"Đúng vậy, Khương Dư vừa nói thế, làm tôi suýt thì quên, Lục tổng cũng chỉ là con rể Khương gia mà thôi."
"Năm đó Lục tổng ở rể Khương gia, cho dù về sau sinh con, cũng chỉ có thể là của họ Khương, hết thảy của Khương gia, đều do họ Khương định đoạt."
Các tân khách ông một lời tôi một câu, quá khứ phủ đầy bụi lần nữa phơi bày dưới ánh mặt trời, hệt vết sẹo bị người hung hăng xé mở, máu chảy đầm đìa!
Sắc mặt Lục Chính Bạch vô cùng khó coi, đây là nỗi đau ông ta muốn xem nhẹ nhất cả đời này!
"Dư Dư, sao con lại nói chuyện với ba ba như vậy, ba con chẳng qua đau lòng con mới hung dữ với con một chút." Hứa Diễm thấy tình huống không đúng, vội vàng đứng ra làm người hoà giải.
Miệng lưỡi bà ta thuyết giáo, lấy khí thế nữ chủ nhân, tựa bà ta là mẹ Khương Dư vậy.
Khương Dư nhìn khuôn mặt được bảo dưỡng tốt của bà ta, nhướng mày, vẻ mặt không tốt, "Bà dì, bà là ai thế? Dám nói chuyện với tôi như thế?"
"Bà lúc trước chỉ là kẻ hầu Khương gia, là tình nhân Lục Chính Bạch nuôi sau lưng mẹ tôi, bà có tư cách gì nói ra nói vào trước mặt tôi?"
Khương Dư kiêu ngạo khinh thường nói mấy câu, lôi quá khứ Hứa Diễm muốn lau sạch nhất bại lộ trước mặt mọi người.
Khuôn mặt luôn dịu dàng hòa ái của Hứa Diễm nháy mắt cứng đờ, nứt vỡ như bị sét đánh, y chang Lục Chính Bạch, khó coi tới cực điểm.
Ánh mắt chế giễu trào phúng của khách mời làm hai người hận không thể tìm cái khe hở chui vào.
Nhìn ba mẹ mình bị Khương Dư bật lại nói không ra lời, Khương Nhu trong lòng khiếp sợ khó có thể miêu tả.
Khương Dư bị làm sao vậy?
Sao như thay đổi thành người khác thế?
Cỗ khí chất cao quý bá đạo như nữ vương trên người cô đến từ đâu?
Cô ta nhìn ba mẹ đang câm nín, lại Khương Dư chói mắt vô cùng, theo bản năng lui sang một bên.
Rõ ràng là Khương Dư điên rồi, cô ta tốt nhất nên tránh xa kẻ điên này một chút.
Nhưng mà cô ta muốn tránh, Khương Dư lại như giọng nói của ác ma nói tìm được cô rồi.
"Em gái, chị tặng lễ vật cho em, em còn chưa nhận đấy."
Giờ phút này, lời nói lạnh lùng vang bên tai Khương Nhu, khủng bố y hệt lệ quỷ đòi mạng.
Tay chân Khương Nhu nháy mắt lạnh lẽo tới cực điểm.
Cô ta không muốn mất mặt trước mọi người giống ba mẹ.
Vài giây sau, Khương Nhu xoay người lại, trên mặt mạnh mẽ nặn ra nụ cười, "Chị, em biết chị đang nói đùa, chúng ta đừng náo loạn nữa được không, quà này không may mắn lắm."
Cô ta vẫn tưởng dùng gương mặt dịu dàng tươi cười là có thể xoay Khương Dư mòng mòng như trước.
Nghe cô ta nói xong, Khương Dư đứng lên, nhìn động tác như vân đạm phong khinh nhưng lại tát Khương Nhu một cái với lực đạo kinh người!
Bốp một tiếng! Toàn bộ lễ đường đều có thể nghe thấy!
Cái tát này khiến đầu Khương Nhu ong ong, khóe miệng bị đánh đến chảy cả máu.
Mọi người hít hà một hơi!
Khương Dư này cũng thật tàn nhẫn!
Chiều cao của Khương Dư với Khương Nhu không chênh lắm, nhưng cô thịnh khí lăng nhân*, đứng trước mặt Khương Nhu, phảng phất như từ trên cao nhìn xuống cô ta vậy, khí tràng nghiền áp hoàn toàn, "Chị tặng quà cho em, em lại dám nói không may mắn? Sao nào, trong lòng em khinh thường người chị gái là chị đây?"
*thịnh khí lăng nhân [盛氣凌人]: khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khácBị đôi mắt đen nhánh của Khương Dư nhìn chằm chằm, Khương Nhu lập tức bị dọa choáng váng, hệt như bị ném vào mười tám tầng địa ngục, quanh thân đều là tiếng kêu la của lệ quỷ!
Ánh mắt cô lạnh nhạt vô tình, không có một chút độ ấm nào, như ma quỷ trong địa ngục, đó là sát khí phải giết vô số người mới có thể có!
Khương Nhu so sánh với những nữ sinh cùng tuổi, xác thật cũng coi như tàn nhẫn độc ác, nhưng so với đệ nhất sát thủ trên tay dính máu vô số người là Khương Dư, Khương Nhu chẳng là cái lông gì cả.
"Em, em không có... Không hề khinh thường chị..."
Cả người Khương Nhu bị doạ run rẩy, nói chuyện lắp bắp.
"Không có thì nhặt lên!"
"Vâng, vâng."
Khương Nhu như bị dọa mất vía, nghe lời nhặt cái đồng hồ báo thức trên thảm đỏ lên.
Khương Dư nhìn bộ dạng ba người này phẫn nộ hận thù mình lại chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Cô không thèm để ý tươi cười, trong lòng thay đổi ý tưởng.
Ban đầu cô vốn muốn trực tiếp giết ba người này, cũng coi như báo thù thay nguyên chủ.
Nhưng hiện tại, cô phát hiện trực tiếp giết thì tiện nghi cho những kẻ này quá.
Để bọn họ hai bàn tay trắng, những thứ bọn họ để ý, mong muốn có được thì không lưu tình để bọn họ hủy hoại hết thảy, khiến bọn họ phải tuyệt vọng!
Cô không chỉ muốn giết người, còn muốn trừng phạt tâm!
Khương Dư cười lạnh, dần thấy hưng phấn, lệ khí âm trầm kia khiến mọi người không khỏi lạnh tóc gáy.