úy điều một chiếc xe ba gác dừng trước cửa phủ công chúa, trên xe gác mười hai cái lồng trúc, bên trong là đầu vừa rời khỏi cổ, đi phía trước xe là thanh niên Triệu Bạch Ngư một thân thanh y, sống lưng thẳng tắp như tre trúc.
Tuy rằng không phải chưa từng thấy bêu đầu thị chúng khi hai quân giao chiến, nhưng đó là với kẻ địch hận thấu xương tủy.
Mà đầu trên xe ba gác này đều là công khanh đại thần hô mưa gọi gió của bốn tỉnh, những kẻ mà người bình thường đuổi theo không kịp, e là cả đời cũng không thể gặp được mặt, kết quả rơi đầu chôn xác nơi xứ lạ, còn bị treo lên cây trúc thị chúng.
Treo thì cứ treo thôi, cũng không phải không có đại thần bị tịch thu nhà.
Chỉ là đầu của người ta thì bị treo ở pháp trường, tiểu Triệu đại nhân thì lại to gan lớn mật, đem treo ở cửa phủ công chúa, tại sao giữa mẹ con họ lại có mối thù lớn đến như thế nhỉ?
Triệu Bạch Ngư: "Đi mời Xương Bình công chúa mở cửa ra đi."
Lúc này Yến đô úy không giả vờ ngớ ngẩn nữa, lệnh cho người phá nát cửa chính phủ công chúa, nô bộc nha hoàn bên trong nhà vội vàng chạy ra ngoài cản người, những ngươi nhìn thấy đầu người bị treo cao lên ở phía sau sợ tới mức liên tục hét lên, lui lại từng bước, không dám bước tiếp về phía trước nữa.
Triệu Bạch Ngư không sợ tử sĩ theo dõi trong tối, nhanh chân bước tới, quen lối bước lên ban công thủy tạ mà Xương Bình công chúa thường ngủ lại, chỗ này xây rất cao, trông ra được xa, vừa khéo có thể nhìn thấy được gậy trúc dựng lên ở ngoài cửa phủ công chúa.
Trên cây trúc treo đầu người mặt mày dữ tợn, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Xương Bình công chúa ngồi nghệch ra trên ghế, thế lớn đã mất, hơn nữa tâm phúc đắc lực bên cạnh nếu không phải đã mất tích thì cũng đã bỏ mạng, còn bị mười mấy cái đầu người hù dọa đến mức tâm trạng mịt mờ, tinh thần héo rũ, hào quang chói mắt của mọi khi đã mất đi, sắc mặt trắng bệch, lộ ra dáng vẻ vị tướng suy bại.
Bà nhìn chằm chằm Triệu Bạch Ngư đang bước lên bậc thang nói: "Ngươi điên rồi?"
Bà ta túm chặt lấy lan can, vì dùng sức mạnh nên móng tay thoa sơn bị gãy rời, nhưng đau đớn thấu xương giờ phút này cũng không tài nào lay chuyển được thù hận tràn ngập của bà đối với Triệu Bạch Ngư.
"Triệu Bạch Ngư, ngươi điên rồi có phải không? Ngươi tới đây làm gì? Cô hỏi ngươi tới làm gì?"
"Ta đến kể cho bà nghe, giết chết một người quyền cao chức trọng thoải mái biết bao nhiêu, giơ tay chém xuống, cùm cụp —— đầu rơi nhanh như chớp nháy, mắt còn chẳng kịp nhắm lại, thì ra quan to công khanh cao cao tại thượng và bá tánh ti tiện như sâu bọ trong mắt các người cũng giống hệt nhau mà thôi, đều là con người mà thôi... Đã nhìn thấy chưa? Chết không nhắm mắt, đang nhìn chằm chằm vào bà đấy."
Xương Bình cười lạnh, sắc mặt điên cuồng: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị mấy cái đầu người này dọa sợ sao? Triệu Bạch Ngư, ngươi bị kích thích đến điên rồi đúng không? Hả? Không phải ngươi sẽ khờ dại cho rằng mấy cái đầu người này có thể làm cho lương tâm ta bất an, khiến ta phải cúi đầu nhận tội đấy chứ?"
"Không phải mấy cái." Triệu Bạch Ngư bước đến phía sau lưng Xương Bình, đứng từ góc độ của bà ta nhìn về phía đầu người treo cao phía xa, "Nhóm đầu tiên giết mười, nhóm thứ hai giết hai mươi, nhóm thứ ba giết ba mươi... Từ giờ trở đi, bà cứ ngồi ở đây, ngủ ở đây, ăn cũng ở đây đi, ở đâu nhìn những cái đầu không nhắm mắt kia, phải nhớ bà vốn nên giống như bọn họ, bêu đầu thị chúng, để cho vạn người phỉ nhổ!"
Trong nháy mắt Xương Bình như mất đi bình tĩnh, thấp giọng quát lên: "Triệu Bạch Ngư, ngươi dám làm nhục ta! Cô vẫn là công chúa Đại Cảnh, là mẹ ruột của ngươi đấy!"
"Mẹ?" Triệu Bạch Ngư cúi đầu nhìn bà ta, trong giọng nói bình tĩnh mang theo sự mỉa mai: "Có lẽ bà không hay, ta sinh ra đã biết rồi."
Xương Bình cứng đờ, không thể tin được: "Ngươi... Ngươi biết sao?"
Triệu Bạch Ngư xoay người rời khỏi, không hề quay đầu lại mà chỉ lệnh cho thủ vệ: "Từ hôm nay trở đi, không cho phép Xương Bình công chúa rời khỏi đây, dù bà ta có bệnh, có chết, cũng phải chết ở chỗ này!"
***
"Giết toàn bộ rồi sao?"
Hoắc Chiêu Vấn ngạc nhiên.
Yến đô úy nuốt nước bọt miêu tả cảnh tượng lúc đó: "Y cầm thượng phương kiếm, giơ tay chém xuống, mắt nhìn lom lom, máu đỏ tươi nóng hổi vẩy lên bậc thềm và tượng đá trước cửa Nha môn, không biết thế nào nữa, cảnh tượng đó còn kinh hoàng hơn lúc ta chém liên hoàn trăm cái đầu địch trên chiến trường ấy."
Tâm trạng Hoắc Chiêu Vấn hoảng hốt, đây là lựa chọn của Triệu Bạch Ngư sao? Y đã chuẩn bị ngọc nát đá tan rồi sao?
Nếu như mấy cái đầu người có thể dọa đến Xương Bình, thì đã không đến mức bà ta làm ác nhiều năm mà đến lúc chết vẫn không hối cãi rồi.
Rốt cục là Triệu Bạch Ngư muốn làm gì? Lẽ nào chỉ là kế hoạch để có được thống khoái nhất thời thôi?
Yến đô úy khuyên nhủ: "Tuy nói ác quan hung lại chết không hết tội, chém đầu tại chỗ cũng đã hả lòng hả dạ rồi, nhưng mà dù cho có là Khâm sai thế thiên tuần thú muốn giết đại thần tam phẩm trở lên thì cũng đều phải xin phép Thánh thượng, cho dù có tiền trảm hậu tấu, sau này cũng sẽ nhận một bản vạch tội, cần có bằng chứng đảm bảo không liên lụy đến bản thân mình mới được. Điện hạ, để mặc Triệu Bạch Ngư tư hình xử quyết quan Lưỡng Giang như thế, chỉ sợ là khó mà thu dọn hậu quả."
Hoắc Chiêu Vấn đỡ trán suy nghĩ, "Nếu như là ta giết, sau này chắc chắn sẽ bị Đông cung nắm thóp bắt bí. Nếu như đưa đến Hình bộ chờ châu chê, trong lúc đó không biết sẽ lại bày ra trò gì nữa. Chẳng bằng có người thay ta giết, huống chi chứng cứ phạm tội của đám người Sơn Kiềm này vô cùng xác thực, không có châu phê cũng đáng giết!"
Đột nhiên hắn đập bàn quát mắng: "Nếu không phải lo lắng Đông cung, ta đã giết bọn chúng từ lâu rồi!"
Yến đô úy đã biết dự định của Hoắc Chiêu Vấn, hắn muốn giết một đám người ở Lưỡng Giang trước khi vụ án này được trình lên điện Văn Đức, để trống đi vị trí mà hắn cần, nhưng mà hắn không muốn tự mình ra tay, chí ít là hắn không thể ra mặt giết người.
Hắn là Khâm sai, là chủ thẩm, chịu toàn bộ trách nhiệm, giết hay không giết đều là vấn đề khó, trùng hợp thay có một Triệu Bạch Ngư cũng bị đặt kế đưa đến quan trường Lưỡng Giang, đối phương còn rất tích cực là thanh đao tốt dễ dùng, tất nhiên hợp lẽ đẩy qua cho y.
Nhất thời, Yến đô úy sinh lòng đồng cảm với Triệu Bạch Ngư.
Người làm quan vốn phải làm tốt bổn phận thanh đao tốt trong tay đế vương, đao dùng nhiều rồi sẽ cùn, sẽ hỏng, cho nên hầu hết công khanh đại thần đều hiểu cách bo bo giữ mình, còn triều thần không biết tranh giành với nhau, nếu không phải đã chết rồi thì cũng uất ức thất bại, mai một trong góc, quan trường những năm nay còn ai sẽ chủ động chạy đến ôm chuyện chứ?
Tại sao lại có người chủ động chạy đến ôm lấy củ khoai lang nóng bỏng chết người này, chỉ vì công đạo của bá tánh thôi ư?
Yến đô úy tự nhận mình không làm được, hắn từng nghe miêu tả về những người đại nghĩa này trong mấy câu chuyện ở quán rượu, lúc ấy hắn chỉ khịt mũi xem thường, cảm thấy không hổ là thư sinh thi rớt mới có thể biên soạn được tình tiết tưng tửng giả tạo kiểu như thế.
Nhưng khi hắn tận mắt chứng kiến trên đời thật sự có loại người này, mặc dù không dám gật bừa, nhưng lại khó mà khống chế được lòng kính nể.
"Ti chức còn cần nghe Triệu đại nhân sai phái không?"
"Y chỉ cái nào, các ngươi đánh cái ấy." Hoắc Chiêu Vấn ném ấn tính quan phòng cho Yến đô úy: "Nghe nói địa phương có một chùa hộ dân rất linh nghiệm, ta chuẩn bị đi cầu bùa bình an cho hoàng tổ mẫu và phụ hoàng, tạm thời sẽ không để ý đến chuyện vặt Lưỡng Giang."
Ý chính là muốn vứt luôn đại quyền cho Triệu Bạch Ngư.
"Điện hạ, dù sao ngài cũng là Khâm sai quản đại án Lưỡng Giang, cho dù là lý do có tiếng không có miếng, cũng không thể để cho Triệu Bạch Ngư đại khai sát giới được, Đông cung sẽ dùng chuyện này để công kích ngài và Triệu Bạch Ngư là đồng đảng."
Hoắc Chiêu Vấn trầm mặc, hắn biết rõ sau khi ủy quyền, chỉ sợ là sẽ bị Dông cung nắm thóp, nhưng mà ——
"Dù sao ta cũng là hoàng tử Đại Cảnh, Triệu Bạch Ngư chỉ là một thần tử mà vẫn có thể vì công đạo cho bá tánh mà không sợ giết chóc, không sợ thiên uy, ta không có được dũng khí đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng như y, nhưng chung quy không thể đến cả chút phê bình cũng không dám gánh chịu chứ? Nếu như ta yếu đuối như vậy, còn xứng để cho các ngươi đi theo sao?"
Yến đô úy cúi đầu: "Tuân lệnh."
Trước khi ra khỏi phòng, Yến đô úy đột nhiên hiểu ra khao khát ánh sáng tốt đẹp có lẽ chính là bản tính của một số người.
Bởi vì không làm được, bởi vì khan hiếm, cho nên sẽ e ngại, khinh thường, không đồng ý, nhưng dù thế nào cũng không thể xóa bỏ được lòng ngưỡng mộ xuất phát từ bản tính tự nhiên của bọn họ.
***
Bóng đêm bao phủ, Xương Bình vốn phải nhắm mắt lại không ngủ được, trong mắt đều là tia máu đỏ, nhìn chằm chặp lồng trúc được treo trên cột cờ bên ngoài phủ công chúa.
Trước đây buổi tối không thể nhìn thấy gì, nhưng Triệu Bạch Ngư cố tình lệnh cho người thắp sáng nến, nến phải được cháy suốt ngày lẫn đêm.
Xương Bình bị giam trong ban công, không cho bà ta đèn cầy, cũng không phái người ở lại bên người hầu hạ, dù bà ta có kêu đến đâu cũng chẳng ai xuất hiện.
Chưa từng có một khắc nào bà ta cảm thấy ban công này quá rộng lớn, quá cao, quá yên tĩnh như vậy, cũng chưa từng cảm thấy đêm nào tối tăm, lạnh lẽo và dài dằng dặc như đêm này.
Nhưng bà sẽ không nhận thua, bà không cho phép mình sợ hãi, càng không thể nào sinh lòng áy này, dù cho có phải cúi đầu trước Nguyên Thú đế cũng tuyệt đối không thua trong tay Triệu Bạch Ngư, bà sẽ không cho Tạ thị bất kì cơ hội nào để thắng mình.
Hai mươi năm trước khi bị trục xuất khỏi kinh đô, rơi vào khốn cảnh bốn bề thọ địch, bà ta vẫn có thể chôn vùi âm mưu giết người quanh Tạ thị, đánh tan tác người nhà họ Triệu, trong tuyệt cảnh như vậy mà còn có thể giết ngược lại, thậm chí là bên thắng, trước mắt chẳng qua chỉ là một đời tiện chủng bị bà hoán đổi, đùa bỡn hai mươi năm trời, làm sao có thể chiến thắng bà được? Làm sao xứng thắng bà?
Xương Bình bực dọc cười lạnh, ép mình nhìn chằm chằm vào đầu người trên cột cờ rồi tự lẩm nhẩm: "Đấu với ta à? Nếu như Hoắc Tinh Huy ta sợ hãi quỷ thần thì không thể đi đến hôm nay, mà đã phải chết trong đấu đá hậu cung! Chết bởi chính đấu triều đình hai mươi năm trước rồi, không thể nào sống đến tận giờ được! Quỷ ác sợ người ác, ta chính là người ác. Ông trời đã sinh ra ta trong hoàng gia, cho phép ta nắm quyền sinh sát trong tay, vì sao ta không thể dùng nó để mưu quyền mưu lợi? Quan tham quan ác trên đời có nhiều, lắm người còn tàn ác hơn cả ta, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể thọ hết chết già, còn ta phải lấy mạng ra trả nợ?"
"Triệu Bạch Ngư, để xem ai có thể chống đỡ đến cuối cùng!"
"Ngươi giết càng nhiều quan thì giờ chết càng gần, không quyền không thế cũng chẳng có danh mà lại giết quan Lưỡng Giang, làm sao ngươi dám hả?"
Xương Bình ngồi trên giường nằm, dán chặt mắt vào màn đêm sáng ngời, mãi đến lúc bình minh lên vẫn chưa ngủ.
***
Nha môn phủ Hồng Châu, dù trời đã vào đêm mà đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Triệu Bạch Ngư không biết mệt mỏi, có lúc nghỉ ngơi tầm một canh giờ, có lúc nghỉ hai canh giờ, có thể nói là ngựa không ngừng vó tra hỏi trăm quan đông nam, nhóm quan viên dưới công đường liên tục thay đổi.
Từ lúc mặt trời lặn đến khi mặt trời mọc rồi lại đến hoàng hôn, đèn đã cạn dầu, châm thêm dầu vào, hoa đèn cắt dần ngắn dần.
Mỗi lần chứng cung đưa đến tay, Yến đô úy đều sẽ hỏi Triệu Bạch Ngư xem sẽ xử lí nhóm quan phạm tội ngã ngựa này như thế nào.
Triệu Bạch Ngư chắp tay đứng đối diện tấm biển gương sáng treo cao, đều chỉ đáp một câu không có ngoại lệ: "Chém đầu răn chúng."
Mới đầu Yến đô úy không biểu hiện nội tâm cuộn trào sóng dữ của mình ra, chỉ nghe lệnh làm việc, đẩy một nhóm quan viên không biết là nhóm thứ bao nhiêu ra trước cửa Nha môn chém đầu, sau đó bỏ đầu vào lồng trúc, mang đến treo lên cột cờ trước cửa phủ công chúa.
Càng ngày càng giết nhiều người hơn, đến lần thứ năm trời trăng đổi chỗ, tay chân Yến đô úy đã mềm nhũn, vô cùng khiếp vía, không ai dám tiếp tục động thủ nữa.
Trong góc sân trước Nha môn chất ba mươi thanh đao chém lớn, trên thân đao nứt hỏng nhiều chỗ, đó chính là núi đao đã chém giết hai trăm quan lại chồng chất mà thành.
Lúc này đây màn mưa lại rũ xuống không ngớt, đất trời mịt mờ.
Trong cơn mưa dầm dề bao phủ tường trắng ngói xanh Giang Nam, phía xa xa có một cành ngọc lan trắng bị nước mưa đánh trụi cánh hoa nhút nhát nhô ra đầu tường, trông ngóng về phía cửa Nha môn.
Chim én bay thấp xuống, lướt qua đầu cành ngọc lan, bay xéo vào mái hiên chải chuốt bộ lông ướt đẫm, không hề ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Yến đô úy khuyên nhủ, giọng nói run rẩy: "Tiểu Triệu đại nhân, đã giết hai trăm mười hai người rồi. Nếu như lại giết thêm nữa, hơn một nửa quan trường đông nam này đều ngã vào trong đại án này mất."
Từ xưa đến nay, ngoại trừ Hoàng đế hưng đại ngục hoặc là thần tử soán vị cướp ngôi ra, thì không có bất kì người nào đồ sát trăm quan rồi mà còn có thể bình an rút lui cả.
Triệu Bạch Ngư không phải đang cúc cung tận tụy giúp đỡ Nguyên Thú đế, mà là đang liều mạng!
"Ngươi sợ không thể thu dọn tàn cuộc? Các ngươi đều sợ bị truy cứu sao?" Triệu Bạch Ngư đảo mắt nhìn qua Yến đô úy và doanh binh, hắn cúi đầu xuống, không dám đáp lời.
Bật cười một tiếng, Triệu Bạch Ngư nói: "Trời có sập xuống cũng còn bổn quan gánh, nếu bàn về tội cũng không thể bàn lên đầu các ngươi. Không cần phải lo chủ tử của các ngươi bị ta làm liên lụy, ta đã nói một mình ta gánh chịu hậu quả thì chắc chắn sẽ không vì lợi riêng mà bội ước."
"Không phải bọn ta tham sống sợ chết..." Yến đô úy thấp giọng đáp: "Chỉ là đám quan ác này đầy rẫy tội ác, đệ trình chứng cung lên Hình bộ, lên ngự tiền cũng sẽ được phê đỏ phán chết, quá trình đó không dễ phạm sai mà còn danh chính ngôn thuận, chỉ là phải chờ chút ít thời gian, đại nhân cần gì phải để tay nhuộm máu tươi, liên lụy bản thân mình mang tiếng quan ác xem thường hoàng quyền để người người lên án?"
"Để cho triều đình thẩm vấn sẽ ầm ĩ thêm một trận, tiêu tốn khoảng thời gian ít nhất cũng phải nửa năm, trong khi đợi đến lượt châu phê tiếp theo còn có thể hành động một phen, khiến cho tử tù khác hoặc dân chúng vô tội vào chịu thay gia hình tra tấn, rồi phải tốn thêm nửa năm nữa, án oan lại mọc lên như nấm, trong lúc đó đột nhiên được nhận đại xá, hổ được thả về rừng thì phải làm sao đây? Quá nhiều rủi ro, càng lúc sẽ càng rắc rối, bổn quan không đợi được."
Chất vấn không ngớt làm cho Yến đô úy á khẩu không trả lời được.
Triệu Bạch Ngư đi về phía trước hai bước, liếc nhìn đám tham quan ô lại trong màn mưa qua cửa Nha môn, rồi nói với doanh binh sợ giết người, không dám ra tay: "Phía bên trái đây là Huyện lệnh huyện Phụng Tân, nhận tiền từ tay cường hào ác bá đã bị buộc tội, nguyên đơn là tá điền bị gã treo lên xà nhà đến chết. Hắn là Huyện lệnh huyện Cao An, ỷ vào trời cao Hoàng đế xa, mặc kệ mức thuế triều đình quy định, tự tiện nâng thuế thu tiền của bá tánh, lương thực của nhà nông năm ngoái bị hắn lấy hết chín phần, trời vừa vào đông là có vô số người chết đói. Người kia là..."
Điểm mặt sáu người liên tiếp, liệt kê từng tội trạng của bọn họ, doanh binh hãy còn e ngại nhanh chóng bị lửa giận bao trùm, cánh tay chém giết mỏi nhừ chộn rộn muốn vận động.
"Pháp bất a quý, hình vô đẳng cấp, đã phạm pháp, đáng chết phải giết!" Triệu Bạch Ngư rút thượng phương kiếm ra, vứt vỏ kiếm không quay đầu lại, cất bước xông vào màn mưa, mưa xối ào ào, gió lốc đông nam than khóc, dù vậy thì mớ âm thanh hỗn tạp ấy cũng không ngăn nỗi âm vang đanh thép của y: "Các ngươi không dám gánh trách nhiệm, bổn quan đến gánh. Các ngươi không dám chém, bổn quan ra chém. Ngày vào âm ty địa ngục muốn tính toán nợ nần thì có thể báo tên ta lên, nói với quỷ thần bao nhiêu thù hận oan trái đều cứ tính lên người ta, dù có bị ném vào cõi súc sinh hay rơi xuống mươi tám tầng địa ngục đi nữa, bổn quan cũng chịu hết!"
Răng rắc! Ầm ầm!
Thoáng chốc sét đánh rầm trời, sấm vang từng cơn, mây đen cuồn cuộn như thể quỷ thần đều đang lặng im, nghiêm túc quan sát cảnh tượng này.
Khi Triệu Bạch Ngư giơ cao thượng phương kiếm sắp sửa nhuốm máu lần nữa lên, đột nhiên có một giọng nói to rõ xen vào bên cạnh: "Đại nhân, ta chém!"
Quay đầu lại nhìn, đó là một người trong số những doanh binh kia.
Doanh binh rút đao ra nói: "Đại nhân là thanh thiên cao cư miếu đường, tay dùng để cầm bút, chuyện búa rìu giết chóc vốn nên giao cho bọn ta làm. Ngài đã thay bá tánh chắn trước thiên uy lôi đình mà còn chẳng sợ thì sao bọn ta phải sợ?"
Doanh binh lúc trước lùi bước đều đã ra khỏi hàng, dùng sự im lặng và vẻ mặt kiên nghị nhìn sang Triệu Bạch Ngư.
Yến đô úy cuộn tay lại đặt lên chuôi hoàn thủ đao bên hông, nếu như không phải hắn lo lắng, sợ rằng bầu nhiệt huyết cũng đã tràn trề, nguyện trở thành người cầm đao.
Nước mưa trượt xuống mặt Triệu Bạch Ngư, tóc đen mắt đen, sống lưng thẳng tắp, lúc này gió dữ lại đánh tới, mưa rào to dần khiến cho nét mặt Triệu Bạch Ngư trở nên mơ hồ, càng khó có thể phân biệt được vui buồn trong mắt y, thế là không ai biết được bây giờ trong lòng y đang nghĩ gì.
Triệu Bạch Ngư chỉ đưa tay lên, ống tay áo công phục màu tím rộng bị nước thấm ướt nặng nề rớt xuống, màu sắc sậm dần, khiến cho cánh tay thon dài, trắng nõn như ngọc của y trông càng nổi bật hơn nữa.
Cánh tay kia vung lên phía trước, giống hệt như quan Giám trảm ném lệnh bài lập tức hành quyết.
"Chém!"
Lệnh vừa rời môi, ánh đao đã phản chiếu sấm sét nối liền trời đất, lại thêm mười mấy cái đầu người nữa rơi xuống đất.
Máu và nước mưa hòa vào thành dòng suối nhỏ, thấm ướt bậc thềm cửa và hai tượng đá giải trãi của Nha môn phủ Hồng Châu, chúng bị nhuộm đi nhuộm lại từng đợt máu tươi nóng hổi, bị phơi nắng, được cọ rửa, khe tượng đá bị nước và máu tuần hoàn xối xả thẩm thấu vào, dần biến thành màu đỏ nhạt.
Cuộc thanh trừng quan trường đông nam này diễn ra trọn tám ngày tám đêm, chém rơi tổng cộng ba trăm hai mươi lăm cái đầu người, dường như giết sạch một nửa quan trường Đông Nam, cột cờ trước cửa phủ công chúa không chống chọi được nữa, đầu rơi chất đầy dưới đất, bấy giờ người ta ngửi thấy mùi lạ thì xem nơi này là nhà ma, lui bước đi đường vòng.
Một tháng mùa mưa dầm dề liên miên khác thường hẳn so với những năm qua đã kết thúc, không đến nửa tháng sau cơn mưa tầng không đã lại sáng, mây tan sương tản, cửa mở đường thông, bầu trời trở nên trong xanh, nắng rọi chói chang, liễu rũ đầy tường trắng ngói xanh Giang Nam, ngọc lan và nhài trắng đua nhau nở rộ, khắp đường lớn hẻm nhỏ tràn ngập mùi bùn đất sau cơn mưa hòa với hương hoa, mùi vị tươi mát tản ra theo gió, gió đưa hương ra đến bến thuyền thủy vận, tỏa khắp quan đạo nối liền bốn phương, hiu hiu len lỏi vào dòng người hối hả qua đường.
Có người đi đường đến từ Giang Nam nhặt được hòn đá hoặc thanh gỗ giả làm phách gõ, giọng nói mạnh mẽ: "Lại nói về tiểu thanh thiên kia, đến Lưỡng Giang, tranh đấu cùng gian nịnh, san bằng đám ác thương, vì dân chờ lệnh, phẫn nộ chém ba trăm quan!"
Cách!
Phách gõ lên nghe như tiếng kinh đường mộc, vang vọng khắp đại giang nam bắc, chấn động trên dưới triều đình.