Đêm đen trong một thành phố tuyến hai, chiếc xe của người trung niên lớn tuổi dừng phía bên đường, với tay rút tờ khăn ước lau lau mắt. Chạy chuyến tàu đêm giờ này là lúc buồn ngủ nhất, chỉ cần cầm cự đến hai ba giờ là được rồi
Động viên tinh thần một chút, lúc ông vừa định lái xe đi thì động nhiên phát hiện có đứa nhóc tàm tám tuổi đứng đằng trước đường quốc lộ ngoắc ông. Ông chú rùng mình một cái, nghĩ bụng tối khuya thế rồi sao còn có trẻ con? Nhìn phía sau nó không có người lớn đâu, ông do dự một chút hơi ren rén trong lòng. Thằng nhóc kia lúc thấy ông cũng không đi mà chạy thẳng về phía bên này, chớp mắt đã tới cạnh xe gõ gõ cửa kinh
Đối phương chỉ cách một lớp kinh với người lá xe, nhìn kiểu nào cũng như một đứa nhỏ bình thường nên ông không nghi ngờ nữa mà mở kính: “Bé con, nửa đêm con ra đây làm gì, người nhà đâu?”
Đứa nhỏ ngoan ngoãn nói: “Con muốn bệnh viện bậc nhất để tìm mẹ.”
Lúc này người lái xe mới bình tĩnh lại, nghi hoặc hỏi: “Con có tiền không?”
Đứa nhỏ lấy từ trong túi ra vài tờ một trăm nhân dân tệ.
Người lái xe lập tức trở nên tham lam hơn: “Đi đi, lên đi.”
Lúc đứa nhỏ lên xe còn mang theo một trận gió lạnh thế nên lái xe mới cảm thán một câu: “Đúng là mùa thu, cứ tối đến là nhiệt độ lại xuống thấp.”
Đứa nhỏ ngồi phía sau cúi đầu không nói gì cũng không chơi thứ gì, lái xe liếc nhìn trên kính chiếu hậu một chút cũng không còn tâm trạng nào để trò chuyện nữa, bắt đầu khởi động xe. Dù sao đứa nhỏ này có tiền nên chắc cũng sẽ kiếm thêm được kha khá nữa. Nửa giờ sau đi đến một cây đầu lớn, xe cộ xung quanh không nhiều, lái xe ngáp một cái rồi nói với đứa nhỏ: “Chắc cha mẹ yên tâm về con lắm mới để con ra ngoài khuya thế này, không ai gọi điện cho con, cậu bạn nhỏ con học lớp mấy rồi?”
“Ha Ha”
Hai tiếng cười lạnh lẽo pha lẫn sự đè nén truyền đến từ băng ghế phía sau, lái xe nhìn tấm kính chiếu hậu thử thì ngay lập tức bị dọa tỉnh cả người, phía sau không có ai cả!
Lái xe khó tin mà quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện đứa bé lại ngồi ở ghế lái phó. Nó hơi nghiêng qua khuôn mặt như cười như không nhìn hắn, mặt trắng bệch, tròng mắt đen ngòm, nhìn cực kỳ quái dị.
Lái xe bị dọa sợ luống cuống đạp phanh xe: “Cháu ngồi đây từ lúc nào thế?”
Đáng tiếc thay, không một ai đáp lại hắn mà tốc độ xe vẫn lao vùn vụt.
Đứa bé phát ra hai tiếng cười lạnh lẽo rồi nó ngẩng đầu lên, tròng mắt đen ngòm biết thành màu máu, hai dòng máu chảy xuống từ khóe mắt, tí tách, dính đặc trên xe hệt như những bông hoa đỏ tươi đua nở, thoáng chốc cả khoang xe đã nồng nặc mùi máu tanh nồng cả mũi.
Lái xe đã sợ đến mức luống cuống, đầu óc trống rỗng, muốn đạp phanh nhưng lại nhầm sang chân ga còn hắn thì cứ điên cuồng mà đạp.
Đứa bé cong miệng cười, thịt trên mặt nó đã có chút thối rữa, hốc mắt hơi lớn, mắt đỏ gầu như sắp nứt ra. Phía sau hắn, cửa kính trên đột nhiên xuất hiện vài cái dấu tay máu, sau dần nhiều đến mức đầu khắp cửa kính. Ngay sau đó cửa sổ xe như bị dội máu vào, máu tươi đỏ lòm đến mức bao trùm tất cả cửa sổ tren xe, máu nhỏ giọt tí tách ướt hết cả cơ thể của người lái xe nọ.
Lái xe bị dọa đến cuống cuồng, hắn vừa vịn tay lái vừa đập một cách điên loạn lên cửa kính, rít gào lên như muốn chạy đi.
Đứa bé cười vài tiếng, nhào về phía hắn.
Chiếc ô tô ở nơi cao nhất lao cực nhanh đâm thẳng xuống cầu.
Trên mặt sông xuất hiện một cái bọt nước lớn, ngay sau đó thì lại trở nên bình thường, giữa đêm, bóng người nho nhỏ đứng ở trên cầu, nở một nụ cười thỏa mãn.
Sáng sớm hôm sau, Lý Giai Đồng nhận được điện thoại của mẹ cô, người đàn bà bên đầu kia điện thoại khóc đến đứt ruột đứt gan: “Đồng Đồng, cha con xảy ra chuyện rồi, tối qua ông ấy không về.”
Lý Giai Đồng khiếp sợ, sửng sốt một lúc rồi khó tin hỏi lại một câu: “Ông ấy, không về ạ? Chết rồi sao?”
Đêm qua ông ấy lái xe taxi lao xuống cầu, sáng nay vừa tìm được, chết rồi, người chết mất rồi” Tiếng khóc của người đàn bà tuyệt vọng khiến cho Lý Giai Đồng thơ thẩn cả người, nhìn mặt trời chỉ vừa mới mọc, cha nuôi cô chết rồi thế nhưng cô lại không vui vẻ như mình tưởng. Chẳng biết vì sao trong tim lại có một thứ cảm giác thiêu thiếu. Lý Giai Đồng bất lực lên tiếng: “À, con biết rồi ạ.”
“Mày biết cái gì, cha mày đã chết, sau này gia đình sẽ mất đi trụ cột kinh tế, chỉ dựa vào tiền của tao thì nuôi sống được hai chúng mày sao? Sao mày còn bình tĩnh được vậy hả?” Phản ứng bình thản của Lý Giai Đồng đã hoàn toàn chọc lửa giận của mẹ nuôi, nỗi đau đớn cùng cực này cuối cùng cũng tìm được chỗ bộc phát, bà chĩa mũi nhọn về đứa con gái nuôi của mình: “Mày là đồ không có lương tâm, là đồ vong ân bội nghĩa! Mày còn đến trường làm gì? Về ngay! Cuộc sống sau này sẽ như thế nào đây, em của mày đến trường như thế nào đây? Mời gia sư một giờ đã mấy trăm, sau này lo mà đi làm thuê làm mướn nuôi em gái mày đi.”
Hốc mắt Lý Giai Đồng ươn ướt, khóe miệng xuất hiện nụ cười mỉa mai, không biết là cười đối phương ngốc hay là tự cười chính mình: “Sao con phải nuôi em gái?”
Người đàn bà bên đầu kia điện thoại ngẩn người, dường như không thể tin được cô có thể nói ra lời như thế, lập tức bùng nổ: “Nuôi mày để rồi được cái gì? Học thì có gì hay ho? Mày có biết mấy năm nay mày đi học hết bao nhiêu tiền không? Tìm cho mày đối tượng thì không tốt à? Vừa có nhà vừa có xe. Đưa cho mười vạn lễ hỏi rồi sao lại li dị? Nếu mày hiểu chuyện một chút thì cha mày nửa đêm còn phải đi lái thuê sao? Không đi lái thuê thì làm sao xảy ra tai nạn? Mày là cái đồ sao chổi!”
Lý Giai Đồng nghe đến đó thì nước mắt ào ào rơi xuống, cô ngồi xổm trên mặt đất rồi tuyệt vọng hỏi: “Mẹ thực sự không biết cha làm cái gì sao?”
Người đối diện dừng một chút thì cơn tức giận đã ngay lập tức bị đè xuống: “Ông ấy… ông ấy uống nhiều quá, có phải là cố ý đâu, bọn tao nuôi mày bao nhiêu năm mày còn muốn thế nào nữa hả? ông ta là cha mày! Chẳng nhẽ tin báo tử mày cũng cho là lừa bịp sao? Giờ ông ấy chết mất rồi!” Người đàn bà đối diện một lần nữa khóc không thành tiếng: “Mày còn muốn như thế nào nữa hả?”
Lý Giai Đồng nhìn về phía trước, nước mắt đã làm nhạt nhòa tầm nhìn, cô cảm thấy lạnh quá, lạnh đến mức rùng mình, những người lướt qua trước mặt cô đã không còn nhận ra ai với ai nữa mà chỉ thấy sự tồn tại của bản thân thật giống như một trò cười. Mặc cho nước mắt chảy ướt hai má, khóe miệng cô lại nhếch lên, đè nặng tiếng nói nhẹ giọng hỏi: “Những gì em gái con có, con đều không có, cho tới bây giờ con đều không giành giật với em cái gì, nhưng cha mẹ lại sợ con lấy đi đồ vật thuộc về nó, trong cái nhà này, con chẳng là gì cả.”
“Mày lại còn so đo với em gái, mày là chị thì phải nhường em, đừng nói nữa, về ngay đi!”
“Nếu con là người mẹ sinh ra, liệu mẹ còn nói như vậy nữa không?” Lý Giai Đồng khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn ngập hận ý, “Nếu em gái bị người cưỡng hiếp, mẹ còn nói như vậy nữa không?”
“Mày điên rồi, sao mày lại có thể ác độc như vậy? Mày là cái đồ vong ân bội nghĩa! Tại sao mày có thể nguyền rủa em gái của mày như thế? Mấy năm nay đi học chắc mày chỉ học được tiếng cẩu trong bụng thôi nhỉ!”
Bên kia còn đang chửi rủa, Lý Giai Đồng hàm tiếu mà cúp điện thoại, máy móc di chuyển về phía kí túc xá, rửa mặt thật sạch sẽ. Cô nhìn chính mình trong gương, cười mỉa mai.
Bạn cùng kí túc xá thấy cô trở về, quan tâm mà nhìn thoáng qua, thấy ánh mắt của cô, kinh ngạc đáp: “Lý Giai Đồng, cậu xinh đẹp vậy mà sao cứ che mặt đi thế?”
Lý Giai Đồng cười lạnh một tiếng: “Bởi vì, bẩn”
Bạn cùng kí túc nghe vậy không hiểu ra sao, nhìn thấy thái độ của cô không tốt thì cũng không nguyện ý nói chuyện tiếp nữa.
Lý Giai Đồng mượn tiền của một tổ chức, mượn một lúc ba vạn, đặt tất cả vào một tâm nguyện duy nhất: Tâm nguyện của con là em gái của con bị cưỡng hiếp trước mặt mẹ nuôi.
Người phụ trách nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc: “Cô gái này điên rồi! Cha của cô ta vừa mới chết, cô ta lại muốn giết cả em gái.”
“Điên thế mới được đấy, bây giờ điên rồi, về sau lúc trả tiền sẽ điên đến mức không đứng dậy được.”
“Không thể để quỷ đồng đi ra ngoài lần nữa, nếu không khống chế được, thực sự sẽ phản phệ.”
“Tạm thời đừng động, cha cô ta vừa mới chết, vẫn nên thực hiện tâm nguyện nhân duyên cho tốt, phải nghĩ biện pháp tìm được Nhị Hào.”
**********
Tan học, Cố Diệp mua một con búp bê cầu nắng, lúc trở về xem nó cười nhìn rất tốt còn tự mình vẽ ngũ quan, ánh mắt thì cong cong, miệng thì nở nụ cười tà ác, mới nhìn thì thấy rất dị thường rồi nó trở thành một búp bê trời mưa.
Linh Linh kéo quỷ con ra khỏi thỏ bông rồi nhét vào trong búp bê.
Quỷ con oan ức muốn khóc, vùng vẫy muốn bò ra ngoài, nhưng nhìn thấy mặt Cố Diệp lạnh tanh còn ánh mắt của Linh Linh không hề dao động, nó lầm bầm mà lui trở lại.
Cố Diệp ghét bỏ: “Ầm ĩ cái gì. Ngươi sinh ra đã xấu lại còn thích ầm ĩ.”
Linh Linh: “Ầm ĩ một lần nữa là đánh chết ngươi.”
Quỷ con không lên tiếng.
“Đúng”. Cố Diệp vuốt đầu Linh Linh mà vui mừng đáp: “Bé con không thể để bản thân phải chịu thiệt thòi, phải quyết đoán như vậy mới được.”
Linh Linh được khen thì vui vẻ cười híp cả mắt, nghiêng đầu cọ trên tay của Cố Diệp, xách con búp bê lên, mắt thì nhìn con rối hình rùa, nó có chút ghét bỏ mà đá con rùa xuống cái giá, bắt lấy búp bê mang lên.
Cố Diệp híp mắt: “Cái món đồ chơi này chơi chán rồi sao?”
Linh Linh nhìn con rùa đầy ghét bỏ, ánh mắt rõ ràng là không muốn chơi nữa.
Cố Diệp nhặt lên, cầm lấy bút chu sa vẽ một cái tán bùa, tiện tay nhét vào góc tường: “Con gái ta chơi đủ rồi, ngươi cũng nên chậm rãi mà chờ linh hồn bị biến mất đi, tạm biệt.”
Hồn phách trong con rùa hoảng sợ. Bình thường rùa đều là nằm sấp, vì thế hắn chỉ có thể gục ở trong cái góc tối này mà chậm rãi chờ chết. Về phần bao giờ linh hồn bị hao hết, Cố Diệp mặc kệ, không quan tâm.
Buông bút chu sa xuống, Cố Diệp vừa định cùng con gái nói chuyện về một trăm phương pháp lợi dụng quỷ con thì Hồng Đậu từ ngoài cửa sổ bay vào, lôi kéo Cố Diệp chạy ra bên ngoài.
“Sao thế?” Cố Diệp xỏ dép lên chạy ra cửa, “Ngươi chờ ta thay đôi giày đã.”
Hồng Đậu sốt ruột đáp: “Không còn kịp rồi!”
Nghe được sự sốt ruột của Hồng Đậu, Cố Diệp liền chạy theo ra ngoài, đến khu ngoài đằng sau siêu thị thì chợt nghe thấy tiếng quen thuộc: “Tôi đã vay ba nghìn của các ngươi, sao giờ lại thiếu ba vạn.”
“Trước kia thì nói thế, việc thu tiền lãi chính là quy định của chúng tôi, cô không trả nổi thì có thể đi quan hệ để kiếm tiền, một đêm được hai nghìn đấy.”
“Ngươi có biết xấu hổ không thế?”
“Đồ đê tiện, thiếu tiền còn giả thuần khiết cái gì, để tôi nói cho cô biết bạn trai của cô là do bái thần với ác ý chia rẽ bọn họ, vậy hắn có thể chia tay với cô không? Bạn cùng lớp sẽ nhìn cô như thế nào? Ảnh nóng của cô đã được bán trên các trang mạng giao dịch tình dục, không bán cũng phải bán!”
Nữ sinh khóc thành tiếng: “Làm như thế nào các ngươi mới chịu buông tha cho tôi? Tôi sẽ đi tìm bạn để vay tiền.”
Cố Diệp nghe đến đấy, trong lòng đại khái đã hiểu rõ. Tổ chức chuyên thực hiện nguyện vọng của mọi người, bọn cho vay nặng lãi, Búp bê quỷ, ba kẻ này tất nhiên là có quan hệ với nhau.
Kẻ cho vay nặng lãi hù dọa cô gái rồi nghênh ngang rời đi, Cố Diệp liếc mắt nhìn cô gái rồi lạnh lùng xoay người, trở về nhà liền xách con quỷ con lên: “Nói mau, làm sao để vào được cái tổ chức của ngươi?”
Quỷ con kinh ngạc: “Tôi không biết.”
“Đồ vô dụng! Lớn lên đã xấu còn vô dụng!” Cố Diệp mặt đầy ghét bỏ, hiển nhiên con quỷ này đã thách thức đến điểm mấu chốt của cậu, hít sâu một hơi làm cho sắc mặt của mình dịu đi, cậu mới hỏi: “Nhóc con, ngươi có muốn trở về không?”
Quỷ con thật kích động mà lăn tới, nhưng chưa lăn đến bên Cố Diệp đã bị Linh Linh bắt được, xách trong tay.
Cố Diệp móc hắn ra từ trong con búp bê, ghét bỏ nói: “Ngươi rất xấu, nhìn ngươi là ta lại thấy cay cả mắt, vậy nên ta quyết định thả ngươi về. Nhưng nếu ngươi dám nói ra chuyện ở đây, ta sẽ giết ngươi.”
Đầu quỷ con chuyển động như trống bỏi, Cố Diệp một tay che mắt không kiên nhẫn nhìn tiếp nữa, ghét bỏ mà phất tay còn lại: “Đi đi, nhanh lên!”
Quỷ con cao hứng bay ra từ cửa sổ, chạy mà không quay đầu lại, tốc độ bay của nó rất nhanh, dường như phía sau nó có đến một trăm con chó đuổi theo vậy.
Cố Diệp quay về phía Hồng Đậu mà véo cằm: “Chị xinh đẹp ơi, chị vất vả rồi!”
Hồng Đậu hiểu ý, vung tay áo mà nhẹ nhàng bay đi, tựa như tiên nữ xinh đẹp động lòng người.
Lúc này Cố Diệp mới thở phào một hơi, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Hồng Đậu đi theo quỷ con đến một tiểu khu không mấy thu hút, không chờ đối phương tiến vào nhà đã vung tay áo, trực tiếp trói quỷ con lại, nhét vào cái chai mà Cố Diệp đưa cho nàng. Ngay sau đó, nàng bay vào, lấy được địa chỉ của tổ chức ấy rồi trở về giao cho Cố Diệp.
Cố Diệp đi vào cái tổ chức kia, nhận thấy được có oán khí bám vào, quả nhiên là thế, cái tổ chức này bên ngoài chỉ làm ra vẻ mà thực tế chỉ khi trong lòng có oán hận cùng không cam lòng mới có thể tiến vào. Cố Diệp bảo Linh Linh tiến lại gần, cô bé bước tới, Cố Diệp chưa cần làm gì, tổ chức kia đã mở ra trang chủ.
“Đứa trẻ đáng thương, để lại nguyện vọng của con, Chân Thần sẽ trợ giúp cho con.”
Cố Diệp nhìn những lời này, khóe miệng cong lên, gõ chữ: Ta muốn trong vòng một ngày kiếm được một nghìn vạn. Ta muốn có một căn phòng năm trăm mét vuông thật lớn. Ta muốn trở thành con trai của Cố Đức Thành, về sau sẽ kế thừa tài sản nghìn trăm triệu của hắn.
Ta là sứ giả của Chân Thần, nguyện vọng của con quá lớn, làm Chân Thần cảm thấy không có thành ý nên không thể giúp con thực hiện, con đổi sang cái khác thì sao?
Cố Diệp: Không phải Chân Thần nói sẽ trợ giúp cho ta sao? Ta vô cùng thành khẩn mà, nếu là thần thì đều sẽ cảm nhận được, Chân Thần chắc chắn sẽ ban cho ta một căn phòng năm trăm mét vuông, cho ta một nghìn vạn, làm cho Cố Đức Thành tới tìm và nhận ta làm con trai.
Sứ giả Chân Thần gặp khó khăn, mấy phút đồng hồ cũng không hồi phục lại, Cố Diệp bị chọc cười, chắc hẳn đối phương đang mắng hắn có bệnh thần kinh.
Chốc lát sau, sứ giả Chân Thần cũng hồi phục lại: Giáo đồ sơ cấp thì không thể thực hiện nguyện vọng lớn như vậy, con thử nghĩ xem muốn yêu ai, hay muốn đáp án của cuộc thi cũng được.
Cố Diệp cười nhạo một tiếng rồi trả lời: Tình cảm cũng có thể được sao?
Đương nhiên, Chân Thần sẽ giúp con thực hiện nguyện vọng.
Cố Diệp: Ta muốn kết hôn với nữ thần quốc dân, Chân Thần có thể khiến nàng ly hôn mà gả cho ta được không?
Đối phương lại trầm mặc hai phút, trả lời: Được, chỉ cần con có thành ý, quyên góp tiền hương đèn đầy đủ, Chân Thần sẽ vì con mà thực hiện nguyện vọng.
Cố Diệp: Vì thế ta muốn trở thành con trai của Cố Đức Thành, muốn có một nghìn vạn, muốn có một căn phòng lớn năm trăm mét vuông.
Cuối cùng đối phương cũng bị Cố Diệp chọc giận, nói với cậu: Chân Thần sẽ không quan tâm đến cái loại người càn rỡ như ngươi! Ngươi đi đi!
Cố Diệp lấy bút vẽ con quỷ con, nhìn xấu đến mức chính mình cũng không nỡ nhìn: Này, Chân Thần nhà ngươi chính là nhìn như thế này đúng không?
Đối phương lại một lần nữa im lặng, Cố Diệp đánh giá, chắc hẳn chúng đã kinh sợ, trong một tuần quỷ con bị cậu cướp, chắc chắn có không ít người đã tìm bọn họ để thúc giục nhân duyên, bọn họ đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, hiện tại khi nhìn thấy quỷ con đã kích động đến mức tim đập mạnh.
Cố Diệp: Tiểu quỷ này bây giờ lại của ta, không những quan tâm ta mà còn biểu diễn ca múa, khiêu vũ nữa.
“Nhị hào quỷ con hóa ra là ở trong tay hắn! Chả trách sao lại biến mất! Chúng ta cần đem nó về, không có nó thì cái tổ chức này không thể tiếp tục làm được nữa!”
“Tra được địa chỉ IP, chính là khu cao cấp ngay cạnh đại học thủ đô! Với cả cái địa chỉ này là của Cố Diệp! Chính là con trai của Cố Đức Thành, cũng là nhân vật mục tiêu của Lý Giai Đồng. Hay là đi tìm đạo sĩ, xem hắn có thể triệu hồi được không. Nếu giờ làm gì đó âm thầm còn được chứ không kiêng nể gì mà đi tìm hắn, Cố Đức Thành biết được, chúng ta cũng không thể đụng vào.”
“Ngươi cũng thấy được, tên đạo sĩ kia muốn tiền, ta mua quỷ con này hết ba trăm vạn, còn không biết ngươi muốn cái gì.” Người được gọi là anh kia suy nghĩ, khẽ cắn môi: “Để bọn người cho vay nặng lãi đi xem, dù sao bọn họ cũng có kinh nghiệm hơn, chỉ là một thằng nhóc hai mươi tuổi mà thôi, làm việc tùy theo hoàn cảnh vậy.”
Cố Diệp rời khỏi tổ chức kia, nói với Hồng Đậu: “Lát nữa chắc chắn bọn họ sẽ phái người đến tìm ta, ta đi ngủ một giấc đã, bao giờ bọn họ đến thì ngươi gọi ta.”
Nơi duy nhất mà người xa lạ có thể trà trộn vào chính là cửa hông bên cạnh một cửa hàng tạp hóa, để người trong tiểu khu tiện mua bán, ông chủ đã mở cửa sau nên có thể trực tiếp đi vào trong mà không cần phải đi đường vòng.
Năm thanh niên trông khỏe mạnh, vạm vỡ đi vào không làm cho mọi người nghi ngờ, một người trong đó mua một hộp BCS rồi nghênh ngang đi vào tiểu khu. Dựa theo địa chỉ đã có, bọn họ đi đến rồi lại trợn tròn mắt nhận ra không có thẻ thì bọn họ không thể đi lên tầng trên được.
Đúng lúc này có một cô gái mập xuống tầng vứt rác, vừa thấy có cơ hội bọn chúng liền đi theo sau. Lúc đi lên tầng bọn chúng còn tiếc nuối chỉ vì cô gái này lớn lên không xinh đẹp.
Đến trước cửa nhà của Cố Diệp, cô gái ấy quay đầu liếc nhìn rồi cười một cái: “Vào thôi, trong nhà đã pha xong chè rồi đấy.”
Năm người đó đều tỏ ra kinh ngạc, nhìn cô gái có dáng người mập mạp bỗng chốc biến thành gầy yếu, từ quần áo màu xám bình thường biến thành trang phục màu hồng cổ xưa. Năm kẻ đó bị dọa đến nỗi tóc gáy cũng dựng cả lên: “Có quỷ…”
Còn chưa nói hết câu, miệng của từng người đều bị bịt lại. Đứng trước cửa nhà, Hồng Đậu vẫy tay mà nhìn năm người bị khống chế đang đi đến chỗ mình rồi nói: “Đêm khuya rồi, làm phiền đến hàng xóm là một việc làm thiếu đạo đức, xin hãy giữ trật tự.”
Cả năm người đều bị dọa cho sắp tiểu ra quần, trừng to mắt, ngực thì phồng lên rồi xẹp xuống liên tục, không khống chế được bản thân mà đi vào nhà Cố Diệp.
Vừa vào nhà thì đã có một người nhát gan mà ngất xỉu, bốn kẻ còn lại thì run lẩy bẩy đến hoảng loạn vì trong nhà không khác gì một căn phòng của quỷ.
Trước mắt bọn chúng là tròng mắt của một người phụ nữ đã bị biến dạng nửa khuôn mặt, đã vậy còn thân mật mà cười với bọn chúng. Thêm vào đó là ba con quỷ đang ngồi trong góc chơi đấu địa chủ, một con biết có người tới, hai con còn lại không động đậy mà quay đầu một trăm tám mươi độ, ánh mắt tò mò nhìn bọn chúng. Bên cạnh đó là một con quỷ treo cổ đang cầm bàn chải mà cẩn thận tẩy sạch lưỡi của mình. Con quỷ đó chạy đến, bọn chúng thấy đầu lưỡi của nó toàn là máu!
“Đây là hình ảnh 3D đúng không?” Có một kẻ lên tiếng, kinh hãi phát ra âm điệu đã biến dị.
Một kẻ khác thì run rẩy, lắp bắp nói: “Đúng, đây chính là hình ảnh 3D. Bây giờ là thời hiện đại, đồ vật thường được làm bằng công nghệ cao, chỉ để hù dọa thôi, không có thật.”
Lúc này, một con búp bê mặc váy chạy tới, nhìn bọn chúng cười lạnh, gậy trong tay nhắm vào đầu gối của một tên mà đâm xuống.
Kẻ bị đâm hét một tiếng thê thảm, đau đến tận sâu trong linh hồn.
Ngã rầm một cái rồi ngất xỉu.
“Chậc chậc” Cố Diệp mặc áo ngủ đi ra từ phòng ngủ, mặt đầy ghét bỏ nói: “Lá gan nhỏ như thế mà cũng làm nghề cho vay nặng lãi à?” Cậu đem linh lực đưa vào lá bùa trong phòng khách làm cho hình ảnh những con quỷ biến mất rồi ngồi trên ghế sa lông mà ngáp ngắn ngáp dài.
“Các ngươi tìm ta làm gì vậy?”
Nhận ra các con quỷ đều biến mất, hai tên còn lại vẫn tỉnh táo thì tranh nhau trả lời: “Chúng tôi đến để tìm đồ vật.”
Cố Diệp lười biếng hỏi lại: “Tìm cái gì thế?”
“Đại ca nói là tìm một con búp bê quỷ chuyên nối nhân duyên.” Một tên đem Phật bài màu đen từ trong túi lấy ra, “Nếu hắn cảm ứng được thì sẽ chui vào đây. Những gì chúng tôi biết, chúng tôi đều nói ra hết rồi, ngài hãy thả chúng tôi đi đi, chúng tôi không dám nữa.”
“Phụt!” Cố Diệp bị chọc cười: “Đến thì cũng đã đến rồi mà không nhìn Chân Thần của các ngươi à? Con gái con đem cái món đồ chơi kia lại đây cho ta.”
Trong mắt của hai kẻ kia đều hiện lên sự hoảng sợ, thấy một con búp bê trời nắng rất tà ác chạy tới, ném đồ vật lên bàn, một bóng quỷ từ bên trong hiện ra. Cô bé vung tay áo, lấy oán khí trên bóng quỷ làm con quỷ hiện ra. Hình ảnh con quỷ xấu đến mức khiến mọi người đều cay mắt.
“Không, không, chúng tôi không nhìn! Chúng tôi không cùng hội với bọn họ, chúng tôi chỉ là cho vay nặng lãi thôi. Chúng tôi không phải là kẻ đứng đầu cũng không phải là tổ chức!” Hai kẻ còn lại sắc mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt, thầm cảm thấy hâm mộ với ba tên bị ngất kia. Liếc nhìn Cố Diệp đang ngồi lười biếng trên ghế sa lông, khuôn mặt xinh đẹp bị che lấp trong góc tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của cậu. Bên cạnh cậu là con búp bê có da trắng nõn, không nhìn ra được điểm khác thường. Hai người càng nhìn càng thấy sợ, cảm giác như không phải người sống vậy!
Cố Diệp ngáp một cái, chỉ vào quỷ con: “Ngươi nối dây tơ hồng cho bọn họ đi.”
Quỷ con sửng sốt: “Hả”
“Hả cái gì, ngươi chưa từng thấy tình yêu giữa năm người à? Để ngươi nối thì ngươi cứ nối đi, càng loạn càng tốt.”
“Không, đừng! Chúng tôi là người bình thường, làm việc đàng hoàng, là một công dân tốt!” Bọn chúng tất nhiên là biết sự đáng sợ của đường nhân duyên bởi vì khi buộc với nhau thì không thể tự mình lựa chọn yêu đương.
Một trong hai kẻ đó sợ tới mức chạy ra ngoài mà gào: “Cứu, cứu mạng!”
Cố Diệp bĩu môi, mặt ghét bỏ nói: “Công dân tốt mà đến giấy căn cước còn làm giả à? Kéo bọn chúng về rồi trói lại.”
Quỷ con đã bị Cố Diệp dọa đến tận linh hồn, vì để lấy lòng cậu mà mạnh mẽ xông lên, dùng sợi đỏ trói mấy kẻ kia thành bánh chưng.
Cố Diệp nhìn sản phẩm của nó, nhịn không được mà lắc đầu, tình cảm cũng mạnh mẽ, kích thích thật đấy, thực sự là so với phim truyền hình máu chó còn ồn ào hơn nhiều.
Hồng Đậu nhìn chúng mà sinh ra đồng tình, không nhẫn tâm mà nhìn một màn yêu hận phức tạp này.
Cố Diệp ngồi xuống rồi gọi bảo vệ lên: “Có mấy tên xông vào đây cướp bóc, đưa đến đồn công an hết đi, nên xử lý thế nào thì xử lý.”
Vài anh trai bảo vệ không ngừng xin lỗi và giải thích: “Đây là sơ xuất trong công việc của chúng tôi, thật xin lỗi đã làm ngài hoảng sợ.”
Cố Diệp khoát tay: “Lần này tôi không truy cứu trách nhiệm với các anh, nhưng chỉ một lần này thôi.”
Anh trai bảo vệ cảm kích mà lôi mấy kẻ đột nhập ra ngoài. Khi bọn chúng tỉnh táo, cả năm người đều vừa khóc vừa ôm lấy chân mấy anh bảo vệ mà cầu cứu. Vài anh bảo vệ bị chọc tức, tức giận nhét bọn chúng vào trong xe: “Đột nhập vào nhà dân lại còn cướp bóc! Để xem ai sẽ cứu mạng các ngươi. Đưa bọn chúng đến cục cảnh sát đi!”
Cố Diệp đứng ở cửa nhà mà cười cười phất tay: “Đi mạnh khỏe nha ~”
*******
Ngày hôm sau ở trường học, Cố Diệp đi đến lớp của Lý Giai Đồng trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, nhờ một người trong lớp gọi Lý Giai Đồng ra ngoài.
Lý Giai Đồng đi theo sau Cố Diệp, ôm thật chặt sách vở trong tay, lực mạnh khiến các khớp xương trắng bệch. Cậu ấy cuối cùng cũng nói chuyện với mình rồi, chả nhẽ nguyện vọng của cô đều được thực hiện? Đây đúng là một niềm vui lớn từ trên trời giáng xuống khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô khẩn trương đến mức không biết mình đã đi ra như thế nào. Nhìn bóng dáng của Cố Diệp, hô hấp của cô có chút khó khăn.
Cố Diệp tìm một địa điểm vắng người, chân dừng bước, không quay đầu lại mà nói: “Cái tin nhắn cậu để lại tại tổ chức kia, tớ đã nhìn thấy.”
Những lời này của Cố Diệp không khác gì một chậu nước lạnh đổ vào ảo tưởng của Lý Giai Đồng: “Cái gì cơ?”
Cố Diệp xoay người lại, nhìn biểu tình kinh ngạc của Lý Giai Đồng, lãnh đạm nói: “Đã ký kết cho vay nặng lãi mà còn không thể thực hiện được nguyện vọng của cậu. Đây thực sự là điều đáng tiếc.”
Lý Giai Đồng kinh hoàng mà cúi đầu, gần như đem toàn bộ mặt giấu đi: “Tớ không biết cậu đang nói gì cả.”
“Nếu tớ tới tìm cậu thì đương nhiên biết cậu đã làm cái gì, cậu có thể không thừa nhận cũng không sao.” Cố Diệp thở dài, tiếc hận mà nói: “Tớ đã nhớ ra cậu là ai, cậu chính là cái người tai mềm mà bị người ta lừa mua đáp án cuộc thi trước kia. Không ai nhắc cậu là không nên lại tai mềm để bị lừa nữa hay sao? Hay là cậu đã quên mất rồi?”
Lý Giai Đồng chúm chím môi, đến tận lúc này cô đã không khống chế được mà hốc mắt ửng đỏ. Cô cho là mình sẽ không còn khóc nữa, không nghĩ tới phòng tuyến cứng rắn trong lòng chỉ vì vài câu nói đơn giản của Cố Diệp mà bị phá vỡ.
Nghĩ đến thiếu niên dương quang sáng lạn kia, Lý Giai Đồng che mặt lại, cô giống như một vật dơ bẩn mà sống dưới ánh mặt trời, như vậy làm sao có thể lại gần được? Làm sao mà dám đi tới gần được?
Lông mày Cố Diệp nhíu chặt: “Càng có người khinh thường cậu thì cậu càng phải tự mình sống thật xuất sắc, siêu việt. Tại vì sao cậu không dám ưỡn ngực mà thẳng thắn? Cậu so với người khác có chỗ nào kém cỏi? Cậu thi đỗ vào trường đại học đệ nhất thì phải biết có bao nhiêu người cũng mơ ước được như cậu chứ?”
Lý Giai Đồng cười nhạo một tiếng, giống như là nghe được chuyện cười lớn nhất vậy: “Sống như tớ ư?”
“Cậu cảm thấy chính mình dơ bẩn ư? Người vĩnh viễn không bẩn, chỉ có lòng người là bẩn thôi. Đến bản thân cậu còn khinh thường chính mình thì người khác nhìn cậu sẽ thế nào?” Cố Diệp đen mặt, thất vọng nói: “Cậu muốn giết cha nuôi, tôi có thể giải thích là vì bị hận thù che mắt. Nhưng em gái cậu mới có mười sáu tuổi, cô bé đã làm gì mà khiến cậu trả thù như vậy? Vì cậu bị mẹ nuôi kích thích ư? Chỉ với suy nghĩ này của cậu cũng khiến tôi thấy ghê tởm.”
“Tớ…” Lý Giai Đồng lắc đầu, đã không biết phải giải thích như thế nào, bị Cố Diệp nói như vậy, cô cũng hiểu được cái tâm nguyện kia có chút quá đáng. Nhưng lúc ấy, vì quá đau lòng mà cô chỉ nghĩ đến việc trả thù.
“Sau này, cậu hãy cố gắng mà hoàn trả lại số tiền đã vay nặng lãi đi. Còn nguyện vọng của cậu sẽ không bao giờ thực hiện được đâu, sinh mệnh của cha nuôi cậu cũng đã ghi lên đầu cậu rồi.” Cố Diệp nói xong thì lạnh lùng rời đi, không muốn nói chuyện tiếp nữa.
Lý Giai Đồng nhìn bóng lưng Cố Diệp rời đi một lần nữa. Cô ngồi xổm trên mặt đất mà khóc thành tiếng. Chỉ mong có thể gặp lại một lần thế nhưng lần gặp gỡ này lại không còn gì để chờ mong nữa. Ánh sáng dương quang kia đã rời khỏi thế giới của cô mất rồi.
Trở lại lớp học, Cố Diệp nhìn vào hộp thư tin nhắn với tâm trạng nặng nề. Người có thể nói những chuyện này với cậu, làm cậu cảm thấy yên tâm mà đem lời trong lòng nói ra thì chỉ có Úc Trạch luôn trưởng thành lại đánh tin cậy mà thôi. Cố Diệp khó chịu mà gửi đi một tin nhắn: Em có thể bắt quỷ, cũng có thể cứu mạng người nhưng lòng người thì em phát hiện ra em không cứu được.
Úc Trạch: Em chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi.
Cố Diệp không đáp lại nhưng lòng đã vững hơn.
Úc Trạch: Tôi sẽ cố gắng làm xong việc của ngày mai trong hôm nay để sáng mai qua gặp em.
Cố Diệp: Có việc gì thế ạ?
Úc Trạch: Cậu bé ngốc, ngày mai là sinh nhật của em đấy.
Cố Diệp nhớ ra, ngại ngùng mà đáp lại: Em quên mất.
Từ khi sư phụ mất đi đã không còn ai tổ chức sinh nhật cho cậu nữa, ngày nào cũng giống như ngày ấy), chả thể nào nhớ được sinh nhật của mình. Mà sinh nhật của nguyên chủ lại chính là ngày giỗ của mẹ cậu ta nên người trong nhà cũng không định sẽ tổ chức sinh nhật. Vì ngày này mỗi năm mà cha và các anh không có ai vui vẻ thì ai còn nhớ đến sinh nhật cậu nữa đâu?
Úc Trạch rất nhanh trả lời lại: Tôi nhớ rất rõ, tôi còn có lời quan trọng muốn nói với em.
Trong lòng Cố Diệp bỗng lộp bộp, trái tim không kiềm chế được mà bắt đầu đập rộn ràng, mặt hơi nóng chút xíu còn trong lòng thì kêu gào: Đừng nói là tỏ tình nha! Úc Trạch nên che kín mặt không thì cậu sợ cậu sẽ bị sắc đẹp dụ dỗ mất thôi! Nhan sắc của Úc Trạch đúng là không để cho cậu con đường sống mà.
Cả ngày Cố Diệp đều bị quắn quéo, không biết Úc Trạch muốn nói lời quan trọng gì với mình đây. Đi học thì toàn ngơ ngẩn cả người khiến cho Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đều nhìn ra được cậu đang có chuyện trong lòng, hai người bèn tò mò mà hỏi: “Làm sao đấy? Cậu nói gì với nữ sinh kia mà từ khi về lại cứ không bình thường thế?”
Cố Diệp cẩn thận quan sát mặt của Triệu Bằng Vũ, kiềm lòng không được mà giơ tay lên, ghét bỏ vỗ một cái.
Triệu Bằng Vũ ôm mặt: “ĐM! Cậu làm cái gì đấy?”
Cố Diệp ghét bỏ nói: “Ai cũng nói là cháu trai bên ngoại thường giống chú nhưng cậu thì kém chú của cậu nhiều lắm.”
Triệu Bằng Vũ giận dữ mà đánh lại Cố Diệp, tức đến khó thở đáp lại: “Có cái đít! Ông đây đẹp trai nhất trần đời, thanh niên tốt có tương lai rộng mở! Được bao nhiêu là nữ sinh yêu thích, nhất là khi tớ chơi bóng rổ đấy. Cậu nhìn mà xem, nhìn đi! Đêm không xuể kia kìa!”
Hạ Tường nhíu mày lại, vẻ mặt phức tạp mà nhìn hai người bọn họ nháo nhào rồi dần dần chìm vào suy tư. Đến tận khi lên lớp, Hạ Tường mới gửi cho Cố Diệp một tin nhắn: Việc kia đừng để bị lộ ra, cậu muốn ra quyết định gì thì dù thế nào cũng không được để mình chịu thiệt thòi, anh em chúng tớ sẽ luôn ủng hộ cậu. Bằng Vũ là người trọng nghĩa khí, tính tình lại thẳng thắn nên trước mắt đừng nói cho cậu ta biết.
Khóe miệng Cố Diệp co rút, Tính Hạ Tường trông có vẻ đơn giản mà cái gì cậu ta cũng biết. Cố Diệp cũng không biết nên làm thế nào, đành giả vở như không phát hiện ra việc gì.
Hạ Tường thở dài, Cố Diệp thế mà lại chấp nhận, tâm thật là mệt quá.
********
Vào ban đêm, Cố Diệp đang ôn tập vì ngẩn ngơ mà hơi không nắm được chương trình học, bỗng cảm thấy có một luồng quỷ khí mãnh liệt xông tới. Cố Diệp ngẩng đầu, cảnh giác mà nhìn, thấy ở ngoài cửa sổ có một đứa bé tầm bảy tám tuổi đang đứng bên cửa sổ mà cười với cậu.
Cố Diệp cười một tiếng, lấy cái phiếu tên kẹp trong sách mà cười nói: “Quỷ con, ngươi hung dữ như vậy, mẹ ngươi có biết không thế?”