Khỉ Gầy có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, thị lực vô cùng tốt, dù là cách một khoảng khá xa nhưng hắn ta vẫn có thể nhìn rõ được phía trước. Khi hắn ta thấy Vạn Lam Hinh bị bắt làm tù binh thì quả thật rất lo lắng mới hét to lên.
Vạn Lam Hinh có quan hệ thân thiết với đại ca của hắn ta, nếu Vạn Lam Hinh xảy ra chuyện gì, đại ca hắn ta nhất định sẽ rất đau buồn.
Phần Diệu Dương nghe đối phương hét lên, gã cũng không muốn nhận thua, mạnh mẽ đáp lại: “Tộc Man di, đừng có mà ngang ngược, ta sẵn lòng đánh một trận chiến”.
Các thiếu tướng bên cạnh gã đều đồng loạt hét lên: “Tộc Man di đừng có mà ngang ngược, ta bằng lòng chiến một trận!”
Binh sĩ của hai bên đều cất cao giọng hô, đã không thể áp chế dễ dàng nữa.
Phần Thiên Hùng chỉ đành đáp: “Được, để đám trẻ chiến đấu, chúng ta không thể nhúng tay vào”.
Do đó, hai bên đều đề nghị đánh một trận chiến cùng cấp bậc, thậm chí có thể vượt cấp mà đánh. Dù là bên nào, chỉ cần thắng một trận là có thể cứu một tù binh. Nếu thua thì không chỉ không cứu được mà bản thân cũng sẽ mất mạng, đây là cuộc chiến sinh tử.
Vì không để các tướng sĩ làm ầm ĩ ở đây, hai bên đều phải chọn ra một trăm người ngựa để đánh, để không tốn thời gian.
Người thách đấu thắng thì có thể đấu tiếp, cũng có thể đổi người, dù sao không có quy định nào cả, chỉ phân định sống hoặc chết.
Khỉ Gầy là người đầu tiên không đợi được nữa mà lao lên thách đấu, đáng tiếc, nơi này không đến lượt hắn ta nói chuyện, mọi chuyện đều do Phần Diệu Dương chỉ huy.
Khỉ Gầy sốt ruột đến mức hết luồn lên nhảy xuống, cũng may biểu hiện trên chiến trường của hắn ta đã được công nhận nên Phần Diệu Dương vẫn cho hắn ta một suất, nếu không hắn ta sẽ tức chết mất.
Phần Diệu Dương chọn xong một trăm người, mười người trong đó thuộc quân đoàn Tử thần. Trong số họ lại có mấy người là thống lĩnh, có một, hai thống lĩnh gì đấy bị ngã xuống trong hai trận chiến trước, mấy người còn lại đều là kẻ tàn nhẫn chiến đấu hết mình trong hai ngày nay.
Một trăm người này đều là cường giả cảnh giới cấp tướng mạnh nhất, ai cũng có năng lực một đánh mười. Họ không chỉ là vì cứu người, mà còn đại diện cho tôn nghiêm của Đại Hạ, cũng đại diện cho khí thế trên chiến trường của quân đội.
Hai bên đều chọn ra một trăm người, cuộc chiến bắt đầu.
Khỉ Gầy muốn là người đầu tiên thách đấu nhưng lại bị Phần Diệu Dương áp xuống, gã lại bảo một chiến tướng khác ra trận.
Bên tộc Man di này cũng cử một người ra đấu, hai bên giao chiến rất dữ dội, từng tiếng hô hào vang lên khi đánh nhau mang khí thế dời non lấp biển.
Binh sĩ hai bên đều cổ vũ cho người của mình.
Trận đầu tiên, tộc Man di dễ dàng bóp chết chiến tướng Đại Hạ, hơn nữa còn xấc xược cười: “Đám khỉ Đại Hạ đúng là chẳng ra sao, ha ha!”
Trận thứ hai, vẫn là tộc Man di giành chiến thắng dễ dàng.
Trận thứ ba, tộc Man di thắng!
…
Đại Hạ liên tục thua bảy trận, các binh sĩ Đại Hạ đều cũng xấu hổ không dám lên tiếng nữa, ngay cả các tướng lĩnh cũng tái mét mặt mày.
“Lớp trẻ Đại Hạ ta thật sự không còn người sao?”, Phần Thiên Hùng cực kỳ tức giận nói.
“Thiếu soái để ta ra trận đi!”, Hữu Trác Tây nói.
Phần Diệu Dương bình thản nói: “Các ngươi đều lên sau đi, người ta còn chưa cử chủ lực ra mà giờ các ngươi đã ra trận thì lát nữa phải làm sao? Chúng ta phải bình tĩnh chờ”.
“Trận này để ta lên!”, Khỉ Gầy cầm đoạn côn đứng trước mặt Phần Diệu Dương, rất kiên quyết nói.
Phần Diệu Dương nhìn Khỉ Gầy, do dự một lát nói: “Ngươi cũng chờ lúc sau hãy lên”.
Phần Diệu Dương có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Khỉ Gầy, đồng thời gã cũng biết Khỉ Gầy là đệ tử của lão tướng Tả Nhất Đao nên không muốn Khỉ Gầy lộ mặt quá sớm.
“Ta nhất định phải lên, ta phải cứu Lam Hinh tỷ!”, Khỉ Gầy lớn tiếng nói với Phần Diệu Dương.
“Ngươi muốn làm phản phải không?”, Hữu Trác Tây trợn mắt nhìn Khỉ Gầy.
Khỉ Gầy lười nói nhảm thêm nửa câu với họ, hắn ta xoay người bước lên chiến đài trống không.
Có người muốn ngăn Khỉ Gầy lại nhưng bị Phần Diệu Dương cản: “Để hắn đi đi, mong là hắn có thể gây ít bất ngờ cho chúng ta!”
Khỉ Gầy lao lên chiến đài, tướng Man đứng đó trên đài khinh thường nói: “Cử một tên khỉ gầy gò, xem ra Đại Hạ không còn người thật rồi”.
“Chó Man di kia, chết đi!”, mắt Khỉ Gầy hiện lên tức giận hét lên một tiếng, đoạn côn đập vào đầu tướng Man.
Khí thế đoạn côn giống như cầu vồng tỏa ra ánh sáng màu vàng, sức mạnh phá hủy vô cùng khủng khiếp.
Tướng Man đó lộ ra vẻ kinh ngạc, binh khí chiến đấu để ở trước mặt, sức mạnh phòng ngự mạnh mẽ bao trùm cả người tên này, trước hết phải tránh để mình không bại đã.
Nhưng khi đoạn côn của Khỉ Gầy tấn công, sức công phá dữ dội đó đánh gãy binh khí chiến đấu của tướng Man, đoạn côn dùng lực mạnh vung lên đỉnh đầu của tướng Man.
Bịch!
Khoảnh khắc đó, đầu tướng Man như nở hoa, máu bắn ra tung tóe.
Một đòn giết chết một tướng.
Điều này khiến đám tướng Man đang hăng máu hống hách ngây người, im bặt.
Ngược lại binh sĩ bên phía Đại Hạ reo hò: “Đánh hay lắm, Đại Hạ tất thắng, Đại Hạ tất thắng!”
Tả Nhất Đao đứng trong hàng tướng lãnh rất hài lòng cười nói: “Không hổ là đệ tử của ta, khá lắm, khá lắm!”
Mặt ông ta đỏ bừng, từ đó có thể thấy trong lòng vui mừng bao nhiêu.