Đáng tiếc rằng sự tấn công của Mộng Băng Tuyết ẩn chứa kiếm ý vô tận, cho dù tai voi có đánh tan kiếm chỉ thì vẫn bị kiếm khí trực tiếp làm mắt thiên tượng yêu bị thương.
Gừm gừm!
Mắt thiên tượng yêu bị thương, nó gào thét điên cuồng, cơ thể Man Tượng lại lăn chuyển một lần nữa, tư thế như muốn nghiền nát Mộng Băng Tuyết thành cát bụi.
Mặc dù linh hồn của Mộng Băng Tuyết bị thiếu hụt, nhưng bản năng chiến đấu của cô ta vẫn còn. Cô ta lùi lại một cách nhẹ nhàng linh hoạt, tránh man lực nghiền ép của thiên tượng yêu trước, đồng thời liên tục di chuyển, từng đường kiếm không ngừng đánh về phía thiên tượng yêu yếu ớt.
Cô ta ra tay cực kỳ nhanh, hàng ngàn hàng vạn kiếm chỉ liên miên không ngớt, điên cuồng hủy hoại thiên tượng yêu.
"Ý thức chiến đấu của cô gái này được đấy!". Tiểu Hắc trên vai Dương Ân hiếm khi thấy khen người khác.
Điều này cũng đủ để chứng minh Mộng Băng Tuyết đúng là nhân vật thiên chi kiêu nữ có sức chiến đấu xuất chúng.
"Nhân cơ hội hạ gục Dương Ân đã rồi tính!". Hoàng Phủ Đại Long nhân lúc bên cạnh Dương Ân không có ai, cố chịu đựng băng khí cực hàn mà Mộng Băng Tuyết vừa mới tung chiêu lên người mình để hạ gục Dương Ân, mưu tính giành lại quyền chủ động.
"Gào, tiểu tổ tông, ta làm cho ngài mất mặt rồi!", Băng Thương lết cơ thể trọng thương của mình về, cúi đầu nói với Tiểu Hắc.
"Mai rùa sắp vỡ hết rồi, sức mạnh của Thiên Tượng này kinh khủng quá đi!". Lão Rùa cũng xoay người quay về rồi nói.
Lúc này Hoàng Phủ Đại Long đâu còn dám có hành động kỳ quái, hai Thiên yêu này có thể chiến đấu kịch liệt với thiên tượng yêu, nên cho dù bị thương cũng không phải là người mà lão ta có thể gây hấn được.
"Các ngươi thực sự không bằng Man Tượng kia!", Tiểu Hắc cũng không trách chúng nó quá mức.
Mặt khác, hai trận chiến đều đánh khá quyết liệt, sức mạnh của Man Ngưu lớn vô cùng, đánh cho Hắc Ba Luân chật vật tháo chạy. Con hổ cái đó cũng không phải là đối thủ của Thanh Lệ Kiệt, con mắt thứ ba của Thanh Lệ Kiệt rất mạnh, nó nắm giữ yêu năng đặc biệt. Con hổ cái suýt chút nữa thì bị nó giết chết, may mà được Man Ngưu yêu cứu viện kịp thời.
Hắc Ba Luân và Thanh Lệ Kiệt, Man Ngưu yêu và hổ cái, từng đôi một liên thủ rồi đấu đá lẫn nhau, cứ giằng co mãi, chẳng ai làm gì được ai.
Đến khi thiên tượng yêu bị Mộng Băng Tuyết đánh cho thê thảm không thể tả thì Man Ngưu Yêu và hổ cái mới rời khỏi chỗ Hắc Ba Luân và Thanh Lệ Kiệt, tiến về phía trước để chi viện cho đại ca của chúng.
"Đại ca, chúng ta sử dụng "Man yêu trận" diệt sạch chúng đi!". Man Ngưu yêu kêu to.
"Đúng rồi đó, diệt sạch chúng!". Hổ cái vô cùng bực tức.
Chúng vừa nói vừa tấn công Mộng Băng Tuyết, giúp đại ca giải vây trước.
Hắc Ba Luân và Thanh Lệ Kiệt vẫn cắn xé chúng không buông.
Băng Thương thì muốn tham gia vào cuộc chiến một lần nữa, chỉ để lại lão Rùa để bảo vệ Dương Ân và Tiểu Hắc là đủ rồi.
"Tiểu Ân Tử, kết thúc trận chiến vô vị này đi, bây giờ có lẽ chúng đã có thể bình tĩnh nói chuyện được rồi!", Tiểu Hắc nói với Dương Ân.
Dương Ân khẽ gật đầu, sau đó vẫy tay ra hiệu với Mộng Băng Tuyết: "Băng Tuyết về đi!"
Tiểu Hắc cũng gọi liên tục vài tiếng, ra lệnh cho đám thiên lang yêu lui về.
Mộng Băng Tuyết nhanh chóng rút lui, thiên tượng yêu cuối cùng cũng có thể lấy lại hơi. Man lực toàn thân nó mạnh hơn Mộng Băng Tuyết, đáng tiếc là không có đất dụng võ, căn bản không thể đánh lại được Mộng Băng Tuyết. Thân pháp của cô ta quá nhanh, về mặt tốc độ thì cô ta hoàn toàn chiếm hết ưu thế.
"Nhân tộc đáng ghét!", thiên tượng yêu mất hết thể diện mà hét lớn.
Cũng may lần này nó không kích động tấn công tiếp, nếu không thì trận chiến ác liệt này không biết đến bao giờ mới kết thúc.
Lúc này trận chiến đã dừng và lại lần nữa quay về trạng thái cầm chân đối phương, bên Dương Ân thêm một con tin là Hoàng Phủ Chiến Hùng.
"Ta chỉ là có chút chuyện muốn bàn với các ngươi, đừng đánh nữa, nếu không ta sẽ giết ông ta trước!", Dương Ân không quan tâm đám thiên tượng yêu, Man Ngưu yêu và hổ cái có nghe hay không, hắn chỉ lo lớn tiếng nói.
Hoàng Phủ Đại Long vội vàng nói với ba vị thủ hộ: "Ba vị thủ hộ đừng manh động, tộc trưởng đang ở trong tay họ!”
Ba vị thủ hộ bay xuống cùng lúc, đặc biệt là lúc thiên tượng yêu hạ xuống đất thì giống như đất rung núi chuyển, từng trận bụi đất cuồn cuộn ập tới.
"Có chuyện gì đáng để nói chứ, chúng ta sử dụng Man yêu trận là có thể diệt sạch bọn chúng rồi!". Man Ngưu yêu quát lên với vẻ bất mãn.
"Đúng đó, không ai có thể động vào sự uy nghiêm của Man tộc ta!". Hổ cái nói hùa theo.
"Đủ rồi, để bọn họ nói xem sao, nếu không thỏa thuận được thì tái chiến!", thiên tượng yêu giải quyết dứt khoát.
Nó cứ nhìn chằm chằm vào Mộng Băng Tuyết, trong ánh mắt thêm vẻ kiêng dè. Người con gái Nhân tộc này mang đến cho nó lực uy hiếp đáng sợ. Cho dù nó còn có tuyệt chiêu chưa sử dụng, nhưng nếu không phải là lúc bất đắc dĩ thì nó cũng không muốn dùng chiêu thức kia.
Dương Ân liếm liếm đôi môi khô rồi nói khẽ: "Như thế này mới đúng chứ, bọn ta muốn dĩ hòa vi quý!"
Lão Rùa bên cạnh hắn lập tức trợn trắng mắt, trong lòng thầm nói: "Dương thiếu gia sao lại có thể cướp lời thoại của bản tôn cơ chứ, thật là không xấu hổ!"
"Dương Ân, ngươi là người của giới siêu phàm sao?", Hoàng Phủ Chiến Hùng nhân cơ hội hỏi Dương Ân.
"Ta là người Đại Hạ, chuyện này không sai. Giới siêu phàm mà ngươi nói cách ta rất xa, vì vậy ta không biết ngươi muốn nói gì!”, Dương Ân đáp lại.
"Người của giới siêu phàm không thể can thiệp vào chuyện của giới phàm tục bọn ta, đây là quy tắc!", Hoàng Phủ Chiến Hùng nói rõ.
"Chuyện đó không liên quan đến ta, lần này ta mang theo thành ý đến bàn chút chuyện với ngươi, các ngươi cứ đòi khai chiến, cũng không thể trách bọn ta được!", Dương Ân nhún vai.
"Ngươi có chuyện gì mà muốn đàm phán chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập vào Man tộc bọn ta?"
"Gia nhập vào vào Man tộc các ngươi, lời này mà ngươi cũng mở miệng hỏi được. Ta gia nhập vào Man tộc các ngươi, ngươi dám nhận sao?"