Dương Ân bị bao vây.
Gần bốn trăm tên Man di đã vây hãm hắn trong một vòng tròn, hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
Những tên này thuộc nhóm của A Nhược Lạp, trước đây bọn chúng phân tán lực lượng ra để mai phục Dương Ân, nhưng tất cả đều đã được Mạnh Cố triệu tập lại.
Dương Ân không thể phân tán năng lượng để cảm ứng tình hình xung quanh trong khi hắn đang chém giết, hơn nữa A Nhược Lạp cứ liên tục bắn tên về phía Dương Ân quấy nhiễu, không cho hắn bất kỳ cơ hội phản ứng nào, trước mắt thì Dương Ân không có cơ hội nào để trốn thoát.
Chính vì vậy nên A Nhược Lạp mới an tâm nhảy khỏi con đại bàng lớn để thách đấu với Dương Ân.
Trước đó, gã đã theo dõi trận chiến của Dương Ân và biết rằng Dương Ân rất mạnh, nhưng đối với gã mà nói đây cũng không phải là chuyện gì xấu, bởi vì gã muốn tấn công dũng sĩ mạnh nhất, nên Dương Ân chính là hòn đá mài tốt nhất của gã.
Lúc này, Mạnh Cố cùng với một ngàn tên Man di khác cũng xuất hiện, tất cả đều đứng sau A Nhược Lạp, thay A Nhược Lạp phô trương thanh thế.
"A Nhược Lạp, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, tên tiện dân Đại Hạ này thực lực không kém đâu", Mạnh Cố cũng không thuyết phục A Nhược Lạp mà chỉ nhắc nhở gã một chút mà thôi.
"Mạnh thúc yên tâm đi, hắn sẽ trở thành vong hồn dưới tay ta mà thôi!", A Nhược Lạp vô cùng tự tin nói, sau đó gã nhìn Dương Ân với vẻ chế nhạo: "Tới đi chó Đại Hạ, để cho ta thấy thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh mẽ được bao nhiêu".
Dương Ân nhìn đám Man di xung quanh, trong lòng thầm tính: "Sau khi giết hết đám Man di ở đây, cũng gần như đủ để cho ta chuộc tội rồi".
A Nhược Lạp bị Dương Ân phớt lờ, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu nói: "Tên chó Đại Hạ kia sợ rồi sao? Nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta hứa với ngươi rằng ngươi sẽ có có cơ hội trốn thoát một lần nữa. Còn nếu như ngươi thua, ta cũng có thể cho ngươi chết toàn thây, bằng không ngươi sẽ chết thảm hại hơn!"
Dương Ân sau đó mới nhìn về phía A Nhược Lạp, khẽ lắc đầu nói: "Một mình ngươi không đủ, tất cả các ngươi cùng lên một lần đi".
“Chó Đại Hạ, ngươi thật sự điên rồ, nhưng như thế mới đáng làm đá mài của ta”, A Nhược Lạp quát lên rồi phóng về phía Dương Ân.
A Nhược Lạp cao bảy thước, đã cao hơn Dương Ân một cái đầu nhưng vẫn đang trong giai đoạn còn phát triển được nữa, thân hình của gã chắc như đá, trong khi thân hình của Dương Ân đã gầy đi rất nhiều.
A Nhược Lạp càng lúc càng gần, Dương Ân cười nói: "Mọi người có gì thì cứ nói, cần gì phải động đao động thương chứ".
A Nhược Lạp nghĩ Dương Ân đang sợ hãi, lập tức lại chế nhạo nói: "Hôm nay nói cái gì cũng vô dụng, ngươi chỉ có một cơ hội..."
Gã chưa kịp nói xong thì Dương Ân đã di chuyển.
Vào lúc này, Dương Ân lao tới như một con báo, động tác của hắn nhanh đến mức kinh ngạc, tốc độ đã bùng nổ đến cực hạn, toàn bộ sức lực đều dồn lên hai cánh tay, sau lưng hắn dường như ngưng tụ thân ảnh Long Quy, khí thế kinh khiếp bao trùm khiến cho A Nhược Lạp thoáng hoảng hốt, cũng chính vào khoảnh khắc đó, đòn tấn công của Dương Ân đã đánh bay A Nhược Lạp không thương tiếc.
Thuật Long quy lật biển!
Đây là chiêu thức chủ bài của Dương Ân, bình thường thì hắn sẽ để tới thời khắc cuối cùng mới xuất chiêu ra giết gọn, nhưng bây giờ ngay khi vừa đối đầu với A Nhược Lạp hắn đã thi triển chiêu thức này, không phải là do hắn nghĩ rằng hắn không thể thắng nổi A Nhược Lạp, nhưng hắn biết A Nhược Lạp là một kẻ địch mạnh, nếu không thì đối phương đã không chủ động cho hắn một cơ hội quyết đấu công bằng, bởi vậy, Dương Ân mới định cho gã kết quả tồi tệ ngay khi đối phương còn đang đánh giá thấp mình, như vậy thì có thể bớt đi một phen phiền toái.
Trải qua thời gian rèn luyện ở trong ngục tù, tâm tính và ý chí của Dương Ân cũng đã nhanh chóng trưởng thành, không còn giống như một thiếu niên vừa chuẩn bị bước sang tuổi mười bảy nữa.
A Nhược Lạp vẫn luôn chuẩn bị, gã không đánh giá thấp Dương Ân, nhưng với hàng ngàn người sau lưng, gã không có lý do gì phải sợ hãi trước thực lực của Dương Ân, đồng thời gã cảm thấy Dương Ân chắc sẽ lựa chọn phá vòng vây chứ không chủ đích sống chết với gã.
Đáng tiếc, Dương Ân không hề hành động theo lẽ thường, lại toàn lực xuất thủ đánh về phía gã, cho dù gã muốn lui cũng đã không còn kịp nữa, đòn tấn công của Dương Ân quá nhanh.
Bang!
Huyền khí màu xanh toát ra từ cơ thể Dương Ân cực kỳ bá đạo, giống như Long Quy lao ra khỏi mặt nước, sóng thần quật vào người A Nhược Lạp, gã bị đánh bay đi và lăn trên mặt đất, lăn đến năm sáu trượng mới dừng lại, khiến bụi đất bay mù mịt.
“Thống lĩnh A Nhược Lạp!”, Mạnh Cố và mấy tên Man di xung quanh thất thanh la lên.
Bọn chúng rối rít chạy tới chỗ A Nhược Lạp, thậm chí Mạnh Cố còn ra lệnh: "Bằm nát tên nhóc này cho ta!"
Sau mệnh lệnh của lão ta, một làn sóng tấn công cực kỳ hung bạo tràn về phía Dương Ân.
Dương Ân đã chuẩn bị sẵn sàng, khi hất A Nhược Lạp lên không trung, hắn ta đã rút cây đinh ba ra rồi lao tới phá vòng vây.
Dương Ân vung cây đinh ba lên, từng luồng huyền khí đan xen tạo thành lưới thương bao bọc lấy hắn, những mũi tên hay binh khí đang lao về phía hắn đều rơi xuống đất.
Dương Ân chạy cực nhanh, lao tới cực kỳ hung hãn, nhưng đám Man di lại càng hung hãn hơn, đẩy ra hai mươi con ngựa Hãn Huyết, đâm thủng mông ngựa, bọn ngựa bị đau liền điên cuồng lao về phía Dương Ân.
Bọn ngựa Hãn Huyết này tuy không phải là linh yêu công kích, chẳng qua là chỉ là ngựa quý thượng đẳng, nhưng lúc bọn chúng điên lên thì uy lực cũng không thể coi thường, vó ngựa bay tán loạn, bụi bay tràn ngập, tiếng rít như xé toang không khí.
Sắc mặt của Dương Ân thay đổi, hắn thật sự không ngờ đám Man di lại ra chiêu này, khiến cho hắn không thể tránh né, chỉ có thể hướng về phía mấy con ngựa Hãn Huyết đang điên cuồng mà nghênh chiến.