Ngũ hoàng tử là người có thiên phú xuất chúng bậc nhất của thiếu niên hoàng triều Đại Hạ, thực lực ở cảnh giới cấp tướng sơ cấp, sắp đạt tới cảnh giới cấp tướng trung cấp, có hi vọng trở thành đệ tử ngoại môn núi Nga Mi.
Hắn ta có đủ tự tin để khinh thường những kẻ đồng niên, cho nên hắn ta không hề coi trọng Dương Ân, cho dù Dương Ân đã đánh bại sư đệ của hắn thì cũng vậy cả.
Lâm Thê Thê lại không nghĩ như thế. Cô ta đã tận mắt thấy Dương Ân đánh bại yêu vương, thiếu niên này đã không thể dùng từ thiên tài để mô tả sức mạnh của hắn nữa, thậm chí phải dùng “con trời” để hình dung mới đúng.
Nếu Ngũ hoàng tử muốn đánh Dương Ân thì chắc chắn sẽ nhận quả đắng. Lâm Thê Thê nhận ra điều đó cho nên cô ta đã lên tiếng để ngăn cản Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử thấy Lâm Thê Thê tỉnh lại thì cũng dừng động tác, nhìn cô ta hỏi: “Lâm sư muội tỉnh rồi, có phải là thằng nhãi này làm gì muội không?”
Lâm Thê Thê vội vàng xua tay: “Không có, hắn cứu muội, xin Ngũ hoàng tử đừng làm khó hắn”.
“Hoá ra như thế, vậy thì để hắn bồi thường Liêu sư đệ cho việc làm sai trái của hắn, rồi ta sẽ bỏ qua chuyện này!”, Ngũ hoàng tử bình tĩnh nói.
“Là do hắn ta không phân rõ phải trái mà tới khiêu khích, không thể trách ta được”, Dương Ân nhàn nhạt trả lời.
Liễu Diệp Mị cau mày nói: “Ngũ hoàng tử đã nể mặt ngươi rồi mà còn không biết điều?”
“Đúng vậy, quỳ xuống xin lỗi Liêu sư đệ của chúng ta đi, nếu không ngươi đừng mơ đi được”, Cao Thịnh Tài kênh kiệu nói.
“Quỳ xuống đi, xin lỗi quan trọng hơn cái mạng nhỏ của mình đấy”, Lã Minh Tân dìu Liêu Chi Hoàn dậy, nhìn Dương Ân đầy vẻ giễu cợt nói.
Dương Ân khẽ cười, nói: “Thật sự cho rằng là thắng được ta hả?”
Lâm Thê Thê vội vàng nói với đám bạn của cô ta nói: “Các người đừng gây khó dễ cho hắn nữa, để hắn đi đi”.
Cô ta thật sự sợ chọc giận Dương Ân thì đám bạn kia sẽ gặp đen đủi.
“Lâm sư muội, bọn ta biết hắn cứu muội, nhưng việc nào đi việc ấy. Hắn đánh Liêu sư đệ bị thương thì phải xin lỗi”, Ngũ hoàng tử nói một cách chắc nịch, sau đó, hắn ta nói với Dương Ân: “Trong vòng ba hơi thở, ngươi mau quỳ xuống cho ta, nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi”.
Ngũ hoàng tử trời sinh cao quý, sao hắn ta lại để người khác làm trái ý mình được. Hắn ta nhìn Dương Ân thấy ngứa mắt lắm, nếu Dương Ân không nghe lời thì hắn ta phải cho Dương Ân biết, có một số mệnh lệnh không thể chống lại được.
Dương Ân nheo mắt muốn nói gì, cuối cùng không nói nữa mà xoay người đi thẳng.
Đáng tiếc, có một số phiền phức không phải hắn không muốn chọc vào thì nó sẽ không tới, trái lại còn cuốn lấy như hồn ma không tàn vậy.
“Lâm sư muội, ta nể mặt muội lắm rồi, vậy đừng trách hoàng tử ta không khách sáo”, Ngũ hoàng tử u ám nói.
Sau đó hắn ta chuẩn bị xuất chiêu một lần nữa thì Lý công công lại nói: “Hoàng tử điện hạ để lão xử lý đi”.
“Không, lần này ra ngoài, thực lực của ta đã được nâng cao khá nhiều, vừa hay lấy hắn luyện đao. Các ngươi nhìn xem hoàng tử ta làm thế nào để dạy dỗ hắn”, Ngũ hoàng tử vung chân vung tay khởi động, nói.
Sau đó, hắn ta đi về phía Dương Ân. Lúc đầu, hắn còn đi chầm chậm, nhưng sau đó sải bước đi càng lúc càng nhanh tăng tốc. Khí thế đó dần dần tăng lên, thực lực cảnh giới cấp tướng hiện rõ trông thấy.
Trong đám thiếu niên thiếu nữ kia cũng chỉ có Lâm Thê Thê đã đạt tới cảnh giới cấp tướng, còn những người khác vẫn đang ở cấp chiến sĩ nên Ngũ hoàng tử cũng có vốn liếng mà tự kiêu.
“Đừng, Ngũ hoàng tử, huynh không phải là đối thủ của hắn đâu!”, Lâm Thê Thê không quan tâm được nhiều, đứng lên vội vàng hét về phía Ngũ hoàng tử.
Nhưng, Ngũ hoàng tử nghe lời này thì lại càng không vui. Hắn ta hô lớn: “Vậy thì hoàng tử ta càng phải xem xem rốt cuộc hắn lợi hại tới đâu!”
Lúc này, Ngũ hoàng tử đã lại gần sau lưng Dương Ân, hung hăng ra đòn vào giữa lưng Dương Ân.
Đây chỉ là một đòn đấm thẳng đơn giản, nhưng lực đấm vô cùng mạnh mẽ, mang theo sức mạnh tới 25 đỉnh lực, trong mơ hồ như có khí giao long lững lờ. Một đòn đấm này đủ để đá long đất lở.
Đòn đấm này rất nhanh, nhưng phản ứng của Dương Ân còn nhanh hơn. Trong chớp mắt, hắn đã tránh được, sau đó quay người lại hung hăng vung một cái tát lên mặt Ngũ hoàng tử.
Bốp!
Dương Ân không hề nể tình mà vung cái tát này, đánh thẳng vào mặt Ngũ hoàng tử, năm ngón tay hằn lên mặt hắn ta đỏ bừng, máu tươi từ trong miệng chảy ra.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn cảnh tượng này. Trong ấn tượng của chúng, Ngũ hoàng tử còn chiến đấu được với cảnh giới cấp tướng trung cấp, tại sao lại dễ dàng trúng chiêu như vậy.
Đến bản thân Ngũ hoàng tử cũng cảm thấy sửng sốt vì điều này.
“Ngươi…”, Ngũ hoàng tử ôm mặt, trừng mắt nhìn Dương Ân, chuẩn bị quát mắt và đánh trả, đáng tiếc Dương Ân không hề cho hắn ta cơ hội làm vậy mà nhanh mồm nói trước: “Ngươi cái gì mà ngươi, đừng cho rằng ngươi là hoàng tử thì ta sợ ngươi nhé. Tới vua tộc Man di ta còn không sợ, người của Thánh Hoả Giáo còn bị đánh không trượt phát nào, ngươi dựa vào cái gì mà múa may trước mặt ta?”
Bốp bốp!
Dương Ân liên tục phát giận trên mặt Ngũ hoàng tử, trong vài cái chớp mắt mà đánh khiến Ngũ hoàng tử đầu óc quay cuồng.
Lúc này, Lý công công mới phản ứng lại mà kêu lên: “Loại rách nát kia dám đánh hoàng tử điện hạ bị thương”.
Lý công công này không hổ là hộ pháp liền thân của Ngũ hoàng tử, thực lực đã tới cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, phi nhanh như gió, tốc độ xông tới mạnh mẽ vô cùng, hai tay ngưng thành vuốt bổ về phía Dương Ân.
Hai móng vuốt bá đạo xé rách không gian, làm cho mấy cây cối ở hai bên bị liên luỵ, cành cây rào rào đổ xuống, kình lực sắc bén có thể gọi là thần binh lợi khí.