Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đen Trắng Kết Hợp


Edit: Lam Anh

Tô Dã Nghi theo bản năng định phản ứng, mạnh mẽ đẩy Triệu Duyệt đến góc khuất. Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn phía Dịch Tự, giọng nói cũng không biết là giải thích với người nào: “Tôi, tôi còn có chút việc chưa xong.” Vừa nói xong, cô đã “Đăng đăng đăng” leo lên lầu.

Tô Dã Nghi thật sự không biết dùng cảm xúc và trạng thái gì đối mặt với Dịch Tự, cô rất sợ anh sẽ giữ chặt lấy cô, sau đó rất nghiêm túc rất chân thành nói, “Thật xin lỗi, tôi hôm đó… Tôi không phải cố ý.” Hoặc là anh có thể nói, “Chẳng qua là cô khiến tôi nhớ đến cô ấy.” Lại hoặc là, anh thẳng thẳn hơn nói, “Mất điện, cái gì cũng thấy không rõ lắm, cho nên mới…”

Tô Dã Nghi cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.

Nhưng cô cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi. Vì tránh tiếp xúc trực tiếp với Dịch Tự, cô cứ thế chống đỡ tới nửa đêm mười hai giờ mới ôm một đống quần áo nhỏ xuống lầu tắm rửa. Lúc xuống lầu ngay cả đèn cũng không dám mở, lợi dụng bóng đêm, một đường khom lưng lần mò tường đi đến phòng vệ sinh.

Ngay khi cô đi qua phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở ra, ánh sáng đồng thời truyền tới, bóng dáng Triệu Duyệt cũng xuất hiện trước mắt Tô Dã Nghi. Cô mở to hai mắt, nuốt nước miếng hoảng sợ vào miệng, nói: “Anh, anh làm gì thế?”

Vẻ mặt Triệu Duyệt mờ mịt nhìn cô, hỏi lại: “Cô làm gì thế?”

Giọng Triệu Duyệt rất lớn, Tô Dã Nghi sợ đánh thức Dịch Tự, ánh mắt vội vàng lướt qua hướng phòng ngủ thứ hai một chút, sau đó quay đầu làm động tác “Đừng có lên tiếng” với anh. Triệu Duyệt theo tầm mắt của cô nhìn thoáng qua phía phòng ngủ thứ hai, sau khi ánh mắt dừng lại ở phòng ngủ thứ hai một lúc, vẻ mặt anh mới đầu mù mờ ngay lập tức chuyển thành tỉnh táo, sau đó anh kéo Tô Dã Nghi một cái, lôi cô vào trong phòng xong, lại rất nhanh đóng cửa lại.

Lúc tiến vào phòng Triệu Duyệt, Tô Dã Nghi thiếu chút nữa bởi vì mất trọng lượng mà ngã xuống đất. Triệu Duyệt đỡ lấy cô, vẻ mặt xấu xa nói: “Đây là cô cố ý nhảy vào ôm ấp sao?”

Tô Dã Nghi như bị điện giật đẩy anh ra, nghiêm mặt nói: “Anh làm gì thế!”


Triệu Duyệt bị cô mạnh mẽ đẩy lùi mấy bước, sau khi khoa trương ho khan, anh xoa bụng nói: “Cô muốn đánh tôi ngã chết sao?”

Tô Dã Nghi xoay người muốn rời đi, oán giận nói: “Anh đùa kiểu này nữa, lần tới tôi sẽ thật sự đánh anh ngã chết.” Triệu Duyệt sau lưng cô vội kêu lên: “Này, cô không muốn biết tại sao tôi kéo cô vào lãnh thổ riêng của tôi sao?” Tô Dã Nghi buồn bực nói: “Không muốn biết!”

“Bao gồm chuyện của Dịch Tự… Cô cũng hoàn toàn không muốn biết sao?”

Tô Dã Nghi dừng bước chân, xoay người đề phòng mà lại hoài nghi nhìn anh.

Đều là đàn ông, phòng của Triệu Duyệt quả thật có thể dùng từ “long trời lở đất” này để hình dung, Tô Dã Nghi nhớ rõ, đồ đạc trong phòng Dịch Tự được sắp xếp rất ngay ngắn, cả căn phòng mặc dù không đến mức một hạt bụi nhỏ cũng không có, nhưng coi như cực kỳ sạch sẽ. Ngược lại phòng của Triệu Duyệt, quần áo ném mọi nơi, đồ đạc vứt xung quanh, Tô Dã Nghi nhìn cảnh tượng này, lông mày trong phút chốc không hề buông lỏng.

Ngược lại Triệu Duyệt hành động tự nhiên trong cái tổ lộn xộn của mình, thấy Tô Dã Nghi tiếp tục để ý, anh bới ra hai chiếc ghế sofa từ trong đống quần áo của anh, lại chuyển chúng nó qua trước mặt Tô Dã Nghi, vỗ vỗ tay nói với cô: “Ngồi trước, tiếp tục,” Nói tới đây, Triệu Duyệt dừng lại, thở dài, nói tiếp: “Lời tôi muốn nói với cô… Ôi, nói ra lại rất dài.” Tô Dã Nghi nghi hoặc nhìn anh.d/đ/l.q.đ

Giống như cực kỳ hài lòng biểu cảm của Tô Dã Nghi, Triệu Duyệt chậm rãi gật gật đầu, anh hắng giọng một cái, thần bí nói như này: “Dã Nghi, cô thành thật trả lời tôi, trong căn nhà nhỏ này, cô sợ nhất tình huống gì xuất hiện?”

Tô Dã Nghi khó hiểu: “Cái gì?”

Triệu Duyệt dẫn ra manh mối: “Có liên quan tới Dịch Tự.”

Tô Dã Nghi đi vào trong suy nghĩ.

Không đợi được Tô Dã Nghi đưa ra đáp án, Triệu Duyệt nói thẳng: “Cô sợ nhất, hẳn là bị Dịch Tự phát hiện cô thích anh ta, đúng không?”

Bị Triệu Duyệt đâm trúng suy nghĩ, lòng Tô Dã Nghi cả kinh, trừng lớn con mắt nhìn anh.

Vẻ mặt Triệu Duyệt biểu cảm tiếc nuối: “Ôi, tôi biết mà.” Chán nản lắc đầu, Triệu Duyệt tiếp tục nói, “Thật ra tìm cô trễ như vậy, là tôi muốn nói cho cô, tôi cảm thấy, chắc là Dịch Tự biết cô thích anh ta rồi.”

Ánh mắt Tô Dã Nghi mở to một vòng, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

“Cô nên biết cái kết cục của cô nàng tomboy tên Dương của toàn công ty đi, ngoại trừ cô ấy, còn có rất nhiều cái tên đồng nghiệp cô chưa từng nghe qua, đều đã chết trong bàn tay vô tình lãnh khốc của Dịch Tự.” Nói tới đây, vẻ mặt của Triệu Duyệt bỗng chốc trở nên hùng hồn, “Trước kia tôi vẫn cho là người đàn ông vô tình như vậy là GAY, mãi đến khi cô nói cho tôi biết anh ta có người bạn học cấp hai cực kỳ thích. Tôi mới biết, thì ra nguyên nhân anh ta vô tình là đã có đối tượng trong lòng… Ôi, làm đàn ông, tôi hiểu sâu sắc, loại đàn ông này mới là đáng sợ nhất trong các loại đàn ông, bởi vì cho dù cô tốt như thế nào, anh ta cũng sẽ cảm thấy không bằng người con gái trong lòng anh ta, loại đàn ông này thật sự vô cùng tuyệt tình đấy. Mượn Chúc Lỵ mà nói, cô nhóc đáng thương đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc Dịch Tự ở nơi nào.”

Mắt đẹp của Tô Dã Nghi từ từ ảm đạm đi, tình huống như lời Triệu Duyệt đúng là cô vẫn rất sợ. Trong lòng Dịch Tự có mối tình đầu hoàn mỹ, tính tình anh lại chuyện ta ta làm, chưa bao giờ đi quản người khác sau cùng như thế nào. Nếu anh biết cô thích anh, mà anh lại không thích cô…

Tô Dã Nghi không dám nghĩ tiếp.

Cô không dám nghĩ tiếp, Triệu Duyệt lại tự nghĩ đến vui vẻ.


Trước đó không bao lâu, Dịch Tự vẫn một bộ dáng lạnh chết người nói với anh “Tốt nhất anh cách xa cô ấy một chút”, giống như anh làm chuyện gì vô cùng độc ác vậy.

Đây đã là lần thứ hai Triệu Duyệt nhận được cảnh cáo của anh kể từ khi vào sống trong nhà, lần trước Dịch Tự cũng không cho anh bất kỳ cơ hội cãi lại nào, bỏ lại câu “Tự gánh lấy hậu quả” rồi xoay người rời đi. Khi đó Triệu Duyệt vẫn cảm thấy lời nói ngoan độc này của Dịch Tự cực kỳ nhàm chán, không nghĩ tới anh xoay người lập tức cho anh (TD) tới “Hình đàn ông khiêu dâm”. Lần này Dịch Tự thật sự không nói lời mang tính chất uy hiếp gì thêm, Triệu Duyệt vẫn bị anh chọc giận quá mức. Trong khoảng thời gian này, anh (TD) vốn là bởi vì chuyện của Trần Bách Mộng mà tinh thần tổn thương, bị Dịch Tự bức như thế, tâm tình của anh càng tệ hơn, dưới tình trạng tâm tình biến thành hỏng bét, anh chỉ có thể lựa chọn thù cũ và thù mới cùng trả.

Tô Dã Nghi rối rắm cho Triệu Duyệt cơ hội tốt, cũng tại thời điểm cô vẫn để ý những chi tiết không thuận này, Triệu Duyệt vô cùng chân thành nói: “Hiện tại, chuyện này cũng không phải không có cơ hội cứu vãn.”d;đ;l/q;đ

Tô Dã Nghi đang không biết làm thế nào vẻ mặt mong đợi nhìn anh ta.

Triệu Duyệt dùng thêm biểu cảm chân thành nói: “Xem ra, chỉ có thể hi sinh tôi rồi.”

Tô Dã Nghi tắm rửa xong ra ngoài đã là rạng sáng rồi. Tô Dã Nghi vốn muốn tiếp tục mò tìm gác xép nhỏ, sao đoán được tay còn chưa sờ tới tường, trên bàn trà phòng khách truyền đến một tiếng “tí tách”, trong nháy mắt đèn bàn một bên sofa sáng lên.

Dịch Tự an vị trên ghế sofa, cũng không quay đầu lại: “Tô Dã Nghi.”

Tô Dã Nghi hoảng sợ, nhẹ giọng “ừ” một câu.

“Lại đây nói chuyện đi.”

“Hả? Nói, nói chuyện gì?” Sao tới nhanh như vậy?

Dịch Tự không nói tiếp nữa, chỉ vẫn ngồi tại chỗ, không nói câu nào.

Tô Dã Nghi tại chỗ không biết làm sao một hồi, sau cùng vẫn khẽ cắn môi, xoa tay mình đi tới. Đi tới bên cạnh anh, cũng không thấy anh ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái. Trong lòng Tô Dã Nghi cực kỳ lo lắng, chọn vị trí cách anh khá xa ngồi xuống.

Dịch Tự hơi cúi đầu, Tô Dã Nghi không dám nhìn anh, vì thế tầm mắt lệch hướng hỏi: “Chuyện, chuyện gì thế?”

“Chuyện của Triệu Duyệt cô biết rõ không?” Dịch Tự gọn gàng dứt khoát.

Trong lòng Tô Dã Nghi chấn động không thôi, thầm nghĩ, quả nhiên Triệu Duyệt đoán không sai. Cô ra vẻ như bình tĩnh gật đầu: “Tôi rõ ràng.”

“Cô rõ ràng cái gì?”

“Cái gì cũng rõ ràng.”

“…”

“Anh muốn hỏi cái gì?” Dịch Tự nâng mắt nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ chăm chú, giọng nói cũng cực kỳ nghiêm túc: “Trần Bách Mộng, cô cũng rõ ràng?”


Tô Dã Nghi gật đầu.

Dịch Tự không thể tin nhìn cô, nói: “Vậy cô?”

Đầu Tô Dã Nghi cúi xuống càng thấp, dựa theo lời dạy của Triệu Duyệt đáp: “Tôi thích… Tôi thích… Tôi thích,” Nói tới đây, Tô Dã Nghi thật sự không có cách nào tiếp tục nói ra tên “Triệu Duyệt”, cho nên cô chuyển thành danh xưng “anh ấy”.

Dịch Tự thật lâu không nói chuyện, đến mức đã bao lâu, Tô Dã Nghi cũng không biết. Tô Dã Nghi không biết, Triệu Duyệt trốn ở sau cánh cửa phòng ngủ chính biết, trong lòng anh tính, Dịch Tự im lặng ít nhất 50 giây. Thời gian dài như vậy mặc dù ngăn cách một cánh cửa, anh ta cũng không khó đoán được loại biểu cảm lạnh giá lẫn lộn của Dịch Tự, vừa nghĩ tới đây anh ta lập tức hết giận, anh ta hận những người dễ dàng phá hủy tình cảm của người khác.

Thấy Dịch Tự rất lâu cũng chưa mở miệng, Tô Dã Nghi một mình đi tới “lời kịch”: “Anh yên tâm, tôi sẽ không tạo thành quấy rối cho anh ấy, anh ấy thích ai là chuyện của anh ấy, tôi chỉ muốn… yên lặng thích anh ấy là được rồi, dù sao tôi cũng quen yên lặng thích anh ấy.” Lời nói phía sau này là Tô Dã Nghi thành tâm muốn nói, cho nên, giọng điệu và nội dung đều có vẻ đặc biệt chân thành.

“Nếu anh ta vĩnh viễn sẽ không thích cô thì sao?” Lúc mở miệng tiếp, giọng Dịch Tự đã điểm thêm một tia bất đắc dĩ.

Tô Dã Nghi vẫn cúi đầu như cũ, giờ này khắc này, “anh ta” trong miệng Dịch Tự đã bị cô lý giải thành bản thân Dịch Tự, lời nói này cô nghe lại thấy khổ sở.

“Nếu anh ấy vĩnh viễn sẽ không thích tôi… Tôi cũng sẽ vẫn thích anh ấy, cho đến khi mình không thích anh ấy nữa mới thôi.”

“Tô Dã Nghi.”

“Ừ.”

“Cô ngẩng đầu lên.” Tô Dã Nghi nghe lời ngẩng đầu, sau đó, biểu cảm của cô rơi vào mắt anh không sót một tia. Dịch Tự nhìn thẳng cô, không chút khách khí nói: “Cô là kẻ ngốc sao?”

“Hả?” Dịch Tự không giải thích thắc mắc của cô, mà đứng lên không chút do dự, từ trên cao nhìn xuống nói: “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi.” Sau đó quyết doán xoay người rời đi.

Tô Dã Nghi chống mặt nhìn bóng lưng của anh, trong lòng có chút trống rỗng, cuối cùng lại yên lòng.

Không cần sợ anh biết suy nghĩ bé nhỏ của mình nữa, cũng không cần che giấu chính mình trước mặt anh nữa, cũng không cần…

Nhưng mà sao lại cảm thấy, hình như cô mất đi anh rồi.


Nhấn Mở Bình Luận