Trương Tử Yến là thiên tài trong Thánh Hỏa Giáo, thực lực đạt đến cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, trừ khi là người ở cảnh giới Thiên Ngư, nếu không khó mà làm gã bị thương.
Có thế nào gã cũng không ngờ một thiếu niên thoạt nhìn trẻ hơn mình mười tuổi thế mà khi ra tay lại đánh gãy ngón tay của mình, khiến gã đau đến mức la hét thảm thiết.
Người của Thánh Hỏa Giáo cũng kinh ngạc, bao vây Dương Ân lại.
Hoàng Phủ Minh Ngọc biến sắc, cô ta nhận ra tình huống không ổn, vội nói với Dương Ân: “Dương Ân mau buông tay”.
Trương Tử Yến có địa vị khá cao trong Thánh Hỏa Giáo, cha gã là trưởng lão nội môn của Thánh Hỏa Giáo. Mặc dù lực chiến đấu của Dương Ân khá mạnh nhưng không thể xảy ra mâu thuẫn với Thánh Hỏa Giáo.
Hoàng Phủ Minh Ngọc là công chúa tộc Man di, địa vị ở Thánh Hỏa Giáo cũng không thua kém gì Trương Tử Yến nhưng thời gian cô ta gia nhập vào Thánh Hỏa Giáo khá ngắn, vẫn chưa có tầm ảnh hưởng gì lớn, các sư huynh, sư tỷ khác của Thánh Hỏa Giáo e là sẽ không nể mặt cô ta.
Dương Ân hất Trương Tử Yến ra nói: “Đừng có chỉ tay vào ta mà nói chuyện, tính tình ta không được tốt”.
“Ta giết ngươi!”, Trương Tử Yến sao có thể nuốt trôi cơn giận này được, gã hét lên như thú dữ rồi lao đến đánh Dương Ân.
Tay còn lại của gã vung quyền lên, huyền khí mạnh mẽ ngưng kết thành, sức mạnh cực lớn đủ để đánh nát núi, đây là toàn bộ sức mạnh của gã, tuyệt đối không thể tha cho Dương Ân dễ dàng được.
Ai ngờ nắm đấm của gã còn chưa chạm vào người Dương Ân thì hắn đã vung một chân lên, dù ra đòn muộn hơn một chút nhưng tốc độ khá nhanh đá bay Trương Tử Yến.
“Ta nói rồi tính tình ta không tốt”, Dương Ân trầm giọng nói.
“Dương Ân, hắn là sư huynh ở Thánh Hỏa Giáo của ta, sao ngươi có thể ra tay độc ác như thế?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc oán giận Dương Ân.
“Thế liên quan gì đến ta”, Dương Ân tỏ ra không sao đáp: “Hắn không chết được, ngươi ở lại chăm sóc hắn đi”.
Nói rồi Dương Ân định rời đi.
“Anh bạn, làm người của Thánh Hỏa Giáo bị thương rồi cứ thế mà đi là không được”, trong Thánh Hỏa Giáo có người lên tiếng nói.
Đó là một thanh niên thân hình uy mãnh cao lớn, để đầu đinh, đeo một vòng kim cô trên trán, mặc một bộ áo giáp chiến màu vàng khá dày, cơ thể cường tráng với từng cơ bắp cuồn cuộn, từng đường gân xanh lộ ra ngoài, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra sức mạnh đáng sợ, hệt như một con sư tử dũng mãnh đang ngồi đó, tức giận trừng mắt nhìn Dương Ân như thể nó sẽ lao đến xé xác Dương Ân bất kỳ lúc nào.
Thác Bạt Lưu Sa - Thiên Kiêu cảnh giới Thiên Ngư của Thánh Hỏa Giáo. Dù hắn ta không phải là người đứng đầu nhưng chắc chắn có thể xếp ở trong hạng ba, tạm thời đang đứng ở vị trí hai mươi hai trong bảng xếp hạng Thiên Vương.
“Sư huynh Lưu Sa, đây chỉ là hiểu lầm thôi!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc đứng ra giải thích với Thác Bạt Lưu Sa.
“Sư muội Hoàng Phủ, ý muội là gì, chẳng lẽ ta bị đánh không công thế à?”, Trương Tử Yến bò dậy tức giận nói.
“Nếu huynh không bất kính với hôn phu của ta thì sao hắn lại đánh huynh”, Hoàng Phủ Minh Ngọc quát, ngừng một chốc cô ta nói: “Thật sự muốn khiến ta nói ra chuyện của Tiệt Thiên giáo đó sao?”
Trong những lời Hoàng Phủ Minh Ngọc nói đã có ý đe dọa, nếu cô ta nói cho người trong giáo biết chuyện Trương Tử Yến bỏ chạy khi gặp nguy thì danh tiếng của gã sẽ mất sạch, khó có chỗ đứng trong giáo. Thánh Hỏa Giáo họ là thế lực chú trọng đến đạo nghĩa sống chết có nhau, họ tuyệt đối không thể chạy trốn bỏ lại đồng đội gặp nguy hiểm không màng.
Con ngươi Trương Tử Yến co rút, không cam lòng nói: “Được lắm, sư muội xem như ta không đúng trong chuyện này, mong hôn phu của muội đừng chết ở đây”.
Gã nói như thế đã tỏ ý sẽ không truy cứu chuyện của Dương Ân nữa, nhưng sau đó chưa chắc sẽ không tính toán.
Thác Bạt Lưu Sa và người của Thánh Hỏa Giáo đều nhìn ra Trương Tử Yến và Hoàng Phủ Minh Ngọc đều là vì chút chuyện nhỏ giữa nam nữ, hai bên đều có ý muốn bỏ qua chuyện này, tạm thời không làm lớn chuyện nữa.
Trong Thánh Hỏa Giáo có người nhìn Dương Ân kinh ngạc thốt lên: “Ngươi là Thiên Vương Dương Ân!”
Dương Ân ngạc nhiên nhìn sang đáp: “Ta là Dương Ân!”
Hắn không quen đối phương nhưng đối phương lại nhận ra mình, hắn cũng thấy ngơ ngác.
“Sư huynh Lưu Sa, hắn là Thiên Vương Dương Ân đã đánh bại Côn Lôi Tử”, người kia mừng rỡ nói với Thác Bạt Lưu Sa.
Trận chiến giữa Dương Ân và Côn Lôi Tử có mấy trăm người đến xem, người trước mặt này chính là một trong số khán giả đó nên hắn ta đã tận mắt nhìn thấy lực chiến đấu kinh người của Dương Ân.
Sau khi nghe thấy đồng môn gọi Dương Ân là “Thiên Vương”, Trương Tử Yến cảm thấy hai chân mềm nhũn, gã vẫn còn đang cố gắng trở thành Chiến Vương mà người ta đã là Thiên Vương rồi. Gã đắc tội với đối phương không phải là hành động tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
“Hóa ra ngươi chính là Dương Ân, không ngờ còn trẻ như thế, thảo nào sư muội lại say đắm ngươi, khá lắm”, Thác Bạt Lưu Sa khen ngợi, ngừng một chốc hắn ta lại nói: “Nếu chuyện vừa rồi là hiểu lầm thì thôi vậy, ngươi có muốn đồng hành cùng bọn ta không?”
Hoàng Phủ Minh Ngọc nháy mắt ra hiệu với Dương Ân, hắn lại làm lơ như không nhìn thấy đáp: “Ta đi một mình quen rồi, các ngươi chăm sóc Minh Ngọc cho tốt”.