Ngọc Thanh đạo trưởng không để ý đến thần sắc và các diễn biến tâm lý của cô, ông chỉ tiếp tục dẫn cô đi về phía trước, đến trước một ngôi mộ nằm trên vùng đất cằn cỗi, bạc màu, xung quanh đều là cỏ khô, héo úa.
Ngôi mộ này cô rất quen thuộc, bởi vì đó chính là ngôi mộ tổ tiên của cô. Thanh minh năm ngoái cô còn cùng ông nội và cha cô đến đây tảo mộ.
………..
– Đệ tử à, con quan sát ngôi mộ này xem.
– Dạ, sư phụ.
Dương Tử Mi chú ý nhìn vào ngôi mộ, trong lòng cô có chút lo lắng, bồn chồn.
Một lúc sau, cảnh vật trước mắt cô dần thay đổi, cô chỉ thấy trên ngôi mộ của tổ tiên cô có một luồng sương mù màu đỏ thẫm, luồng sương mù này có hình của một con dao nhọn đang không ngừng đâm xuống mộ.
Đột nhiên cô cảm thấy tim mình như có gì đó đè lên, ngay sau đó cô lập tức nôn ra một ngụm máu, toàn thân cô không có chút sức lực, cô quỵ xuống đất.
– Đệ tử, con làm sao vậy?
Ngọc Thanh đạo trưởng thấy sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, lại nôn ra máu nên ông vội vã bắt mạch cho cô. Ông phát hiện mạch của cô rất yếu, giống như bị nội thương vậy.
Sao đột nhiên lại bị nội thương?
Ngọc Thanh đạo trưởng nghi hoặc nhìn gương mặt trắng bệch của Dương Tử Mi, tiếp đến ông nắm lấy tay cô, truyền nội công của mình cho cô.
Nhận được nội công của sư phụ, Dương Tử Mi mới thấy đỡ hơn chút. Cô bình tâm lại và tiếp tục nhìn vào khoảng không phía trên ngôi mộ tổ tiên mình. Nhưng luồng sương mù màu đỏ hình lưỡi dao kia đã biến mất, chỉ có ngôi mộ cỏ úa đang nằm trơ trọi, đơn độc dưới ánh mặt trời chói chang kia.
Cho dù cô không học qua phong thủy đi nữa thì cô cũng biết rằng cảnh tượng mà cô thấy lúc nãy chính là hiện tượng rất rất xấu.
Chả trách một năm sau, cô tan cửa nát nhà, thì ra là do phong thủy của tổ tiên nhà cô có vấn đề.
– Đệ tử à, sao đột nhiên con lại bị nội thương vậy?
– Sư phụ, đây…. là mộ tổ tiên nhà con.
Dương Tử Mi vẫn còn rất yếu, cô thều thào nói:
– Người thấy ngôi mộ này có vấn đề gì chưa ạ?
Mặt Ngọc Thanh đạo trưởng bỗng nhiên nghiêm trọng, ông nói:
– Đất ở đây khô cằn nên có thể thấy đây là một mảnh đất không có sinh khí, e là không thích hợp để an táng. Ngoài ra, nơi này thế núi đứt gãy, sinh khí thường sẽ chạy theo thổ mạch, nên một khi mạch bị đứt thì sinh khí cũng sẽ đứt theo. Hơn nữa, thế núi ở đây sừng sững mà lại không bằng phẳng, có nhiều khối đá kỳ dị, thế nên sẽ khiến đất ở đây sinh ra oán khí. Nên có thể nói đây là một mảnh đất xấu, người được chôn cất ở đây sẽ không thể yên nghỉ, còn người sống cũng bị ảnh hưởng theo, nhất định là sẽ…
Nói đến đây, ông không nói thêm nữa mà chỉ nhìn Dương Tử Mi bằng vẻ mặt thương xót, dường như ông đã dự liệu được số phận bi thương sau này của cô.
Dương Tử Mi cuối cùng cũng hiểu được luồng khí xấu màu đỏ thẫm hình con dao đó có ý nghĩa gì rồi.
– Sư phụ, vậy nhà con phải làm sao mới được ạ? Có thể hóa giải không?
– Nơi này hung sát quá mạnh, vi sư không đủ năng lực để hóa giải, chỉ có một cách duy nhất là dời mộ thôi! Đệ tử à, chút nữa sư phụ sẽ theo con xuống núi khuyên nhà con dời mộ!
– Con cám ơn sư phụ!
– Nhưng mà cũng phải tìm sẵn một huyệt mộ tốt hơn mới được.
Nói đoạn, Ngọc Thanh đạo trưởng nhìn ra xung quanh, sau đó ông nói với cô:
– Nếu con đã thành thạo lý luận phong thủy rồi, vậy bây giờ con xem có thể chọn được một huyệt mộ long điểm, một huyệt mộ có phong thủy tốt để có thể phù hộ cho nhà con được bình an hay không.
Dương Tử Mi gật gật đầu. Cô liền dùng Đạo Khí Thuật để điều hòa lại nội thương lúc nãy, tiếp đến cô đứng dậy, bắt đầu đi tìm huyệt mộ có phong thủy tốt cho tổ tiên mình.
Ngọc Thanh đạo trưởng lẳng lặng đi theo sau lưng cô.
Cuối cùng, Dương Tử Mi dừng lại trên một mảnh đất nọ.
Mảnh đất này hướng Bắc có các dãy núi kéo dài vô tận, hướng Nam thì có những ngọn núi nhỏ, sườn đồi thoai thoải đối ứng, trái phải hai bên đều có núi non bao quanh che chở, chính giữa thì chính phụ rõ ràng, thế đất rộng rãi, thoáng đãng, lại có nguồn nước uốn lượn bao quanh.
Cô thử nhìn chăm chú vào mảnh đất đó.
Quả nhiên, mảnh đất xuất hiện một luồng sương mù màu vàng đang lững lờ bao quanh, dấu hiệu của một mảnh đất tốt.
Cô nhặt một cành cây cắm lên nơi có luồng sương mù màu vàng đó để làm dấu, sau đó giả vờ “ngây thơ” nhìn Ngọc Thanh đạo trưởng hỏi:
– Sư phụ, con chọn nơi này, sư phụ thấy sao?
Thấy cô chọn mảnh đất đó, Ngọc Thanh đạo trưởng ngạc nhiên tột độ.
Mảnh đất này ông cũng đã từng đến rồi, lúc đó ông cũng phải dùng la bàn để đo đạc. Nơi mà Dương Tử Mi dùng cành cây khô cắm lên làm dấu cũng chính là nơi mà ngày hôm đó ông đã chọn, không có chút sai lệch nào.
Cô bé này hoàn toàn không cần dùng đến la bàn mà chỉ dựa vào cảm giác là đã chọn được một mảnh đất tốt, chẳng lẽ cô bé có mắt phong thủy sao?
Thấy vẻ mặt sư phụ ra vẻ tán dương, Dương Tử Mi biết cô đã chọn đúng nơi.
Ngọc Thanh đạo trưởng cùng Dương Tử Mi xuống núi và đến nhà cô.
Trong nửa năm này, cả nhà Dương Tử Mi đã quen với việc sáng nào cô cũng lên núi để học đạo, ngay cả Dương Thanh, cha cô, cũng mắt nhắm mắt mở cho cô đi học, còn ông nội cô thì lại càng không đoái hoài gì tới. Điều này cũng dễ hiểu bởi vì dù gì thì Dương Tử Mi cũng là chỉ là một đứa cháu gái, trong mắt ông, cháu gái chỉ là đồ vô dụng, thế nên học gì cũng được, ông không quan tâm. Hơn nữa, bữa sáng và bữa trưa cô đều ăn ở trên núi nên vì thế mà lương thực trong nhà cũng tiết kiệm được ít nhiều.
Còn bà nội và mẹ cô thì thấy cô ngày càng dễ thương, thông minh, lanh lợi nên đều tưởng là kết quả chỉ dạy của lão thần tiên nên không những không phản đối mà càng ủng hộ cô đi học.
Cả nhà Dương Thanh thấy lão đạo trưởng đi cùng Dương Tử Mi đến nhà, đều vội vàng ra đến tận cửa đón tiếp.
Ngay cả ông nội, ngày thường chẳng thèm quan tâm gì đến đứa cháu nội gái nhưng giờ thấy Ngọc Thanh đạo trưởng đến ông cũng vội vội vàng vàng tiếp đón, trò chuyện rất thân tình.
Ngọc Thanh đạo trưởng không phải là người thích nói chuyện phiếm, thế nên sau khi trò chuyện vài câu với Dương Bách xong thì ông lập tức vào chủ đề chính là ngôi mộ tổ tiên của nhà Dương Tử Mi.
Người vùng nông thôn rất tin vào phong thủy.
Khi cha của Dương Bách, cũng chính là ông cố nội của Dương Tử Mi mất, đúng lúc xã hội đang trong thời kỳ bài trừ mê tín dị đoan của thời trước, thế nên lúc đó nhà ai có cưới gả hay lễ tang gì cũng không dám mời thầy phong thủy đến xem, nếu không sẽ bị đấu tố đến chết.
Cũng chính vì thế nên lúc cha mất, Dương Bách cũng lên núi, đến mảnh đất mà nhà mình được thôn phân cho, chọn đại một nơi sáng sủa, thoáng đãng để an táng cha.
Giờ, nghe Ngọc Thanh đạo trưởng nói đó là mảnh đất vô cùng xấu, người được an táng ở đó không những không được yên nghỉ mà còn ảnh hưởng đến cả người đang sống, ông cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Thế nên, ông vội vàng hỏi Ngọc Thanh đạo trưởng cách hóa giải.
– Nhà của mọi người trước giờ chưa bao giờ được yên ổn, người trong nhà thường hay đau ốm, bệnh tật, thậm chí sau này còn có thể gặp đại họa… tất cả những thứ này đều có liên quan đến huyệt mộ đó. Cho nên, bần đạo thấy mọi người nên nhanh chóng dời mộ đi nơi khác, hơn nữa, bần đạo cũng đã chọn được một nơi tốt hơn, mọi người cứ yên tâm dời mộ đến đó.
– Cám ơn đạo trưởng, cám ơn đạo trưởng!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!