Cuối cùng hội đấu giá cũng kết thúc, người ôn chuyện tán gẫu cũng đã nói xong, buổi tối mọi người còn chưa ăn no nên ai quen biết nhau thì cùng nhau đi ăn khuya cả.
Cố Đức Thành nói chuyện với bạn bè xong mới nhớ tới hôm nay mình có dắt theo thằng con đi cùng, nhớ lại bổn phận làm cha bèn quay đầu tìm thì thấy nó đang đứng cạnh Úc Trạch. Cố Đức Thành rất thích Úc Trạch, cảm thấy thằng con mình mà đi chung kiểu gì cũng mưa dần thấm đất, học hỏi được nhiều thứ tốt. Cố Đức Thành đi qua, “Thằng ba à, cha với mấy bác mấy chú đi ăn đây, con......”
“Con đi với anh ấy.” Cố Diệp ôm lấy tay Úc Trạch cười tủm tỉm nói: “Cơm nước xong Úc Trạch đưa con về, cha không cần lo gì đâu.”
Úc Trạch gật đầu: “Tôi đưa em ấy về, ngài cứ yên tâm.”
Cố Đức Thành vốn không muốn mang Cố Diệp theo, có thằng nhỏ bên cạnh nói chuyện cũng không tiện lắm, lúc này vừa tiện: “Vậy phiền cậu nhé.”
Úc Trạch nhìn vào mắt Cố Diệp mỉm cười: “Không phiền.”
Cố Đức Thành nhìn Cố Diệp vẫn đang hoạt bát thì giận dữ trừng mắt cậu: “Con cũng phải học hỏi Úc Trạch đi, lớn bằng này còn phải để nhắc?”
Cố Diệp nhu thuận nói: “Vâng cha, cha nói gì cũng đúng.”
Cố Diệp bị Úc Trạch bắt đi một cách đường đường chính chính, sau khi ngồi lên xe thì lập tức cởi ngay áo khoác ra: “Mặc quần áo này mệt mỏi quá, ngày nào anh cũng mặc đồ nghiêm chỉnh thế này có thấy mệt không?”
Úc Trạch mỉm cười nhìn cậu: “Quen rồi.”
Cố Diệp bội phục nói: “Anh quả là hảo hán.”
Khởi động xe xong Úc Trạch hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Cố Diệp hùng hổ nói: “Ăn lẩu đi! Em muốn mười bàn thịt!”
Úc Trạch nhìn nhìn bụng Cố Diệp, nghi ngờ cậu có ăn hết được không, Cố Diệp cười tủm tỉm: “Em ăn không hết thì anh ăn.”
Úc Trạch mỉm cười cầm tay Cố Diệp, mười ngón tay đan vào nhau: “Ừ.”
—-
Sự kiện hội đấu giá vừa kết thúc thì trên mạng đã lập tức có video.
Nhờ người cha quốc dân Cố Đức Thành tham gia buổi tiện từ thiện tối nay, và thêm người chồng quốc dân Úc Trạch nên đã khiến cho cư dân mạng quan tâm không ngớt. Không bao lâu bình luận đã bùng nổ mà nguyên nhân không xa lạ là bao: Năm nay cha Cố còn dắt theo con! Con trai cực kỳ đẹp! Càng drama hơn là đứa con bị Úc Trạch bắt đi mất rồi!
Cư dân mạng thấy Úc Trạch với Cố Diệp mắt đi mày lại với nhau không coi ai ra gì, bình luận để lại vượt cả giới hạn, chốc lát đã lên tới 9999+
Đa phần bình luận đều là kiểu: Chời quơi, thế mà tôi lại moi được một CP từ bữa tiệc tối từ thiện, hai người bọn họ ngọt ngào quá đi!
Giám đốc Úc mà nói nhiều như thế à! Không khoa học! Không khoa học một tí nào!
So sánh một chút vẻ mặt của Úc Trạch ở trường hợp khác, cùng với vẻ mặt mỉm cười khi ở bên Cố Diệp, giám đốc Úc nhìn tam thiếu gia: Cục cưng, trong mắt anh chỉ có em thôi.jpg
Nói chuyện thì nói thôi, nắm tay như thế có ổn không đấy? Cha Cố mau quay lại nhìn cái đi, con trai ngài bị bắt cóc kìa!
Cố Diệp cười rộ lên cực kỳ ngọt ngào, đứa nhỏ cười trong sáng như thế, nhìn kiểu gì cũng thấy dễ lừa! So với khí thế mạnh mẽ của giám đốc Úc thì không khác gì sói xám lớn!
Hai người bọn họ đi đăng ký kết hôn luôn đi, cục dân chính dọn sẵn chờ hai người tới rồi, còn cái gì cần làm hai người làm nốt đi!
Cố Diệp vừa nhìn thấy Úc Trạch là cười khác liền, cực kì ngọt ngào! Sao cậu bé này có thể đẹp trai như thế chứ? Gen của vợ cả tốt quá đi, Cố phu nhân cũng đẹp nữa, mà tiếc là cậu tư said: xin lỗi nha nhưng tôi giống ba~
Mấy người có phát hiện ra không, chỉ cần Cố Diệp giơ bảng thì Úc Trạch sẽ không tranh nữa, cưng chiều quá đi mà!
Chỉ có mình tôi là thấy tội nghiệp người cha thôi à? Cha Cố nói gì con trai cũng không thèm nghe, mắt chỉ nhìn chằm chằm Úc tổng, ba ba đừng khóc, con ba đã gả cho người đàn ông tốt rồi!
Cười vcl! Lúc cha Cố bị đổi chỗ không biết có suy nghĩ gì nhỉ?
Hai người họ mà không yêu đương thì đánh chết tôi cũng không tin, hồi đó lúc xảy ra chuyện trước cổng trường, vẻ mặt Úc Trạch như sắp giết người tới nơi, hai người bọn họ chắc chắn đã quen nhau, gia đình đều đồng ý hết rồi!
Đúng đúng! Chắc chắn gia đình đã ngầm đồng ý hết rồi, không thì làm gì dám trắng trợn như thế?
......
Ngay lúc Cố Diệp còn chưa biết gì thì gia đình cũng đã “đồng ý” hết rồi.
Rất nhiều cư dân mạng cảm thấy bình luận chưa đã, không ít người chạy qua weibo hỏi Cố Diệp: cậu và Úc Trạch đang yêu nhau phải không? Đặc biệt là fan nhan sắc của Cố Diệp, cố gắng nhắc nhở mình vẫn còn sống: Cậu ngốc này! Úc Trạch chính là một con sói xám bự nha, mau chia tay hắn đi!
Còn có cư dân mạng nhiệt tình chạy tới web chính thức của công ty Cố Lâm hỏi: Tiểu vương gia của mấy anh có phải đang yêu đương với kim cương vương lão ngũ Úc Trạch không? Đừng có mà chối, chúng tôi thấy hết rồi!
Còn chạy qua weibo trước kia của Cố phu nhân nhắn lại: Xin hỏi đối với việc con trai thứ ba của bà gả qua nhà họ Úc, thân là một người mẹ có ý kiến gì không?
Cố phu nhân vừa thấy thì tức muốn nhổ vào, mấy người ăn dưa này đúng là không sợ chuyện lớn gì mà, cả tối bà chỉ ngồi trả lời bình luận, lại còn thở hồng hộc gửi cho Cố Diệp một tin: Chuyện giữa con với Úc Trạch là sao? Còn chưa chia tay à?!
Cố Diệp vừa cơm nước no nê xong, đang vuốt bụng tiêu cơm chợt nhìn thấy tin nhắn thì vô ý thức nhìn sang Úc Trạch một cái, trả lời lại mẹ: chia rồi mà.
Mẹ nhỏ: Con nghĩ mẹ thiếu EQ giống bố con đấy à? Hai đứa xà nẹo như thế còn bảo là không yêu đương?
Cố Diệp: Thì chia tay tình bạn, chuyển sang tình yêu.
Đối phương gửi sang một đống chấm than, Cố Diệp đếm đếm thì cũng tầm chục cái. Cậu nhịn cười gửi qua một tấm hình của Úc Trạch, hỏi mẹ Cố: Vợ như này không tốt à? Đẹp trai không?
Cố phu nhân lặng thinh hai phút, sơ sơ thì không tìm ra được chỗ nào xấu, nghẹn mãi mới được một câu: Không đẻ được!
Cố Diệp: Anh cả, anh hai, cả em trai nữa đều có thể lấy vợ sinh con, con nhiều cháu chắt như thế lo gì không ai dưỡng lão? Còn sợ gì chứ?
Cố phu nhân gửi qua một chuỗi chấm chấm lặng câm, cõ lẽ là không nghĩ ra lý luận gì nói tiếp, bình tĩnh hai phút mới trả lời: Con nói nghe cũng có lý, cơ mà con không xứng với người ta đâu, con không đẻ được!
Cố Diệp co rút khoé miệng: Mẹ đúng là mẹ của con mà!
Úc Trạch quan tâm hỏi: “Nhà em hối về hả?”
Cố Diệp đưa điện thoại cho Úc Trạch xem, bĩu môi bất mãn nói: “Mẹ em bảo em không sinh được, không xứng với anh.”
Úc Trạch bật cười, cầm tay Cố Diệp nắm chặt trong tay mình: “Có con hay không không quan trọng, cháu chắt của anh rất nhiều.”
Cố Diệp không thể nào kìm chế cơn run rẩy từ bàn tay, bị anh nắm chặt tay, lòng chợt có một cảm giác an toàn kiên định. Cố Diệp ngước mắt, nhìn thấy trong mắt Úc Trạch thực sự nghiêm túc thì cong miệng mỉm cười, gật gật đầu: “Em cũng thấy làm người thì nên sống vì bản thân. Nếu quan tâm người khác nói gì thì đó là sống vì người khác rồi.”
—-
Lúc này, Du Quảng Đào – tổng giám đốc công ty thời trang mà Cố Diệp đang tò mò – cũng về tới nhà. Đã trễ rồi mà đèn trong nhà vẫn còn sáng, ánh mắt hắn dịu dàng hẳn, mở cửa ra lập tức thấy một bóng người nho nhỏ đang nằm trên ghế sô pha, đó là một thằng bé tám tuổi đang ôm con gấu bông trong lòng ngủ quên mất.
Du Quảng Đào khẽ đóng cửa rồi nhẹ nhàng bế đứa bé vào phòng trẻ em. Hôn nhẹ lên trán đứa nhỏ, một người đàn ông như Du Quảng Đào thế mà lại hành động cực kỳ dịu dàng. Thấy đứa bé vẫn ngủ say, sắc mặt hắn tái nhợt, nghiêng nghiêng ngả ngả bước ra khỏi phòng. Hắn không biết sau khi hắn đi ra ngoài, đứa nhỏ trên giường bỗng mở to mắt, ôm chặt con gấu trong lòng, lặng lẽ xuống giường hé mắt nhìn qua khe cửa cẩn thận quan sát, trong mắt vừa nghi ngờ vừa sợ hãi.
Du Quảng Đào đi một mạch đến wc, hắn đóng cửa lại, nhìn vào ánh mắt đầy hèn mọn và chán ghét của chính mình trong gương. Ngay sau đó một ánh sáng màu đen loé lên, sợi dây hồn phách bắn vào trong gương rồi cơ thể Du Quảng Đào lập tức gục xuống trong nháy mắt.
Đứa bé nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy ba mình nằm trên nền nhà, theo bản năng muốn trốn đi, nó biết chắc chắn khi tỉnh lại, ba hắn sẽ trở thành người ba xấu tính hay đánh nó. Thằng bé lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn lo lắng dằn xuống cơn sợ hãi rồi cẩn thận cất tiếng gọi: “Ba ơi?”
Du Quảng Đào nằm trên đất nhíu mày, đứa bé sợ hãi lùi bước, lại sợ sệt nói tiếp: “Ba ơi, nằm trên đất lạnh lắm, ba lên giường ngủ đi.”
Người nằm trên mặt đất từ từ mở mắt ra, trong mắt đứa bé hiện lên vẻ hoảng sợ: “Ba ơi, ba có sao không?”
“Biến!” Du Quảng Đào gắt gỏng ngồi dậy, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm đứa bé, giống như nhìn kẻ thủ đáng chết chứ không phải con mình.
Đứa bé theo bản năng lùi hai bước, hoảng sợ chạy về phòng của mình khoá cửa lại, cũng không dám đi ra nữa.
Du Quảng Đào oán hận trừng mắt nhìn vào cửa phòng đứa bé, giọng trầm xuống ngồi nói một cách ngoan độc: “Lục Linh! Em đi ra đây! Anh biết em vẫn đang ở trong này! Âm hồn bất tán đúng không? Ngày nào cũng chiếm xác anh, em là kẻ biến thái! Đồ điên!”
Trong wc vẫn im ắng, không một âm thanh đáp lại nào, giống y như những gì hắn nghĩ.
Du Quảng Đào đang mắng bỗng dưng suy sụp rồi ôm đầu quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng khóc cầu xin: “Lục Linh, rốt cuộc em muốn như thế nào mới đồng ý tha cho anh? Anh cũng chia tay với cô gái kia rồi, anh sẽ nuôi con chúng ta thật tối, em cũng thấy rồi đấy, anh chưa đánh nó bao giờ! Em tha cho anh được không? Em đừng quấy rối nữa! Anh sai rồi! Anh thực sự xin lỗi em! Em nghĩ lại đi nếu anh chết rồi đứa bé phải sống làm sao? Em nhẫn tâm muốn nó thành cô nhi sao? Mấy đứa bé trong cô nhi viện có đứa nào được ăn no mặc ấm đâu, nỡ lòng nào để con mình chịu đựng như vậy sao?”
WC vẫn im ắng như trước không một tiếng động, Du Quảng Đào suy sụp ngồi dưới đất, cả người như mất hết sức lực, qua một lúc lâu hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bác sĩ: Tôi lại thấy ảo giác, tôi thấy vợ tôi vẫn còn sống, linh hồn vợ tôi đã nhập vào người tôi. Tôi rất yêu cô ấy, tôi không thể chấp nhận được chuyện cô ấy đã bỏ tôi đi.
Bác sĩ tâm lý trả lời lại rất nhanh: Anh Du, chuyện như vậy rất có khả năng xảy ra, cũng có thể do anh quá đau lòng dẫn đến tinh thần phân liệt, ngày mai anh qua đây đi, chúng ta nói chuyện.
Ánh mắt Du Quảng Đào lạnh như băng trả lời: Không cần đâu, chỉ cần anh nói cho tôi biết làm cách nào để xoá bỏ ý nghĩ này, tôi không thể điên được, tôi còn có con trai.
Bác sĩ tâm lý: Vậy anh cần tiếp nhận trị liệu tâm lý chính thức, bệnh của anh rất nặng rồi, đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, không thể kéo dài lâu được.
Du Quảng Đào âm u nói: “Lục Linh, em là do anh tưởng tượng ra hay thực sự là âm hồn bất tán?”
Sáng sớm hôm sau, Du Quảng Đào nằm trên giường bất chợt mở to mắt, tính tình suy sụp đã không còn, lại trở thành dáng dấp tinh anh. Hắn đứng dậy rửa mặt, làm bữa sáng, sau đó gõ cửa phòng đứa bé, “Nghệ Trạch, ra ăn cơm đi con, nếu không thì không kịp bắt xe buýt của trường mất.”
Lục Nghệ Trạch mở ra một khe cửa cảnh giác nhìn ba, “Ba ơi, ba là ba nào ạ?”
Du Quảng Đào sờ đầu đứa bé, “Nhóc ngốc này, ba là ba con chứ còn ba nào nữa?”
Lục Nghệ Trạch thấy không phải là ba xấu tính hay đánh nó mới dám mở cửa ra, hào hứng thay quần áo rửa mặt.
“Ba ơi, ba đừng biến thành ba hay đánh con được không?”
“Được.” Du Quảng Đào dịu dàng dùng khăn tay lau mép dính sốt cà chua của đứa bé, ánh mắt phức tạp nói: “Ba sẽ cố gắng cùng con lớn lên.”
—-
Cố Diệp vừa trở lại trường, việc đầu tiên là qua bệnh viện thú y xem Đại Hắc trước, bác sĩ và y tá vừa thấy Cố Diệp như nhìn thấy cứu tinh, đặc biệt là y tá, thấy kim chủ ba ba thì cảm động muốn khóc: “Cậu Cố, cuối cùng cậu cũng quay lại rồi, cậu mà không quay lại chúng tôi cũng không làm nổi nữa rồi!”
“Sao thế?” Cố Diệp bị chọc cười, “Xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm hả?”
“Đại Hắc của cậu đã khỏi rồi!” Y tá tuyệt vọng hết mức, “Nó khoẻ lại thì biến thành vua của tất cả con thú nuôi khác, nó còn nhảy cao tới như này!” Y tá chỉ sang cái kệ cao hai mét, “Nhảy một phát là lên rồi!”
Cố Diệp ngửa cổ nhìn nhìn, vuốt cằm vui mừng nói: “Không hổ là mèo của tôi!”
Y tá sắp khóc tới nơi, “Còn chưa hết, có thể do nó bị nhốt nên sợ, nó nghĩ các con thú cưng khác trong lồng là do bị bắt tới, tôi không biết nó học kỹ năng chiến đấu ở đâu mà cả đêm mở hết mọi lồng ra, chúng tôi bắt tụi nó lại cả đêm qua, suýt nữa bệnh viện đã bị đập bỏ!”
Cố Diệp nhìn cái con trên cái kệ cao nhất, như bễ nghễ thiên hạ mà chăm chú nhìn y tá đang cáo tội nó, dường như còn đang do dự có nên cho y tá một cào vô mặt để cô ấy im miệng hay không, cậu nghiêm mặt lại, “Đại Hắc, mày làm vậy là sai rồi, sao mày lại mở hết cửa chuồng khác?”
Đại Hắc ôm móng vuốt vào ngực, lười biếng nhìn y tá nhỏ.
Y tá oan ức bla bla kể tội: “Cậu nhìn kìa nhìn kìa, bình thường cứ thấy tôi là mặt nó cực kì dữ dằn!”
Cố Diệp tốt bụng an ủi: “Mặt nó dữ bẩm sinh thôi, thật ra nó hiền lành nết na lắm, cô nhìn kìa, nó nằm úp sấp không thích động đậy, yên tĩnh biết bao nhiêu.”
Y tá nhớ lại buổi tối gây nghiệp của nó thì cảm thấy không được an ủi tí nào nữa.
Cố Diệp thanh toán hết chi phí: “Ngày mai tôi mang nó về, mọi người giúp tôi chăm nó thêm một ngày nữa nhé.”
Bác sĩ với y tá đều mơ màng, “Sao phải chờ tới ngày mai?!”
Cố Diệp bấm đốt tay, nghiêm trang nói: “Tôi bấm tay tính toán, ngày mai hợp để ra ngoài, khai trương, xây bếp, mở tiệc tân gia.”
Bác sĩ và y tá: “......”
Sau khi đi khỏi bệnh viện thú y, Cố Diệp đi qua cửa hàng làm biển quảng cáo để đặt làm cờ thưởng cho bệnh viện thú y: “Viết lên đấy là cảm ơn bác sĩ diệu thủ hồi xuân, cứu hổ của tôi.”
Chủ tiệm nghe tới đấy liền cười ra tiếng: “Cứu hổ?”
“Đúng vậy” Cố Diệp nghiêm trang nói: “Bản chất nó là một con hổ đen đấy.”
Chủ tiệm kinh ngạc ghi chú lại: “Cậu mở vườn bách thú à, giờ còn có cả hổ đen? Mở ở thành phố này hả? Khi nào thì mở cửa?”
Cố Diệp nhướng mày: “Chưa biết nữa.”
Chủ tiệm tiếc nuối nói: “Ok, vậy kí tên viết sao?”
Cố Diệp nín cười: “Đại Hắc.”
Ông chủ viết lại xong cam đoan nói: “Yên tâm đi, giờ tôi cho người làm, tối mai cậu đến lấy chắc chắn đã xong.”
Tối hôm sau vừa tan học, Cố Diệp dẫn Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đi đón Đại Hắc về. Bệnh viện đã chụp xong ảnh Đại Hắc treo trên tường tuyên dương ngôi sao kỳ tích, lần này có thể quảng cáo rùm beng lên bệnh viện đây có bác sĩ tay nghề kinh người. Dù sao vết thương cũng nặng như thế, chưa thấy ai cứu sống được bao giờ.
Cố Diệp trịnh trọng tặng cờ thưởng cho bác sĩ Vương, thấy đối phương nước mắt vui mừng bế Đại Hắc ra giống như kính cẩn tiễn đưa tổ tông, Cố Diệp cảm ơn nói: “Mọi người vất vả rồi!”
Triệu Bằng Vũ cùng Hạ Tường vẻ mặt cạn lời, đón thú nuôi về nhà thôi mà làm như Simba được sinh ra.
Về đến nhà Cố Diệp thả Đại Hắc ngay cửa, xoa đầu nó mỉm cười nói: “Từ giờ đây là nhà của mày, mấy đứa à ra coi bạn mới của mấy đứa nè.”
Cố Diệp vừa nói xong, nghe âm thanh đinh đinh đang đang chạy đến. Ngay sau đó một con búp bê âm dương bay ra, lát sau một con kumanthong màu vàng cũng lao tới, Triệu Bằng Vũ cùng Hạ Tường được xem trực tiếp một đống thứ không phải người trong nhà cậu, sắc mặt cũng thay đổi, Triệu Bằng Vũ đối mặt với nó hỏi: “Cậu nuôi mấy cái thứ này cậu tớ có biết không?”
Cố Diệp mỉm cười nói: “Biết chứ, trong chuyện này ảnh cũng có công đấy, con kumanthong kia là ảnh thanh tẩy đó.”
Triệu Bằng Vũ sụp đổ đập đầu vào cửa: “Cậu tớ hết cứu được rồi! Không cứu được nữa rồi!”
Cố Diệp ghét bỏ liếc hắn một cái: “Cậu còn nhỏ, không hiểu được thế giới của người lớn đâu.”
Đây là lần đầu tiên Cố Diệp nuôi mèo, cũng may Đại Hắc không soi mói bắt bẻ gì, chỉ cần có nhà, có cơm thì nó không quan tâm gì nữa. Ban ngày Cố Diệp đi học, buổi tối thì làm bài tập, đôi khi không để ý quan tâm tới nó, nhiều ngày như thế Đại Hắc cũng biết cách tự tìm thức ăn cho mình. Tự mình lay lay mở gói thức ăn cho mèo, khi nào đói thì thò đầu vào ăn, uống nước càng dễ hơn nữa, Đại Hắc đã biết cách mở vòi nước bằng móng vuốt của mình, thò đầu qua uống. Nhờ Hồng Đậu dạy dỗ cũng biết đóng vòi lại sau khi uống xong. Trâu bò hơn là Đại Hắc đã học xong cách dùng bồn cầu rồi!
Cố Diệp hết sức vui mừng, không hổ là mèo khế ước của cậu, chỉ số thông minh còn cao hơn hổ hay sư tử gì gì đó nữa, ăn ít, uống ít còn không chiếm chỗ. Ngoài trừ hằng ngày trưng ra cái bản mặt ‘ta là đệ nhất thiên hạ, những người khác chỉ là rác rưởi’ ra thì không còn tật xấu nào khác!
Theo lời mắng chửi của Triệu Bằng Vũ là: “Ai nuôi ra con mèo như thế này! Trong tâm Cố Diệp cậu là dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng con mèo của cậu cả đời chỉ có thể có cái vẻ mặt thế kia thôi.” Cố Diệp lại nhớ đến câu mà Úc Trạch đã viết “Cố Diệp đứng đầu thiên hạ, nhưng người khác thì đều không là gì cả.” cảm thấy cháu ngoại trai ngu ngốc kia nói cũng có lý.
————
Chiều thứ bảy cuối tuần, Cố Diệp vừa đến thư viện thì bảo vệ tới thông báo: “Ở cổng phía tây có đứa bé tầm bảy, tám tuổi đang chờ cậu, tên là Lục Nghệ Trạch, nó nói là xin cậu cứu mạng.”
Cố Diệp vừa mới mượn sách xong, vừa nghe nói là đứa bé thì ngay lập tức trả sách rồi chạy nhanh ra ngoài cổng.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé, trong lòng Cố Diệp đã dâng lên một sự thương cảm, nó khổ quá. Hiện tại trời đang trở lạnh, thằng bé tầm bảy tám tuổi, mặc áo bông màu xanh, cách ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi trên bậc thang chỗ phòng bảo vệ, lưng đeo cặp, bất an nhìn sinh viên đi qua lại.
Nó không biết Cố Diệp là ai, phát hiện Cố Diệp đang nhìn mình thì sợ hãi cúi đầu, không dám đối mắt.
Cố Diệp đi qua, ngồi xổm xuống dịu dàng nói: “Bạn nhỏ, anh là Cố Diệp em muốn tìm đây, em muốn anh cứu mạng ai?”
Ánh mắt nhìn Cố Diệp của thằng bé mừng rỡ, “Anh ơi, anh là Cố Diệp ạ? Ba em nói anh có thể cứu ba!”
“Ừ, anh chính là Cố Diệp mà ba em nói tới.” Cố Diệp dắt tay thằng bé, chào hỏi bảo vệ xong liền dắt đứa bé tới quán ăn gần nhất: “Em chưa ăn trưa phải không? Anh mời em ăn nhé, em cứ từ từ kể chuyện ha?”
Lục Nghệ Trạch ngại ngùng lắc đầu: “Mẹ nói không thể ăn đồ ăn của người khác.”
Cố Diệp đã nhận ra đứa bé này không có mẹ, cậu cầm lấy tay đứa bé nhìn vào chỉ tay: “Bạn nhỏ, em cùng họ với mẹ phải không?”
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
“Ba em tên Du Quảng Đào đúng không?”
Lục Nghệ Trạch kinh ngạc trợn to mắt: “Anh ơi, anh tính ra được thật ạ!”
Cố Diệp bấm đốt tay, lại nhìn đứa bé, ánh mắt phức tạp đứng dậy: “Đi thôi, dắt em đi ăn no trước, hôm nay anh mời em, mai mốt khi nào em có tiền thì lại mời anh.”
Lục Nghệ Trạch nghĩ nghĩ, nở nụ cười: “Được ạ! Vậy anh mời em một chén là được rồi, mẹ em nói, lúc người ta gặp khó khăn thì mời người ta một chén cơm, khi người ta có tiền rồi người ta mời lại một bàn đồ ăn!”
Cố Diệp mỉm cười xoa đầu đứa bé: “Mẹ em dạy rất đúng, tiếc là mẹ em gặp không đúng người.”
Đã hơn hai giờ chiều, Lục Nghệ Trạch rất đói, ôm chén cơm ăn ngấu nghiến. Cố Diệp thương tiếc nhìn nó, đứa bé nhỏ như thế mà bắt taxi đi thật xa tìm cậu, ba nó cũng thật ác, không sợ đứa bé bị lạc. Từ mấy chuyện này có thể thấy bình thường đứa bé cũng khổ, từ nhỏ đã độc lập, bằng không thì có cho tiền nó cũng không tìm được đến chỗ này.
Đến khi đứa bé ăn no Cố Diệp mới nói: “Em kể lại chuyện đi, muốn anh cứu ba em như thế nào?”
Lục Nghệ Trạch lấy một lá thư từ trong ba lô ra đưa cho Cố Diệp, “Ba nói đưa thư này cho anh anh sẽ hiểu.”
Cố Diệp cảm nhận được trên lá thư có mùi máu, mặt nghiêm túc hẳn lên, nếu là lúc trước ngửi thấy mùi loại người này Cố Diệp sẽ tuyệt đối không nhận. Hiện giờ nhìn ánh mắt cầu xin của đứa bé, Cố Diệp thở dài, hết cách đành nhận lấy, mở ra nhìn xem.
Thư là do Du Quảng Đào viết, đại khái ý là sau khi vợ mất, nhớ mong đứa con quá mức nên âm hồn bất tán, thường xuyên chiếm thể xác của hắn. Trước kia hắn còn khống chế, chống cự được, hiện tại thời gian tỉnh táo ngày càng ít, thời gian vợ hắn chiếm xác ngày càng tăng, hắn cảm giác hắn sắp biến mất rồi. Hắn không biết hiện tại trong thân xác này là hắn hay vợ hắn nữa, không còn cách nào mới đành viết thư này nhờ con tới tìm Cố Diệp, xin Cố Diệp cứu hắn.
Du Quảng Đào còn hứa hẹn, chỉ cần Cố Diệp cứu hắn, hắn sẽ trả thù lao cho Cố Diệp là ba triệu.
Cố Diệp nhìn dáng vẻ đáng thương của đứa bé, cười nói: “Anh đọc thư rồi, anh biết ý của ba em, giờ em theo anh về chuẩn bị đồ đạc, đêm nay chúng ta đi cứu ba em.”
Lục Nghệ Trạch mừng rỡ bật người đứng dậy, “Dạ, em theo anh!”
Cố Diệp híp mắt nhỏ giọng nói: “Em nói cho anh nghe mẹ em chết như thế nào được không?”
Nụ cười trên mặt đứa bé vụt tắt, “Ba nói mẹ bị bệnh tim nên chết.”
“Vậy trước khi mẹ chết, ba đối với em có tốt không?”
Đứa bé mím môi không nói chuyện.
Cố Diệp nhẹ nhàng nói: “Chuyện này có liên quan đến việc cứu được ba em hay không đó.”
Lúc này Lục Nghệ Trạch mới lắc đầu, “Lúc trước khi mẹ còn sống, ba với mẹ hay cãi nhau, còn đánh em.” Đứa bé ngập ngừng một chút mới xắn tay áo để lộ các vết sẹo do bỏng thuốc lá cho Cố Diệp xem, “Do ba em làm.”
Con ngươi Cố Diệp lạnh xuống, an ủi đứa bé, giúp nó kéo tay áo xuống, “Vậy mẹ chết rồi ba em có đối xử tốt với em không?”
Lục Nghệ Trạch nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Diệp, dần dần bỏ đi đề phòng, đột nhiên đôi mắt đỏ lên, “Mấy ngày đầu cả buổi tối ba đều không về, ba ở với một dì khác. Về sau thầy cô tìm ba, ba mới đem em về, vừa về thì đánh em.”
Cố Diệp dịu dàng hỏi: “Có phải sau khi đánh em thì qua ngày mai đột nhiên trở nên tốt hơn? Nghĩa là có lúc thương em, lúc lại hung dữ với em đúng không?”
Lục Nghệ Trạch kinh ngạc trợn to mắt, “Đúng ạ, sao anh biết?”
Cố Diệp híp mắt, trong mắt đầy lạnh lùng, hàm xúc nói: “Bởi vì anh tính ra, đi nào, đi cứu ba em thôi.”
.