Edit: Lam Anh
Khi đồ ăn ở trên bàn, Dịch Tự đã không thấy nữa.
Tô Dã Nghi ở nhà anh gọi anh hồi lâu, vẫn không có động tĩnh gì như cũ. Thấy tình hình như vậy, Tô Dã Nghi có chút lo lắng nói với Triệu Duyệt: “Anh ấy… Anh ấy sẽ không thật sự tức giận chứ?”
Triệu Duyệt ngồi xuống ở nhà ăn, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tô Dã Nghi, mặt mang ý cười hỏi: “Tại sao anh ta tức giận chứ?”
“Bởi vì, bởi vì…” Lời nói của Tô Dã Nghi ngăn ở trong này rốt cuộc không tiếp tục nói hết.
Sự thật là, ở chung cùng Dịch Tự lâu như vậy, Tô Dã Nghi chỉ dựa vào cảm giác đã có thể biết được tâm tình anh không tốt. Nhưng cô thật sự không biết tại sao tâm tình anh không tốt. Không biết rằng nguyên nhân rất đơn giản, anh chưa bao giờ nhắc đến với cô, dù cho cô đã từng hỏi…
Thật ra cô cũng từng đoán, nhưng mà mỗi lần đều đoán sai.
“Cô không biết tại sao anh ta phải tức giận, thì không cần đi quan tâm anh ta đâu.” Sợ cô không hiểu ý tứ của mình, Triệu Duyệt tiếp tục điềm đạm giải thích: “Ý của tôi là, không biết tại sao anh ta tức giận, tự nhiên cô cũng không biết an ủi anh ta như thế nào, đúng không?”
Ánh mắt Tô Dã Nghi cuối cùng tạm thời rời khỏi phương hướng của phòng ngủ thứ hai.
Bữa cơm này có cá có xương sườn, thật ra đều là đồ Tô Dã Nghi thích ăn, cô lại không ăn bao nhiêu. Chờ ăn xong cơm tối, lực chú ý của Tô Dã Nghi vẫn không thể nào thu lại từ phòng ngủ thứ hai bên kia.
Sau khi Triệu Duyệt ăn uống no say, thở dài một hơi nói: “Cô có thể không chịu thua kém không nhìn anh ta một chút hay không?”
Tô Dã Nghi uất ức nói: “Anh ấy không ra khỏi phòng đã thật lâu rồi.”
Triệu Duyệt vỗ đầu cô: “Anh ta không ra khỏi phòng có quan hệ gì với cô?”
Tô Dã Nghi cúi đầu, yếu ớt nói: “Anh ấy không ăn cơm tối.”
Triệu Duyệt bất đắc dĩ: “Anh ta sẽ không đói chết bản thân.”
Cho dù Triệu Duyệt nói không sai, Tô Dã Nghi vẫn không có cách nào yên tâm, còn nói: “Tôi lại đi gọi anh ấy?”
Triệu Duyệt trừng cô, cô không phát hiện, bởi vì tầm mắt của cô ngoại trừ đông cứng trên mặt đất, còn lại là nhắm chặt trên cửa phòng ngủ thứ hai kia. Anh có chút tức giận, mở miệng nói: “Anh ta đã hoàn toàn không thích cô không để ý đến cô, cô để ý anh ta như vậy, không biết là cô cực kỳ ngốc cực kỳ ngu xuẩn cực kỳ tự mình đa tình sao?”
Tô Dã Nghi đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Duyệt. Cô cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Triệu Duyệt, thật ra chỉ nói cho cô nghe con người khác biệt, ý tứ bọn họ hiểu rõ.
Thật ra anh định nói dễ nghe chút… Bản thân Tô Dã Nghi bình thường đều đã cảm thấy chính mình cực kỳ bị coi thường. Nhưng mà không có biện pháp, tình cảm đối với Dịch Tự chính cô đã tự mình phân tích, lúc ban đầu là mê luyến, giống như từng dạng phụ nữ của Thiếu Nữ Thời Đại đã từng trải qua, bởi vì anh xuất sắc, bởi vì anh ưu tú. Loại mê luyến này trước khi cô từ biệt Thiếu Nữ Thời Đại thì sẽ không biến mất, cho nên, trước khi gặp được người đàn ông kế tiếp khiến cô rung động, cô vẫn chưa từng quên anh, mãi đến khi gặp lại anh ở Bắc Kinh.d"đ/l.q;đ
Nhưng mà, Thiếu Nữ Thời Đại của Tô Dã Nghi hình như liên tục có hơi dài.
Gặp anh, ở chung một chỗ với anh, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mỗi ngày cẩn thận di chuyển, chút lo lắng, chút vui mừng, chút ấm áp, từ từ tích lũy trong lòng cô, trong lúc vô tình, sự yêu thích của cô đối với anh đã tích góp được thật dày, thích thu thập vẻ mặt của anh như thế, thích cùng với anh như thế…
Hơn nữa càng về sau, anh coi cô như bạn tốt, luôn luôn bất ngờ hành động tốt với cô…
Hơn nữa anh còn từng hôn cô…
Có loại cảm xúc không hiểu tràn đầy xuất hiện, phình ra cả trái tim cô, chát chát, Tô Dã Nghi nhịn không được muốn khóc.
Thấy nước mắt lóng lánh trong mắt cô, cuối cùng giọng nói của Triệu Duyệt không tiếp tục cứng rắn như vừa rồi nữa, mà là dửng dưng qua loa một câu: “Này, cô đừng yếu ớt như vậy chứ! Tôi nói sai cô có thể phản bác tôi mà!” Đợi hồi lâu Tô Dã Nghi không hề phản ứng, Triệu Duyệt lại bắt đầu tự giễu, “Không phải tôi cũng bị người phụ nữ gọi là Trần Bách Mộng kia ghét bỏ về nhà, ngay cả cha mẹ tôi đều không cần tôi nữa tôi vẫn đang bám riết không tha sao? Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, cùng là người lưu lạc chân trời đấy.”
Tô Dã Nghi không để ý đến anh nữa, đứng dậy đi lên gác xép, khi đi đến cửa gác xép, vẫn còn không quên quay đầu dặn dò Triệu Duyệt: “Anh rửa bát!”
Triệu Duyệt đau buồn: “Này, sao là tôi rửa bát chứ?”
Hơn mười một giờ nửa đêm, Tô Dã Nghi ở trên lầu hòa hoãn cảm xúc thời gian thật lâu mới thu thập đồ đạc xuống lầu tắm rửa, trong lúc cô vẫn tập trung nghe động tĩnh dưới lầu, ngoại trừ thỉnh thoảng Triệu Duyệt ra phòng khách lấy đồ ăn uống, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Dịch Tự vẫn không ra khỏi phòng.
Khi tắm, suy nghĩ của Tô Dã Nghi bay rất xa, ví dụ như, cô liên tưởng đến nguyên nhân đến bây giờ Dịch Tự cũng chưa ra ngoài cực kỳ có thể là bởi vì anh đói bụng, sau đó đói đến chóng mặt, toàn thân mệt mỏi, cuối cùng ngất ở trong phòng, không ai biết…
Cho dù xối ở trên người là nước ấm, Tô Dã Nghi vẫn rùng mình một cái.
Sau khi rùng mình cái này, Tô Dã Nghi lo lắng càng sâu, vội vàng tắm rửa xong, ra khỏi phòng vệ sinh, thẳng đến phòng ngủ thứ hai. Cũng không câu nệ, một chút cũng không cảm thấy mất tự nhiên, mạnh mẽ gõ cửa liên tục.
Thật lâu sau, không có người trả lời.
Tô Dã Nghi lập tức mơ mộng loại tình hình này là tình cảnh vừa rồi mình tưởng tượng trong lúc tắm, cũng trong loại tình cảnh tự mình mơ mộng này mà trở nên lo lắng, đi tới đi lui hồi lâu, cuối cùng cô “Đăng đăng đăng” xông lên gác xép, tìm điện thoại ra, gọi cho Dịch Tự.