Dương Trấn Nam đi vào vấn đề chính, nói: “Tào tướng quân tới lần này chắc là tìm đứa con trai không nên thân kia của ta phải không?”
“Trấn Nam lão đệ à, nếu Thiếu Ân Bá tước mà không nên thân, vậy mấy ông già sắp bước vào quan tài như chúng ta sao có thể chịu được chứ?”, Tào Kiến Đạt nói, dừng lại một lúc ông ta mới tiếp tục: “Ta và Thiếu Ân Bá tước từng là cộng sự, trong quân đội cũng may mà có Thiếu Ân Bá tước giúp đỡ, bằng không, ta đã không thể quay về Vương thành nữa rồi”.
“Tào tướng quân, ngài đừng tâng bốc thằng bé nữa!”, Dương Trấn Nam khách khí nói, sau đó ông ấy mới tiếp: “Để ta cho người đi gọi thằng bé đến đây, cũng không biết thằng bé đã xuất quan chưa, chúng ta cũng đã không gặp thằng bé mấy ngày rồi!”
“Không sao, hai huynh đệ chúng ta tâm sự lại kỷ niệm cũ cũng được. Nhắc tới cũng hổ thẹn, những năm này ta đóng giữ bên ngoài biên ải mà bỏ quên mối giao tình giữa hai nhà chúng ta, ở đời các cụ, hai nhà Dương - Tào có quan hệ mật thiết với nhau...”, Tào Kiến Đạt bắt đầu lôi kéo làm thân với Dương Trấn Nam.
Dương Trấn Nam không biết chủ ý của Tào Kiến Đạt là gì, nhưng ông ấy có thể cảm nhận được thiện ý qua lời nói của đối phương, mọi duyên cớ nhất định là vì con trai ông ấy.
Dương Trấn Nam xử lý mọi việc rất khôn khéo, ắt sẽ thuận theo Tào Kiến Đạt mà đáp lại.
Ở phía bên kia, Tô Nhu Mai và Tào phu nhân cũng đang nói chút chuyện nhà, ngược lại là Tào Phần Ny lại lộ rõ vẻ rất không được tự nhiên.
Sau một hồi lâu, Tào Phần Ny không kìm được mà tìm cớ bước ra đại sảnh hít thở một hơi.
Tào phu nhân đương nhiên không hài lòng, nhưng Tô Nhu Mai không hề để bụng, để mặc cho cô ta đi.
Tào Phần Ny một mình bước đến đình viện, bất mãn lẩm bẩm: “Cha mẹ cũng thật là, cứ kiên quyết ép mình đến gặp vương giả trẻ tuổi có triển vọng nhất gì đó. Họ đúng là già nên hồ đồ rồi, ở học viện Hoàng gia đã là hội tụ thiên tài xuất sắc nhất rồi, chỉ có sau khi ra khỏi học viện Hoàng gia, tiến vào giới siêu phàm thì đó mới là thế giới thuộc về mình, mình còn lâu mới thèm gả cho cái gì mà Thiếu Ân Bá tước kia!”
“Ai muốn gả cho Thiếu Ân Bá tước vậy?”, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Tào Phần Ny.
Tào Phần Ny giật nảy mình, cô ta quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông rất tuấn tú xuất hiện ở trước mặt, trong phút chốc, cô ta chỉ cảm thấy hai mắt sáng ngời, hắn tựa như tiên trên trời hạ phàm, khí tức kia không gì sánh bằng, cùng nụ cười ôn nhu ấm áp trên mặt hắn, đã đánh trúng tim cô ta ngay tại chỗ, cô ta lẩm bẩm: “Đẹp trai quá!”
Dương Ân nhìn Tào Phần Ny đang mê trai kia, xua tay nói: “Cô sao vậy, vừa rồi cô nói ai muốn gả cho Thiếu Ân Bá tước?”
Việc bế quan kết thúc, Dương Ân tranh thủ đi tắm rửa, hắn vốn là thân thể không chút tì vết, đã đạt tới cảnh giới Địa Hải, khí chất đã vượt xa những người cùng lứa tuổi rất nhiều. Cho dù là “sư gia xinh đẹp yếu ớt” Lục Trí ở trước mặt hắn thì cũng kém hơn hắn một bậc, đây là sự chênh lệch về khí chất, không phải tướng mạo có thể san bằng.
“Ơ, ta… ta có nói vậy sao?”, mặt Tào Phần Ny ửng đỏ đáp.
“Chẳng lẽ là do tai của ta có vấn đề sao?”, Dương Ân nghi hoặc nói.
“Nhất định là như vậy rồi!”, Tào Phần Ny lập tức bổ sung, sau đó cô mạnh dạn hỏi: “Chẳng lẽ ngươi chính là Thiếu Ân Bá tước?”
Dương Ân khẽ lắc đầu nói: “Ta không phải Thiếu Ân Bá tước, ta là Lục Trí - sư gia của Thiếu Ân Bá tước”.
Hắn cố ý nói như vậy chẳng qua là muốn trêu chọc thiếu nữ này mà thôi.
“Ngươi là sư gia của Thiếu Ân Bá tước?”, Tào Phần Ny vô cùng kinh ngạc nói, trong lòng thầm thở dài: “Thật là đáng tiếc!”
Cô ta cảm thấy Thiếu Ân Bá tước đã không xứng với mình, huống chi trước mặt còn là một tên sư gia quèn, cô ta càng không để trong mắt.
Tuy rằng “Lục Trí” trước mặt rất đẹp trai, nhưng đẹp trai thì có ích gì chứ, thực lực chân chính mới là thứ cô ta để ý hơn.
“Đúng vậy, Thiếu Ân Bá tước của chúng ta anh minh thần võ, thần công cái thế, một người đàn ông ưu tú như ta đây, cũng chỉ có thể biến thành vai phụ”, Dương Ân tự tâng bốc mình nói.
“Hứ, ếch ngồi đáy giếng!”, Tào Phần Ny khinh thường nói.
“Sao lại nói vậy, chẳng lẽ cô chưa từng nghe nói về truyền kỳ Thiếu Ân Bá tước ở biên ải đã cứu vạn quân tại trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đồng thời còn xông vào tộc Man, bảy ngày bảy đêm, nâng cao uy thế của Đại Hạ, khiến tộc trưởng của tộc Man phải đích thân đến ký hiệp ước hòa bình sao. Đây là một chuyện xưa nay chưa từng có, vô tiền khoáng hậu, tự cổ chí kim có thể gọi là vương giả thiếu niên đầu tiên, nam nhân như vậy là thần tượng trong lòng của vạn người, là bạch mã hoàng tử trong lòng của tất các các thiếu nữ!”, Dương Ân mặt tươi như hoa tự tâng bốc mình.
“Không có kiến thức thì chính là không có kiến thức!”, Tào Phần Ny không hề bị lay động nói, sau đó cô ta nói: “Hoàng triều Đại Hạ chẳng qua chỉ là một vùng đất nhỏ, thiên hạ rộng lớn, người có năng lực vô số, cường giả vô số, lấy Thiên Kiêu của học viện Hoàng gia chúng ta ra nói đi, trong tương lai, họ còn xuất sắc hơn hắn ta, bởi vì bọn họ có cơ hội tiến vào thế lực trấn quốc, trở thành một thành viên của giới siêu phàm, cũng có thể trở thành Vương giả, thậm chí vượt qua cảnh giới cấp Thiên trở thành thế ngoại cao nhân được vạn người kính trọng ngưỡng mộ, đó mới là nơi mà Tào Phần Ny ta sùng bái và hướng về nhất, mà người đàn ông xuất chúng ở đó mới là ứng cử viên cho vị trí bạn đời trong lòng ta, Thiếu Ân Bá tước kia… hắn không xứng!”
Tào Phần Ny lộ ra vẻ cao ngạo, cũng đem khát vọng trong lòng mình nói với “Lục Trí” trước mặt. Cô ta chỉ là muốn thể hiện thân phận là đệ tử của học viện Hoàng gia, không thể dùng ánh mắt thế tục đánh giá.
Dương Ân bật cười, hắn giơ ngón tay cái lên nói với Tào Phần Ny: “Đúng là nữ trung hào kiệt!”
Cũng tại lúc này, vợ chồng Dương Trấn Nam và vợ chồng Tào Kiến Đạt đều bước ra ngoài, Dương Trấn Nam gọi Dương Ân: “Ân Nhi, Tào tướng quân, Tào phu nhân và con gái của họ tới thăm con đấy!”