Khương Dư thấy súng trong tay Phó Sâm, cô bất mãn nói, "Anh trai nhỏ, đầu gã là của tôi, anh không thể đoạt được."
Phó Sâm chỉ thấy trước mắt hiện lên hắc ảnh, giây tiếp theo, súng trong tay hắn thế mà xuất hiện trong tay Khương Dư.
Phó Sâm trong lòng hoảng sợ, tốc độ của cô quá nhanh, hắn còn chưa kịp phản ứng.
Mà nội tâm ông chú trung niên cũng chấn động không kém, cho dù là ông, thân là cận vệ của gia, cũng không thấy rõ động tác của cô.
Giá trị vũ lực của ông, trên thế giới, cũng được xếp vào hạng có tiếng đấy!
Nhưng cô gái xinh đẹp nhìn thì vô hại, phúc hậu trước mắt này, có thể thần không biết quỷ không hay trong tầm mắt của ông, cướp súng từ tay gia.
Thấy súng trong tay Khương Dư, họng súng chĩa vào gia, ánh mắt nam nhân trung niên lạnh lẽo, phóng ra một đạo sát ý, "Cô gái nhỏ, buông súng ra!"
Mà Phó Sâm, người bị họng súng đen ngòm nhắm vào, ánh mắt nhàn nhạt, không thấy chút khủng hoảng nào.
Hắn ngược lại là suy tư gì đó nhìn chằm chằm vào Khương Dư, ánh mắt nặng nề, tựa vực sâu không thấy đáy.
"Anh trai nhỏ, anh lớn lên đẹp như vậy, không nên chạm vào món đồ chơi nhỏ nguy hiểm này."
Khương Dư thưởng thức khẩu súng bạc trong tay, một ngón tay thon dài tinh tế xuyên vào cò súng, thích ý mười phần xoay vòng vòng.
"Anh trai nhỏ này, anh cảm thấy món đồ chơi nhỏ như vậy có thể giết người sao?" Khương Dư hơi dùng sức vung chuyển ngón tay, súng liền ổn định vững chắc dừng lại.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười điên rồ.
Tiếp theo, Khương Dư đặt họng súng lạnh băng lên Thái dương mình.
Thấy động tác nguy hiểm của cô, ánh mắt ông chú ở bên nhìn cô, như nhìn kẻ điên.
Phó Sâm vẫn bình tĩnh như cũ, hắn trầm giọng trả lời, "Trên lý luận thì có thể."
Thiếu nữ lại cười, nụ cười xấu xa, thực yêu dị, cũng không hiểu sao rất lãnh khốc soái khí, "Vậy anh trai nhỏ anh cảm thấy, bây giờ tôi nổ súng, có thể giết mình không?"
Phó Sâm không cho là đúng, "Cô có thể thử xem."
Hắn cảm thấy cô chỉ là ở hư trương thanh thế.
*hư trương thanh thế: phô trương để làm ra vẻ như có lực lượng hùng hậu, trong khi thật ra không phải như vậy, để đánh lừa đối phương.Nhưng giây tiếp theo, liền thấy Khương Dư kéo chốt, động tác liền mạch lưu loát.
Họng súng vẫn để ở huyệt Thái dương, hơi có vô ý cướp cò, trán cô sẽ bị viên đạn bắn thủng.
Ông chú trung niên không dám nói tiếp nữa, khẩn trương đến hô hấp chậm nửa nhịp.
Thiếu nữ này sẽ không phải thật sự là kẻ điên chứ?
Đây chính là súng hàng thật giá thật!
Không phải món đồ chơi!
"Anh trai nhỏ, anh cảm thấy hiện tại tôi bóp cò, tôi sẽ chết sao?" Sự khiêu khích trong mắt cô rất đậm.
Phó Sâm híp híp mắt, chưa có người dám khiêu khích hắn như vậy.
"Cô có thể thử xem."
Hắn như cũ cảm thấy cô không dám động thủ thật, đây là một ván đánh cờ trong lòng, hắn sẽ không thua một tiểu nha đầu.
"Được."
Khương Dư cười, thực càn rỡ, tùy ý bóp cò.
Phảng phất đối với sinh mệnh của mình căn bản không thèm để ý.
"Dừng tay!"
Thấy cô thế nhưng thật sự dám bóp cò, đồng tử như đá quý đen của Phó Sâm đột nhiên co rụt lại.
Tiểu kẻ điên này!!
Nhưng mà đã không kịp rồi, ngón tay xinh đẹp của cô, hung hăng bóp cò.
Bang!
Hình ảnh trong tưởng tượng không xuất hiện, hộp đạn vang lên tiếng giòn giòn, trong súng không có đạn.
Khương Dư buông súng, mở tay kia ra, trong lòng bàn tay có mấy viên đạn.
Cô cười kiêu ngạo với Phó Sâm, khuôn mặt nhỏ vừa đẹp vừa tà, "Anh trai nhỏ, anh thua rồi, ha ha."
Phó Sâm không nói, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần, hình như đang hồi tưởng lại hành động điên cuồng vừa nãy của cô.
Ông chú nhìn một màn này, nội tâm chấn động như sóng cuộn biển gầm, lại một lần nữa nhìn sâu về phía Khương Dư.
Cô thế mà đều tháo bỏ đạn xuống, thời gian ngắn như vậy, sao mà làm được?
Ông hoảng sợ suy nghĩ khiến trong lòng không khỏi sợ hãi, bất tri bất giác, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lấy tốc độ của cô, chỉ cần vừa nãy cô muốn giết người, vậy ông và gia đã thành khối thi thể.
Không bao lâu sau, Phó Sâm cuối cùng lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ đen kịt, hàn khí quang thân, lệ khí cuồng báo dưới đáy mắt tăng lên.
Hắn thế mà bị một tiểu nha đầu chơi!
Hắn vì cái gì phải lo lắng cho cô, cô sống hay chết thì liên quan gì đến Phó Sâm hắn?
Nghĩ đến hành động lúc nãy của mình, Phó Sâm gắt gao nhăn mi, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường, làm hắn càng thêm bực bội.