Một con đường máu dài đằng đẵng như chiếc thảm nhuộm đỏ cả một vùng núi, thiếu niên mang trên vai con chó nhỏ màu đen cầm gậy sắt từng bước vững vàng đi về phía trước, dọc đường không có tên ngục nô nào dám đi tới khiêu khích.
Con đường máu quá dài, người bị thương và chết quá nhiều khiến không kẻ nào dám coi thường thiếu niên này.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn mấy chục tên ngục nô trên đỉnh núi, ánh mắt rơi xuống ba lão đại đang đứng ở trung tâm, gậy sắt vung lên, ý chí chiến đấu rõ mồn một, không cần nói cũng hiểu.
Chạy như bay Ngải Phi Lợi là một kẻ luống tuổi, vẻ mặt vẫn mang vẻ tuấn tú của tuổi trẻ nhưng tóc đã bạc trắng như cước, bước chân cũng không quá nhanh nhẹn, một chân bị què.
Nhưng cho dù như thế thì vị này cũng đã từng bước chân vào cảnh giới nhân tướng nên cũng có thể kiêu ngạo trong sơn ngục này.
Xác sống Hàn Vô Tình lại mang vẻ mặt của người chết, bộ dạng như ai cũng nợ hắn 300 lượng, âm trầm doạ người, trên người còn mang theo tử khí khiến người khác đứng cạnh đều cảm thấy buồn nôn.
Còn Sư Lãnh Mị thì thân hình yêu kiều như ma quỷ, ngực tấn công mông phòng thủ, khiến kẻ nào nhìn thấy cũng phải nổi lên thú tính. Nếu không do khuôn mặt bị phá huỷ thì ả ta đã sớm bị bọn lính gác ngục bắt làm quân kỹ trong sơn ngục này.
Ba kẻ này có thể trở thành lão đại ngục nô đứng đầu trong đám ngục nô, đương nhiên lực chiến đấu cũng không thể kém cỏi.
Một tên ngục nô đang đứng canh gác quanh ba người bọn chúng nhìn thấy thiếu niên đang chỉ gậy sắt từ xa tới đây, trong ánh mắt toát ra vẻ căm hận nồng đậm. Mấy chục tên bọn chúng không phải cái đám vô tích sự kia.
Chúng đều là chiến sĩ trung cấp, chiến sĩ cao cấp, liên thủ lại có thể giết chết chiến sĩ đỉnh cấp và chiến đấu với nhân tướng.
“Ba vị lão đại, để bọn nô tài xuống đó giết thằng nhãi vênh váo đó đi”, có ngục nô xin đi xung phong nói.
“Đúng, cho dù hắn có giết hết được tất cả mọi người thì cũng không thể giết được chúng nô tài, kẻ chết chỉ có mình hắn!”, có một tên ngục nô nói.
Mấy chục tên ngục nô rục rịch xông lên, rõ ràng là muốn tử chiến với Dương Ân.
Ngải Phi Lợi xua xua tay nói: “Kể cả các người cùng lên cũng chỉ vắt kiệt sức lực còn lại của hắn thôi, nhưng các ngươi nhất định sẽ chết hết. Đó không phải là cách giải quyết tốt”.
“Nói nhiều mà làm gì, ta muốn giết thằng nhãi kia!”, xác sống Hàn Vô Tình cất tiếng cực kì khó nghe.
“Ha ha, ta cũng không vấn đề gì!”, Sư Lãnh Mị nở nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc nói.
Lúc này, Dương Ân đã tới gần đỉnh núi, từng bước vững chãi mà tiến lên.
“Ba vị lão đại, Dương Ân chỉ muốn tới lấy một ít đá Xích Cương, chứ không có ác ý, mong ba vị không nên quá keo kiệt!”, Dương Ân nhìn Ngải Phi Lợi, Hàn Vô Tình và Sư Lãnh Mị nói.
Một đường tới đây, Dương Ân đã giết chết bao nhiêu ngục nô còn nói không có ác ý thì quả thật là chuyện nực cười.
“Bạn nhỏ muốn bao nhiêu đá xích cương. Nếu là 10, 20 ngàn thì Ngải Phi Lợi ta sẵn sàng tự tay đưa tới, coi như kết bạn với ngươi!”, Ngải Phi Lợi mở miệng trước, nói.
“10, 20 quá ít, phải thêm một số 0 nữa!”, Dương Ân khẽ lắc đầu.
Một trận đánh giết này không phải vì cái gì khác chỉ vì đá Xích Cương. Hắn phải thay Tiểu Man và Khỉ Gầy thu gom cho mỗi người 50 ngàn cân rồi đưa họ cùng đi.
“Điều này thì có vẻ ép người hơi quá rồi đấy”, Ngải Phi Lợi cau mày nói.
“Ta cũng biết có chút ép người quá cho nên các ngươi cứ làm theo quy tắc trong ngục đi, nắm đấm của kẻ nào cứng hơn thì kẻ đó thắng!”, Dương Ân nói với vẻ hừng hực ý chí chiến đấu.
“Ta đoán là nhiều nhất thì ngươi cũng chỉ còn ba phần sức mạnh, không sợ bị bọn ta giết chết sao?”, Ngải Phi Lợi nói.
“Cho dù chỉ còn lại ba phần sức mạnh cũng đủ để nói cho các ngươi biết nắm đấm của Tử tước ta mạnh tới đâu rồi!”, Dương Ân nắm chặt nắm đấm tự tin nói.
Lúc này, xác sống Hàn Vô Tình không chịu được nữa, gã mở miệng gầm lên: “Tao không muốn nghe chúng mày nói lắm lời thừa thãi nữa, đấu thắng tao, đá Xích Cương của tao là của mày!”
Nói xong, Hàn Vô Tình từ đỉnh núi lao xuống, xà beng trong tay quét trên mặt đất tạo thành tia lửa bay tứ tung.
“Chúng ta không chơi cùng sao?”, Sư Lãnh Mị nhìn Ngải Phi Lợi nói.
“Tuỳ ý ngươi, chân của ta đã què rồi, không muốn lăn lộn nữa”, Ngải Phi Lợi lãnh đạm nói.
“Vậy ta phải xem xem hắn có đánh được ta và xác sống liên thủ không? Nếu đánh thắng thì đá Xích Cương của ta sẽ cho hắn, chẳng sao cả!”, Sư Lãnh Mị nói một câu rồi lao xuống.
Những ngục nô khác không dám ra tay, chúng hiểu rõ rằng hai vị lão đại này mà cùng xuất chiêu thì không có việc của chúng nữa.
Nếu đến cả hai vị lão đại cũng không phải đối thủ thì bọn chúng mà tiến lên cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Dương Ân nhìn Hàn Vô Tình đang như gió lướt tới, Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thuỷ vận hành tột độ, hai chân cùng các lỗ chân lông đầu liên tục không ngừng thu nạp huyền khí ở bên ngoài, bổ sung vào những hao tổn vừa rồi mà hắn phải chịu đựng.
Sức mạnh của hắn đã tiêu hao chỉ còn ba phần, rất nhanh chóng hồi phục đến bốn phần, khi Hàn Vô Tinh đuổi tới thì đã hồi phục tới năm phần, khi gã ra tay thì đã hồi phục tới năm phần rưỡi.
“Chết!”, Hàn Vô Tình thật sự vô tình, xà beng trong tay mang theo huyền khí băng lạnh đâm thẳng vào tim Dương Ân.
Hai luồng sức mạnh của Dương Ân vô cùng mãnh liệt, nhìn rõ quỹ đạo đâm tới, thân hình tránh sang một bên, nhưng quần áo thì vẫn bị đâm trúng đủ để thấy tốc độ ra đòn của Hàn Vô Tình nhanh tới đâu.
Khuôn mặt chết trôi của Hàn Vô Tinh mang theo vài phần nham hiểm, ra tay càng nhanh hơn.
Nếu nói Thạch Thái Sinh có sức mạnh cường đại thì Hàn Vô Tình lại gian xảo khó phòng bị, mỗi kẻ lại có một đặc sắc riêng, nhưng nói đến độ nguy hiểm thì Hàn Vô Tình đáng sợ hơn một chút.