Lần này đến lượt Dương Ân tặc lưỡi, kinh ngạc nói: "Như vậy cũng được sao?"
Có hàng ngàn con đường tu luyện, nhưng cơ bản đều chủ yếu dựa vào việc nạp khí, huyền khí lại chủ yếu được dẫn vào thân thể từ lỗ chân lông, miệng, lỗ mũi và những nơi có khe hở trên thân thể để truyền vào kinh mạch. Nhưng Khỉ Gầy lại có thể dùng đôi mắt để hấp thu năng lượng, đây đúng là chuyện có một không hai, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy khó tin.
Loại thiên phú này loài người nhất định không thể nào có được, trong thân thể của Khỉ Gầy chắc chắn có huyết mạch của tộc linh yêu.
Lam Yêu Cơ cảm nhận được sự uy hiếp của đôi mắt Khỉ Gầy, liền gia tăng thêm lực hấp thu, Khỉ Gầy cũng không muốn yếu thế, hỏa nhãn kim tinh hút hết linh dịch Xích Hỏa vào trong mắt, đồng thời hắn ta cũng há to miệng cắn nuốt nguồn năng lượng đó, tiến hành song song hai cách thức hấp thu năng lượng.
Thật ra thì Dương Ân cũng có thể tăng tốc độ hấp thu của Lam Yêu Cơ, nhưng hắn đã cố tình áp chế nó lại, hắn không quá hứng thú với việc hấp thu linh dịch Xích Hỏa, thứ này thích hợp với Khỉ Gầy hơn, hắn có thể hấp thu được một ít của Khỉ Gầy đã là tốt lắm rồi.
Linh dịch Xích Hỏa trong quặng đá Xích Tinh nhanh chóng bị hấp thu, khiến cho nhiệt lượng của nó giảm đi nhanh chóng.
Dương Ân thu Lam Yêu Cơ lại, có một luồng nhiệt lượng mạnh mẽ cuồn cuộn chảy từ trái tim đến kinh mạch của hắn, sau đó rót xuống đan điền trung tâm.
Dương Ân muốn ngăn cản cũng không được, hắn chủ yếu tu luyện thủy huyền khí, không biết hỏa huyền khí này có ảnh hưởng gì đến hắn hay không.
Khi nguồn năng lượng này rót vào đan điền trung tâm, đan điền trung tâm nhanh chóng đồng hóa nguồn năng lượng này, biến nó thành một dạng năng lượng vô cùng tinh khiết, không phải thủy huyền khí mà cũng không phải là hỏa huyền khí, càng không phải là huyền tinh khí Sương Tuyền đơn giản như vậy. Dường như nó đã biến thành một loại năng lượng vượt qua các loại huyền khí này.
Chính loại năng lượng này đã mang lại cho Dương Ân thân thể bất tử, giúp hắn có thể nhanh chóng hồi phục vết thương.
Dương Ân theo dõi nguồn năng lượng tinh khiết đang phun ra từ hàng ngàn lỗ hổng của đan điền trung tâm giống như những đám mây lấp lánh, mờ ảo động lòng người, lại vừa giống như tiên khí đang bay lượn, vô cùng thánh khiết.
“Đây là một loại tiên khí!”, Dương Ân nói một cách chắc chắn.
Hắn nhớ tới Tiểu Hắc luôn tự xưng mình là "Tiên Hoàng", hạch đào bên trong đan điền trung tâm của hắn cũng là từ một cây đào tiên, sản sinh ra tiên khí ở bên trong cơ thể hắn, vì thế nên hắn mới có thân thể bất tử, sau khi bị thương mới có thể nhanh chóng hồi phục.
Nhưng phần tiên khí này chỉ tồn tại bên trong cơ thể của hắn, hắn vẫn không thể vận dụng được nó, thứ mà hắn có thể vận dụng được chỉ là huyền khí bình thường mà thôi.
Thứ mà hạch đào bên trong đan điền trung tâm phun ra chính là tiên khí, mà dịch huyền khí ở bên trong đan điền lại chính là thiên địa huyền khí, huyền tinh khí Tiên Thai cùng huyền tinh khí Sương Tuyền kết hợp lại, một trong một ngoài hoàn toàn không giống nhau.
Giống như là một cái đầm nước, phía dưới là nước, trên bề mặt là một tầng hơi nước, hiện ở bên trong đan điền trung tâm của hắn thì Địa Hải chính là nước, trên bề mặt của Địa Hải chính là hơi nước.
Có lẽ chỉ khi nào Dương Ân có thể bổ sung hết chín loại huyền tinh khí cho Thái Thượng Cửu Huyền quyết thì hắn mới có thể đem toàn bộ những nguồn năng lượng bên trong đan điền trung tâm hợp nhất thành một loại tiên khí độc nhất vô nhị, như vậy thì hắn mới có thể đủ tiêu chuẩn trở thành một bậc tiên nhân, hay thậm chí là một vị thần cao cao tại thượng.
Sau khi rất nhiều nguồn năng lượng tiến vào bên trong thân thể của Dương Ân, thì Địa Hải bên trong đan điền trung tâm của hắn đã xuất hiện một tia tiến hóa, giữa đại dương dường như đã ngưng tụ ra một loại "cá".
Loại "cá" này rất mờ ảo, gần như không thể nhìn thấy, nhưng sự xuất hiện của nó đã làm gia tăng sức mạnh của Dương Ân lên rất nhiều lần.
Vốn dĩ Dương Ân đã đạt tới cảnh giới Địa Hải sơ cấp, nền tảng vô cùng vững chắc, sau khi được nguồn năng lượng này rót vào liền lập tức đột phá tới cảnh giới Địa Hải trung cấp, thực lực tăng lên nhanh chóng, tương đương với người khác phải khổ tu mấy năm.
Thu hoạch của Khỉ Gầy còn lớn hơn nữa, cả thân thể của hắn ta như đều có thể phun ra lửa vậy, trở nên đỏ rực, lông trên người đều dựng hết cả lên. Hắn ta đang ở trong một trạng thái vô cùng hưng phấn.
Dương Ân có thể cảm nhận được nguồn năng lượng đang bành trướng của Khỉ Gầy, lần này cho dù hắn ta không thể bước chân vào cảnh giới Địa Hải thì ít nhất thực lực cũng đã chạm được tới rìa của cảnh giới đó.
Dương Ân không ở lại quấy rầy Khỉ Gầy nữa, hắn xoay người rời đi, đuổi hết binh sĩ ra bên ngoài.
Lần này, Khỉ Gầy sẽ cần ít nhất hai hoặc ba ngày để hấp thu hoàn toàn nguồn năng lượng đó.
Sau khi Dương Ân đi ra, Vạn Lam Hinh liền bước tới hỏi: "Ân đệ, đệ đã đào hết đá Xích Tinh bên dưới rồi sao?"
"Vẫn chưa, nhưng bây giờ ta không đào nữa. Khỉ Gầy có được một cơ duyên, ta sẽ tiếp tục đào khi huynh ấy ra ngoài", Dương Ân đáp lại.
“Đệ định làm gì với những viên đá Xích Tinh này?”, Vạn Lam Hinh hỏi lại.
“Sơn ngục này chỉ có đá Xích Cương thôi, làm gì có đá Xích Tinh, tỷ nói có đúng không?”, Dương Ân chớp mắt với Vạn Lam Hinh, nghiêm túc nói.
Vạn Lam Hinh không phải là kẻ ngu ngốc, ngay lập tức hiểu được ý tứ của Dương Ân, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ giọng nói: "Bất kể đệ muốn làm gì, ta đều sẽ luôn ủng hộ đệ".
Dương Ân cười toe toét nói: "Tỷ, cám ơn tỷ!"
...