Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – tác giả: Dương Ân

Dương phủ ở vương thành.

Nơi này đã được quân đoàn Tử Thần bao quanh canh giữ, bất kỳ ai cũng không thể tiếp cận, cho dù là đại quan quý nhân cũng phải dừng bước từ xa.

Dương phủ đã đóng cửa năm ngày, tin tức liên quan đến Dương Ân càng lúc càng truyền đi mãnh liệt, người tụ tập đến trước cổng Dương phủ cũng càng lúc càng nhiều, có người muốn tận mắt nhìn thấy vị thiên sư hầu tước trẻ tuổi nhất, có người muốn tạo được mối quan hệ tốt với Dương gia, cũng có người muốn đến cửa cầu hôn...

Không cần biết đám người này đến cửa Dương phủ vì mục đích gì thì bọn họ đều phải dừng bước bên ngoài, việc này khiến cho khu vực trước cửa Dương phủ đầy ắp người là người, không có mấy ai đồng ý rời đi, bọn họ đều đứng ở đó chờ Dương phủ mở cửa, hi vọng có thể trở thành người đầu tiên cầu kiến được người của Dương gia.

"Các người mau tránh đường, mau tránh đường", có một chiếc xe ngựa sang trong chạy đến trước cửa Dương phủ, người cưỡi ngựa đang không ngừng lớn tiếng bảo mấy người đứng chắn ở phía trước tránh đường.

"La lối cái gì, không thấy trước mặt đều là người sao, không qua được", có người bất mãn đáp lại.

"Đúng vậy, người tới trước đứng trước, người tới sau đứng sau, đừng có mà mong lấn tới lấn lui", có người khác phụ họa nói.

"Tô lão gia nhà ta là cha vợ của bá tước Dương Trấn Nam, ông ấy đang chuẩn bị vào Dương phủ, các người mau nhường đường một chút", người cưỡi ngựa lại mở miệng nói.

Lúc này người ta mới sửng sốt, đành phải nhường đường.

Trong xe ngựa này, ngoài Tô lão gia thì tất nhiên là còn có Tô Hậu Nhiên và Tô Minh Ba.

Bọn họ muốn nối lại quan hệ với Dương gia cho nên đã tính toán rất kỹ.

Lúc chiếc xe ngựa của Tô gia đến phía trước Dương phủ, Tô lão gia được hai người con trai đỡ xuống.

Tô Hậu Nhiên bước tới nói với một chiến tướng của quân đoàn Tử Thần: "Xin hãy vào bẩm báo lại rằng có Tô lão gia đến cầu kiến, Dương Trấn Nam đại nhân nhà các ngươi nhất định sẽ ra gặp, ông ấy là cha vợ của đại nhân nhà các ngươi".

Chiến tướng của quân đoàn Tử Thần do dự một chút rồi bước nhanh về phía thống lĩnh Lý Đại Chủy báo cáo chuyện này.

Nếu như là người khác thì chắc chắn bọn họ sẽ không khách khí mà đuổi đi, nhưng đây lại là ông ngoại của đoàn trưởng, bọn họ cũng không dám tự tiện làm chủ.

Lý Đại Chủy nghe báo cáo xong thì liền hướng về phía Tô lão gia đi tới, cứng rắn nói: "Xin lão gia thứ lỗi, Dương gia hôm nay vẫn còn đóng cửa, hai ngày nữa ngài hãy quay lại".

"Láo xược, sao ngươi dám nói chuyện với cha của ta như vậy, gia chủ nhà các ngươi là con rể của cha ta, cha vợ tới thăm không cho vào cửa, đây là ý gì hả?", Tô Minh Ba bày ra quan uy, lớn tiếng mắng.

Lý Đại Chủy nhếch mép cười đáp: "Chúng tướng sĩ chỉ đang làm theo mệnh lệnh".

"Ngươi cứ đi vào bẩm báo, em rể Dương Trấn Nam của ta nhất định sẽ ra nghênh đón", Tô Minh Ba lạnh lùng nói.

“Không làm được!”, Lý Đại Chủy tươi cười đáp lại.

Nhìn Lý Đại Chủy có vẻ bất cần, nhưng gã ta thật sự không ngốc, Tô gia năm lần bảy lượt tới đây như cũng không được tiếp kiến, chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ với Dương gia cũng không tốt, cho nên nếu như Dương Ân đích thân dặn dò thì gã ta sẽ cho Tô gia đi qua, còn Dương Ân chưa nói thì gã ta cũng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh.

"Ngươi giả ngu đúng không, có tin ta bảo em rể ta phạt nặng ngươi hay không?", Tô Minh Ba một lần nữa lớn tiếng nói.

Tô lão gia khoát tay một cái ngăn cản Tô Minh Ba, sau đó lão liền hướng về phía Lý Đại Chủy cười nói: "Các ngươi đều là binh sĩ đúng không?"

Lý Đại Chủy gật đầu một cái đáp: "Không sai, chúng tướng sĩ đều là người của quân đoàn Tử Thần".

"Rất tốt, có thể nghiêm khắc thi hành mệnh lệnh, Đại Hạ có được những binh sĩ tốt như các ngươi thì không cần lo lắng việc trấn giữ quốc gia nữa", Tô lão gia khen một câu, dừng một chút lão còn nói thêm: "Hôm nay các ngươi là hộ vệ của Dương gia, có thể làm đúng bổn phận là rất tốt, chờ ta gặp được con rể rồi thì nhất định sẽ khen ngợi các ngươi, bảo con rể thăng chức và tăng thêm bổng lộc cho các ngươi".

"Vậy thì cám ơn lão gia".

"Ừm, vậy ngươi đi vào bẩm báo một chút đi".

"Không được", Lý Đại Chủy kiên định nói.

Sắc mặt của Tô lão gia ngay lập tức liền trở nên khó coi, lão vốn tưởng rằng chỉ cần nhẹ nhàng nói mấy câu thì có thể khiến cho đám hộ vệ này nghe lời, nhưng không ngờ đối phương lại quá cứng đầu như thế.

Lúc này những người xung quanh cũng bắt đầu thấp giọng chế nhạo.

"Người của Tô gia có da mặt thật dày, đầu năm Dương gia xảy ra chuyện thì bọn họ liền vội vàng phủi sạch quan hệ, nay lại cậy thế tới nhận thân thích, ngay cả Tô lão gia cũng vác mặt tới, đúng là không biết xấu hổ".

"Còn không phải sao? Lúc trước Dương gia khốn khổ như thế nào chứ, cả nhà đều bị tịch thu tài sản, vậy mà Tô lão gia này cũng không thèm nhìn tới. Bây giờ Dương gia lấy lại được vinh quang, Tô lão gia tất nhiên là sẽ hối hận đến xanh mặt rồi".

"Tô gia đã sớm thông báo cho toàn vương thành biết là mình đoạn tuyệt quan hệ với Dương gia, bây giờ lại tới đây la lối ồn ào cái gì!"

"Nhỏ tiếng một chút đi, nói không chừng Dương gia sẽ nhân từ tha thứ cho bọn họ đó".

...

Tô lão gia tuy đã lớn tuổi nhưng thính lực vẫn chưa suy thoái, lão có thể nghe được những lời chế giễu xung quanh, gương mặt già nua càng lúc càng nóng lên, cũng may là lão làm quan đã nhiều năm, công phu dưỡng khí tương đối khá, cho nên mới không tỏ ra tức giận. Tô Minh Ba thì không chịu nổi, liền lớn tiếng mắng: "Các ngươi nói bậy bạ cái gì, Dương phu nhân là em gái của ta, bọn ta là nhà ngoại của hầu tước, có huyết mạch thân thiết nhất, cho dù có không hài lòng chuyện gì thì cũng đều có thể bỏ qua, các ngươi mà còn đứng ở đây ăn nói bậy bạ nữa thì đừng hòng bước vào cửa Dương phủ nửa bước".

Khi nghe lão ta nói như vậy, những người khác đành im lặng, nhưng khuôn mặt của họ thì vẫn đầy vẻ khinh thường.
Nhấn Mở Bình Luận