Dạ Xoa không chút suy nghĩ đã ngay lập tức bỏ chạy thoát thân, không muốn bị giết một cách dã man như thế.
Dương Ân sao có thể để cho gã chạy được, đôi cánh Băng Nhẫn của hắn dưới sự khống chế của thần niệm đã trở thành một thanh kiếm tuyệt thế, trong nháy mắt đã chém đứt đôi cánh thịt của Dạ Xoa, khiến cho gã muốn bay cũng không thể nào bay được.
"Tên loài người kia, ngươi dám giết bọn ta, tộc Da Xoa bọn ta sẽ không buông tha cho ngươi", Dạ Xoa bị chém đứt cánh thì đau đớn gầm thét.
"Ngươi mau kể cho ta nghe về 'khe nứt không gian' này đi", Dương Ân ngồi xuống một bên hỏi Dạ Xoa.
“Đây là lãnh thổ của tộc Dạ Xoa bọn ta, đám xâm lược các ngươi sẽ không được chết tử tế”, Dạ Xoa chửi rủa.
“Được rồi!”, Dương Ân nhẹ nhàng đáp lại, trên tay ngưng tụ ra kiếm khí chém xuống một chân của Dạ Xoa.
Á!
Một bên đùi của Dạ Xoa bị chém đứt, dòng máu đen chảy ra giàn giụa.
“Nói hay không?”, Dương Ân hỏi lại.
"Cho dù có chết thì ta cũng không nói", Dạ Xoa mạnh mẽ đáp lại.
“Vậy ngươi đi chết đi!”, Dương Ân không còn kiên nhẫn tra tấn Dạ Xoa nữa, ngay lập tức chém đầu của gã xuống.
Dương Ân không thể lấy được thông tin gì từ gã Dạ Xoa này nhưng hắn vẫn không nản lòng, bây giờ cơ thể của hắn đã tốt lên, chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Dương Ân mổ đầu của Dạ Xoa và lấy ra mấy viên ma hạch, hắn cảm ứng được bên trong ma hạch là kết tinh linh hồn của Dạ Xoa cũng giống như yêu hạch của yêu tộc, hắn lẩm bẩm nói: "Mấy ni cô kia đang thu thập những viên ma hạch này, chắc chắn nó phải có lợi ích gì đó, ta cứ thu lại trước đã".
Dương Ân cũng lấy đi hết tất cả binh khí của Dạ Xoa, còn lục soát và lấy thêm được không ít nguyên liệu hắc ám trên người của bọn chúng. Những thứ này đã số đều là tài nguyên cấp vương, còn có một ít huyền linh thạch trung cấp.
Xong việc, Dương Ân đốt xác của tất cả bọn chúng rồi mới rời đi.
Đầu tiên hắn phải tìm hiểu xem đây là nơi nào, hắn cảm thấy nơi này tuyệt đối không yên bình.
“Ở đây chỗ nào cũng có nguy hiểm, Thanh Tĩnh ni cô sợ rằng cũng sẽ gặp nguy hiểm, trước tiên ta phải đuổi theo bảo vệ bọn họ”, Dương Ân suy nghĩ một chút liền đuổi theo hướng mà nhóm ni cô đã rời đi.
Họ chỉ vừa mới đi được một canh giờ, chắc là vẫn chưa đi xa, hắn vẫn còn có thể đuổi kịp.
Dương Ân thúc giục chân Phong Thần, vừa chạy vừa tiếp tục chữa trị vết thương, đồng thời cũng tranh thủ cảm ứng tình hình xung quanh. Hắn phát hiện ra thiên địa huyền khí ở đây mạnh hơn gấp mười lần so với ở giới phàm tục, hắn còn có thể nhìn thấy bên trong vùng rừng núi có rất nhiều lão dược, thậm chí còn có linh dược đang sinh trưởng, chuyện này khiến cho hắn hết sức kinh ngạc.
“Nơi này rất thích hợp để tu luyện!”, Dương Ân trong lòng thầm cảm thán, đồng thời hắn cho rằng nơi này rất có thể là một nơi thuộc về giới siêu phàm.
Hắn không ngừng lại để thu thập dược liệu ở đây, bởi vì muốn thu thập dược liệu ở đây cũng không có gì khó, đuổi theo nhóm ni cô kia quan trọng hơn.
...
Ở phía trước, nhóm ni cô quả thật đã gặp rắc rối lớn.
Họ đang bị bao vây bởi một nhóm người khác, bầu không khí lúc này hết sức căng thẳng.
Đám người bao vây bọn họ đều toát ra huyết khí cùng lệ khí cực kỳ nồng nặc, tên nào cũng còn rất trẻ và trạc tuổi nhau thế nhưng đều đã đạt đến cảnh giới Địa Hải, thậm chí tên cầm đầu bọn chúng còn sắp đạt tới cảnh giới Thiên Ngư.
Tên cầm đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt mũi khoằm như chim ưng, trên người mặc một bộ giáp chiến đỏ rực, trên vai vác theo một thanh đao Huyết Hổ, hắn ta cưỡi trên một con Huyết Hổ, toàn thân nồng nặc sát khí.
Ánh mắt của hắn ta dán chặt vào người của Thanh Tĩnh ni cô, vẻ mặt của hắn ta lúc này trông hết sức khả ố.
"Huyết Sát Môn các ngươi thật sự muốn khai chiến với bọn ta sao? Bọn ta cũng không sợ các ngươi đâu!", Thanh Lợi ni cô phẫn nộ quát lớn.
"Nghe ta nói này, chỉ cần các ngươi để lại tiểu ni cô kia ở đây thì ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, bằng không tất cả các ngươi đều phải ở lại đây cùng với tiểu ni cô kia hầu hạ huynh đệ bọn ta", tên cầm đầu cưỡi Huyết Hổ gian ác nói.
"Huyết Sát Môn các ngươi chỉ là một đám ô hợp, phái Hằng Sơn bọn ta há lại sợ các ngươi sao?", Thanh Lợi mạnh mẽ đáp trả.
"Vậy thì tất cả các ngươi đều phải ở lại đây, các huynh đệ xông lên", tên cầm đầu cưỡi Huyết Hổ không nhiều lời nữa, nhanh chóng phất tay ra lệnh cho đám tay sai bên cạnh ra tay với nhóm ni cô.
"Trần Hổ, các ngươi hiếp người quá đáng, các sư muội, chúng ta cũng xông lên liều mạng với bọn chúng!", Thanh Lợi ni cô quát một tiếng, rồi tiên phong cầm trường kiếm xông lên, đâm thẳng về phía tên Trần Hổ cầm đầu kia.
Các ni cô khác cũng đồng loạt rút kiếm ra, bọn họ tuyệt đối không thể đứng chờ chết, bằng không kết cục của tất cả sẽ vô cùng thê thảm.
Nhóm ni cô chỉ có 13 người, phải đối mặt với đám Huyết Sát Môn có 24 người, bất luận so về chiến lực hay quân số thì nhóm ni cô cũng không phải là đối thủ của đám người Huyết Sát Môn. Bọn họ ngay cả cơ hội đột phá vòng vây cũng không có, tất cả đều đã bị đám người Huyết Sát Môn bắt được.
Nếu không phải do đám người Huyết Sát Môn muốn chà đạp nhóm ni cô thì bọn chúng đã giết chết bọn họ ngay tại chỗ rồi.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ được đám ni cô này hầu hạ suốt đêm, ha ha ha", Trần Hổ vô cùng đắc ý cười lớn.
Nụ cười của đám người Huyết Sát Môn càng lúc lại càng trở nên khả ố hơn, tên nào cũng nóng lòng muốn làm chuyện cầm thú đối với các ni cô.
Thiếu nữ ni cô bị đưa tới trước mặt Trần Hổ, trong đôi mắt đẹp của nàng ta lộ ra vẻ hoảng sợ tột cùng, đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải chuyện kinh khủng đến như vậy.
Nàng ta nhớ lại lời của kẻ mà nàng ta cứu giúp đã nói, liền cảm thấy không cam lòng hét lớn: "Không phải ngươi nói người tốt sẽ được đền đáp xứng đáng hay sao? Thật dối trá!"
“Ai dối trá chứ?”, bỗng nhiên từ đâu lại vang lên thanh âm uể oải đáp lại lời của nàng ta.