Xúc Hồn Đằng vương có thể hỗ trợ sức mạnh tinh thần của người trưởng thành, điều này cũng thuộc sức mạnh linh hồn. Đối với người bình thường cũng tốt mà với võ sĩ cũng tốt, đều là thứ thuốc đại bổ.
Nếu người may mắn còn có thể lĩnh hội được năng lực chế tạo ảo cảnh trong Xúc Hồn Đằng vương. Đây mới là kỹ năng mà võ sĩ mong ước.
Dương Ân lại không phải vì theo đuổi kỹ năng đặc biệt mà là vì Khỉ Gầy, chỉ cần có thể cứu được Khỉ Gầy thì hắn không tiếc phải trả giá.
Người bình thường thì không thể dễ dàng mà lấy được Xúc Hồn Đằng, vì nó có thể gây ra ảo cảnh với tinh thần, còn có các cuộc tấn công, trói buộc của Đằng Thảo, kể cả là vương giả tới cũng chưa chắc có thể đánh được, giống như võ sĩ đỉnh cấp như Dương Ân thì tới bao nhiêu cũng chết bấy nhiêu.
Cũng may, Dương Ân đã sớm ngưng tụ nụ hoa thần đình, lại đã từng gặp tấn công của Xúc Hồn Đằng linh cấp, mới đủ cảnh giác mà phòng ngự tấn công của Xúc Hồn Đằng vương, thuận lợi giành được nó tới tay.
Dương Ân lấy được Xúc Hồn Đằng vương xong thì ở gần đó có một lượng lớn độc trùng xông tới tấn công, có rắn, bọ cạp, kiến… Số lượng của bọn chúng nhiều tới mức kinh người, phun ra độc tố cực mạnh, vô cùng khủng khiếp, ai nhìn thấy cũng tê dại cả đầu óc.
Dương Ân không muốn dây dưa với bọn chúng nên sau khi cầm được Xúc Hồn Đằng Vương thì trở lại vị trí của Lâm Thê Thê.
Đúng lúc hắn vừa trở lại vị trí của Lâm Thê Thê thì phát hiện có một số độc trùng đang quấn lấy Lâm Thê Thê, nên nhanh chóng chạy qua đuổi chúng đi, sau đó ôm cô ta lên, phân biệt phương hướng rồi dốc sức chạy khỏi đây.
Sức mạnh của Dương Ân vẫn chưa hồi phục, nhưng sau khi tinh thần tỉnh táo thì hắn đã có thể vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thuỷ để hấp thu huyền thuỷ ở đây, nhanh chóng bổ sung sức mạnh trong đan điền.
Sức mạnh ở đây mang theo độc tính, một khi hấp thu thì đều sẽ có triệu chứng bị trúng độc, Dương Ân lại không có phản ứng như thế, vì đan điền trung tâm của hắn không giống với những người khác, kể cả hấp thu sức mạnh pha tạp, thậm chí sức mạnh có độc thì nó cũng có thể thanh lọc, lấy được sức mạnh tinh khiết nhất.
Trong lúc Dương Ân chạy lao đi thì sức mạnh chảy dưới hai chân là dồi dào nhất, mà nó đang nhanh chóng tăng trở lại, sức mạnh hồi phục nhanh tới mức kinh người.
Lâm Thê Thê ở trong lòng Dương Ân vẫn chưa tỉnh, trái lại giống như đứa trẻ đang ngủ say, dựa sát vào lòng Dương Ân, bộ phận nặng trịch kia đè vào người hắn, tuyệt đối là một bài kiểm tra lớn đối với tinh thần và thân thể của hắn.
Vùng đầm lầy nguy hiểm trùng trùng, Dương Ân vẫn dựa vào lực cảm ứng mạnh mẽ để tránh né một số tấn công hiểm hóc. Sau khi trải qua một hồi lăn lộn, cuối cùng cũng tới bờ đầm lầy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng ra ngoài rồi, nơi quỷ quái này thật đáng sợ”.
Từ khi hắn đi vào đến giờ thì vẫn chưa có một phút nào bình yên, nếu không phải hắn có chút năng lực thì chắc đã chết ngắc ở đây.
Mà, khi hắn quay trở lại bên bờ đầm lầy thì cũng không thấy Tiểu Hắc mà lại cảm nhận được có người đang đuổi theo hướng của mình.
Dương Ân muốn tránh đi theo bản năng, nhưng nghĩ một lát thì đây có phải là lãnh địa của nhà nào đâu, mà dựa vào thực lực của hắn, không có cường giả cấp vương xuất hiện thì hắn hoàn toàn không sợ, tại sao phải tránh chứ?
Nghĩ tới đây, Dương Ân cũng yên tâm thoải mái chọn một chỗ sạch sẽ, cũng không có độc rồi từ từ đi tới, đặt Lâm Thê Thê xuống.
Khi hắn vừa đặt Lâm Thê Thê xuống thì một đám người xuất hiện ở không xa trước mặt hắn, sau đó nghe đấy có người hô hoán: “Đồ khốn nạn, thả Lâm sư muội ra cho ta!”
Đám người này tổng cộng có 7 người, 5 nam 2 nữ. Có sáu người đều trông như thiếu niên, thiếu nữ còn lại duy nhất 1 người là trung niên. Họ đều mặc y phục tôn quý đặc biệt may cho học viện Hoàng gia, cho dù có hơi bị rách nhưng cũng dễ dàng phân biệt được.
Bảy người họ nhanh chóng xông tới chỗ Dương Ân, mang theo binh khí chói mắt, trong đó có một thiếu niên nóng nảy, xông tới muốn giết Dương Ân.
Dương Ân né tránh công kích của đối phương, sau đó hét lớn: “Các ngươi đừng có làm loạn, ta không làm gì cô ta hết”.
“Còn dám bao biện, rõ ràng là ngươi có ý đồ xấu với Lâm sư muội. Ta phải giết tên dâm tặc nhà ngươi!”, thiếu niên nóng nảy đó hét lên rồi một lần nữa vung binh khí giết Dương Ân.
Thiếu niên này đã sở hữu thực lực chiến sĩ cao cấp, phần thiên tư này không coi là yếu, nhưng sức mạnh như thế không đủ để uy hiếp Dương Ân.
Dương Ân lại một lần nữa tránh khỏi tấn công của đối phương, trầm giọng nói: “Đừng khiêu khích ta, nếu không ta sẽ đánh rụng hết răng ngươi đấy!”
Thiếu niên nóng nảy kia liên tiếp thất thủ hai lần tấn công, mặt ngắn tũn lại, hắn ta dốc sức đánh ra tuyệt chiêu của mình.
Tinh Hoả Liệu Nguyên!
Trên người thiếu niên nóng nảy giải phóng ra ánh lửa, từ một đốm lửa trở thành ngọn lửa lớn với uy lực kinh người, muốn một chiêu giết chết Dương Ân.
“Chiêu Tinh Hoả Liệu Nguyên này của Liêu sư đệ đã đạt tới mức tinh thông, không tệ đâu!”, trong đám nam nữ kia, có một thiếu niên mang dáng dấp của người đứng đầu, chắp tay nói.
Thiếu niên này mày kiếm, mắt sáng như sao, đầu đội mũ kim giao, thắt lưng Tử giáp, chân đeo ủng vàng tím, lưng mang trường kiếm kim giao, phong độ tôn quý.
Người trung niên trông có vẻ bình thường nhưng lại đi cạnh thiếu niên này, rõ ràng là mang trách nhiệm đảm bảo an toàn cho hắn ta.
“Nếu Liêu sư đệ nghe thấy lời khen ngợi của ngũ hoàng tử thì nhất định sẽ vui mừng phát cuồng lên mất”, một cô gái tranh điểm xinh đẹp đứng cạnh thiếu niên kia yêu kiều lên tiếng.