Vị Vương này vỗ cánh bay, di chuyển nhanh như chớp, trốn thoát được công kích của Lang Kiệt. Cùng lúc đó, một nắm đấm mạnh như núi xông thẳng về phía Lang Kiệt. Khí kình đáng sợ đó tích tụ huyền khí tứ phương, một đấm phá trời.
Hai Vương kịch liệt giao chiến trên cao, không một ai nhìn rõ được tình hình chiến đấu, chỉ có thể mù mờ nhìn thấy huyền khí và yêu khí giao thoa không ngớt.
Hai Vương giao chiến, ai thắng ai bại, điều này có ý nghĩa rất quan trọng đến sự thắng thua của cuộc chiến bên dưới.
“Nhất định là tiền bối đó đã ra tay, thật là tuyệt!”, Liệt Phong ngẩng lên kinh hô.
Trong nhà tù này, lão ta chỉ thấy chỉ có Vương Cửu Trọng với cảnh giới Vương giả này mới hợp với vị Vương đó.
Vạn Thiên Long thì chau mày, không nói gì hết, âm thầm tính toán đối sách. Nếu thật sự là người đi ra từ trong hố máu như Liệt Phong nói thì đây gần như không phải chuyện tốt.
Mạnh Hà Lương thì chăm chú quan sát cuộc chiến, mặc kệ vết thương. Hai mắt ông ta tràn đầy khát vọng, mong mỏi một ngày sẽ được phát triển đến bước đó, bay lên trời chiến đấu cùng bọn họ.
Tại một hướng khác, Vương Cửu Trọng đang định đưa Liệt Tử Anh rời đi, nhưng khi nhìn thấy có con người xuất hiện thì hắn ta lại kéo Liệt Tử Anh trốn lại xem cuộc chiến.
“Bọn họ mạnh thật!”, Liệt Tử Anh không kìm được mà than nhẹ.
Vương Cửu Trọng thì bất mãn nói: “Chờ ta khôi phục lại trạng thái đỉnh cao thì giết bọn chúng dễ như bỡn!”
Liệt Tử Anh vội vàng nịnh hót: “Dạ dạ, sư phụ là mạnh nhất!”
Vị Vương và lang Vương chiến đấu càng ngày càng nhanh, lang Vương không phải là đối thủ của vị Vương kia, hắn ta đánh cho lang Vương ngã bay về phía khu 7.
Khiến cho đám ngục nô của khu 7 sợ hết hồn.
Vị Vương đó lại không khỏi than nhẹ: “Thôi xong, sao lại đánh con súc sinh này về phía đó chứ”.
Vị Vương đó phi xuống, hai cánh hóa thành đao phi về phía Lang Kiệt, không cho Lang Kiệt cơ hội đánh trả.
Còn Dương Ân và Vạn Lam Hinh thì đang ở ngay cạnh Lang Kiệt. Bọn họ không thoát nổi nữa, vì Lang Kiệt đã khóa chặt bọn họ, và nói bằng giọng lạnh lùng: “Vương ta muốn ăn thịt người để xả hận!”
Lang Vương nhào tới, thoát khỏi sự vây hãm của đôi cánh kia, xông về phía Vạn Lam Hinh và lính gác ngục bên cạnh cô ta trước.
Sắc mặt Vạn Lam Hinh trắng bệch, báo hoa thì sợ đến nhũn cả chân, không thể chạy nổi. Các lính gác ngục khác thì đều sợ đến mức quỳ xuống dất, sợ đến bĩnh ra quần.
Lang Vương hùng hổ xông đến, ai còn có thể ngăn cản được nó đây?
Có một người thiếu niên hoàn toàn mặc kệ vận mệnh mà xông tới, chặn trước mặt Vạn Lam Hinh. Thân thể đó thật sự vô cùng oai vệ.
“Muốn ăn thịt tỷ của ta à, vậy thì hãy ăn ta trước đi!”, ánh mắt Dương Ân lộ ra tự quyết đoán, nghênh đón Lang Kiệt.
“Ân đệ đệ mau tránh ra!”, Vạn Lam Hinh hô lên thất thanh.
Lang Kiệt nhìn Dương Ân, đôi mắt vô tình đó xẹt qua chút thương hại, nhưng nó vẫn há miệng ra ngoạm đầu Dương Ân.
Gâu gâu!
Không biết từ khi nào mà Tiểu Hắc đã xuất hiện bên cạnh thiếu niên, xù lông, trừng mắt, sủa vang với con lang Vương lông vàng kim.
Âm thanh này không có chút uy lực nào, thậm chí còn hơi yếu ớt, kém xa tiếng tru của Lang Kiệt. Thế nhưng khi âm thanh này rơi vào tai Lang Kiệt thì không khác nào sét đánh ngang tai, khiến cả người nó ngưng lại, yêu khí tụt giảm, không dám cắn thiếu niên này và những người khác nữa.
Cũng vào lúc này, vị Vương kia tấn công thêm một lần nữa, Lang Kiệt bị đánh cho bay ra ngoài.
Bụi bay tán loạn, khí kình bao quanh.
Cả người thiếu niên đều bị cát đá bay vào, đau không chịu được, nhưng hắn vẫn đứng ở đó, bảo vệ người phụ nữ phía sau lưng hắn.
Lang Kiệt bị đánh một đòn đau nên không dám cử động nữa. Nó kêu lên một tiếng kinh hãi rồi không giao chiến với vị Vương kia thêm lần nào, mà nhìn về phía thiếu niên. Nó nhìn vào con chó nhỏ màu đen trên lưng hắn chứ không phải hắn, ánh mắt sợ hãi, rồi nhanh chóng chạy trốn.
Lang Vương muốn trốn thì ai có thể ngăn lại chứ.
Vị Vương kia như nhận ra điều gì, bèn quay qua nhìn thiếu niên đó, nhưng lại lắc đầu, vẫy cánh đuổi theo lang Vương.
Lang Vương chạy trốn, đám lang yêu khác cũng không dám ở lại mà điên cuồng chạy đi, không còn tấn công nữa. Đám lính gác ngục lúc này mới tỉnh táo lại rồi đuổi theo truy sát lang yêu.
“Lang Vương bị vị Vương kia đánh đuổi, chúng ta giết sạch đám lang yêu này, báo thù cho các đồng đội đã chết đi!”
“Đúng vậy, giết chết bọn chúng, nếu không chúng sẽ lại tấn công thêm lần nữa, chúng ta sẽ mất thêm càng nhiều người nữa đấy”.
…
Một trận chiến kịch liệt cứ thế hạ màn, nhà tù lại trở nên hỗn loạn.
Vị Vương kia biến mất, Vương Cửu Trọng lại xuất hiện giết thêm mấy con lang tướng, xé các vài con lang yêu, khiến đám lính gác ngục tưởng rằng vị Vương đó chính là Vương Cửu Trọng.
Cứ như vậy, Vương Cửu Trọng trở thành ân nhân cứu mạng của nhà tù.
Dưới tán một cây thông khô héo, có một ông già đang tu bình hồ lô và ngâm nga: “Uống say nằm dưới gốc thông khô, xem cuộc chiến loạn lạc, ngắm thế sự xoay vần, ân oán giữa các giống loài không ngừng không nghỉ, không ngừng không nghỉ…”