“Cả đám nhao nhao cái gì chứ, tướng quân của chúng ta đã bị người ta bắt đi rồi, chúng ta dựa vào cái gì mà đấu với người ta chứ, cứ đợi trước đi, triều đình nhất định sẽ giúp chúng ta thoát khỏi khó khăn”.
“Còn chờ gì nữa chứ? Liều với tộc Man di cho rồi, ở đây chờ chết thì chi bằng liều với bọn họ chúng một phen!”
...
Thời gian trôi qua, một số binh sĩ Đại Hạ không nhịn được thêm trở nên kích động, hơn nữa còn có người dẫn đầu xông về phía quân Man.
Người Man di và người Đại Hạ trước giờ luôn bất hòa, người Man di chỉ bao vây chứ không giết người Đại Hạ, cũng không phải vì bọn chúng nhân từ mà là bị ép phải tuân theo mệnh lệnh nên mới luôn kìm nén nộ khí không giết người Đại Hạ. Hiện giờ có một số người dám phát động tấn công, bọn họ cuối cùng cũng có thể nhấc chiến đao trong tay mình, vung về phía người Đại Hạ rồi.
“Đám tù binh các ngươi dám phách lối, giết hết cho ta!”, một tên tướng Man quát.
Từng binh sĩ của tộc Man di đều không chút do dự mà ra tay với người Đại Hạ.
Hai quân vẫn là đột ngột manh động rồi.
Binh lính Đại Hạ đã bị đói đến mất tỉnh táo rồi, bọn họ đều mang theo quyết tâm liều chết, sống mái một trận cuối cùng, có thể giết tên nào thì đỡ tên đó.
Binh sĩ của tộc Man di sớm đã có mối hận thù với binh lính Đại Hạ, bọn họ tinh lực dồi dào. Man lực kinh người, xông tới giết người không thương tiếc.
Các Man Vương đang ở cũng đã phát giác được động tĩnh, nhưng bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở, để cho đám binh sĩ của mình được trút giận là một chuyện tốt.
Khi cuộc sát phạt quy mô nhỏ bắt đầu, hai đoàn quân đều bắt đầu trở nên kích động, binh sĩ của Đại Hạ tưởng quân Man muốn tấn công, quân Man thì lại cho rằng Đại Hạ muốn liều mạng mở một con đường máu, ắt không thể để bọn họ đạt được ý đồ.
Chính vào lúc hai đạo quân sắp sửa bạo động, Thạch Sa Phong thân là đại tướng quân, sao có thể để tình thế biến thành như vậy, ông ta phi lên trời gào thét: “Đều dừng lại hết cho ta!”
Đáng tiếc, lời nói của ông ta chỉ có thể uy hiếp được binh sĩ của tộc mình, chứ không thể áp chế được binh sĩ của Đại Hạ.
“Dù sao cũng là đường chết, chi bằng giết thêm hai tên Man tặc đi!”
“Đúng vậy, mọi người cùng nhau liều một phen, coi như thà chết chứ không chịu hèn nhát khuất phục”.
“Giết đi, hôm nay lão tử sẽ không màng bất cứ giá nào nữa.”
...
Lời đe dọa của Man Vương cũng không có tác dụng, binh lính Đại Hạ đã hoàn toàn bạo động, muốn liều chết với quân Man đến cùng.
Loạn rồi!
Loạn thật rồi!
Lực lượng của hai bên bắt đầu va chạm, mặc dù quân Man chiếm ưu thế, nhưng bọn họ cũng có điều cần băn khoăn, nếu thực sự muốn đại khai sát giới thì bọn họ đã vi phạm mệnh lệnh của tộc trưởng và ba vị thủ hộ, vậy thì bọn họ sẽ bị trừng phạt.
“Ngăn đám người Đại Hạ này lại, ngăn bọn chúng lại! Không được làm nặng tay!”, Thạch Sa Phong bắt đầu sốt sắng, ông ta hét lên hạ lệnh, đồng thời cũng lao xuống trận địa, đánh gục hết thảy từng người Đại Hạ.
Nhưng, với sự bạo loạn của rất nhiều người, hai quân không thể không có thương vong, có người Đại Hạ bị giết, cũng có lính của quân Man bị giết, những tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết, từng âm thanh chấn động đất trời khiến chiến trường trở nên hỗn loạn.
“Khốn kiếp, ta bảo các ngươi trấn áp người Đại Hạ, chứ không bảo các ngươi giết bọn họ!”, Hoàng Phủ Đại Long vẫn đang cố gắng ổn định cục diện, sau khi nhìn thấy cảnh tượng mất kiểm soát, lão ta không nhịn được mà gầm lên.
Lão ta nhanh chóng gọi những Man Vương khác đồng loạt ra tay, cố gắng hết sức để áp chế trận bạo loạn này, nếu không Dương Ân xuất hiện mà nhìn thấy được sẽ khó mà giải thích.
Những Man Vương này ra tay cũng không khiến sự tình tốt lên, bọn họ cũng giống như Thạch Sa Phong, có thể kêu binh sĩ của họ dừng tay, chứ không thể kêu binh sĩ của Đại Hạ dừng lại.
“Thế này làm sao mới tốt đây?”, Hoàng Phủ Đại Long kêu lên trong tuyệt vọng.
Lão ta không thể khoanh tay đứng nhìn, qua nhiều lần thì lão ta đã đánh gục từng đợt binh sĩ Đại Hạ, thể hiện ra lực chiến đấu của cảnh giới cấp Thiên Ngư của mình, bao trùm tứ phương.
Ba đại thủ hộ cùng với Hoàng Phủ Chiến Hùng đang ở hậu phương của quân Man cũng đã cảm nhận được cuộc bạo loạn.
“Ai bảo bọn chúng khiêu chiến chứ, Dương Ân lão đệ mà quay về biết phải giải thích với đệ ấy thế nào đây?”, Man Ngưu yêu lớn tiếng nói.
“Đám trẻ này thật không hiểu chuyện, chúng ta chỉ bao vây bọn chúng thôi, sao có thể gây chiến chứ! Dương Ân lão đệ không thích nhìn thấy cảnh này đâu!”, Hổ cái cũng bất mãn nói.
Thiên Tượng yêu nói với Hoàng Phủ Chiến Hùng: “Tộc trưởng, ngươi lập tức đi dẹp yên chuyện này đi, không được để Dương Ân lão đệ mất vui!”
“Ba vị thủ hộ, là đám người Đại Hạ không chịu nổi nữa mà châm ngòi trước, tộc Lang Nhi của bọn ta là bị ép buộc phải phản kháng mà!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng giải thích.
“Bất kể thế nào, nhất định không được giết người Đại Hạ, mọi chuyện lấy chữ “hòa” làm trọng”, Thiên Tượng yêu trịnh trọng nói.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng hết sức ngăn bọn họ lại!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng gật đầu nói, sau đó liền hạ lệnh cho các tướng lĩnh bên cạnh, nhanh chóng dẹp loạn.
Về phần các tướng lĩnh Đại Hạ đang ở cách đó không xa đều đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa ba đại thủ hộ và Hoàng Phủ Chiến Hùng, ai nấy đều chấn động trong lòng. Bọn họ đều nghi ngờ liệu có phải vừa rồi mình đã nghe lầm không, lời của ba Đại Thiên yêu này dường như đang ám chỉ Dương Ân, ngay cả Hoàng Phủ Chiến Hùng cũng không dám làm trái ý nguyện này, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, năng lực của Dương Ân thật sự lớn như vậy sao?
Chính vào lúc này, Dương Ân thong dong đến muộn, hắn ngay lập tức phi lên trời hét lên: “Tất cả dừng tay lại hết cho ta!”