“Vậy ông nhanh chóng đem đồ tới đi, ta về trước đợi ông”, Dương Ân đáp, rồi không quan tâm với Tào Kiến Đạt nữa mà tiếp tục trở về lều của mình.
Tào Kiến Đạt nhìn Dương Ân đã đi xa thì khẽ lắc đầu, than thở: “Thanh Cung mà có bản lĩnh bằng một nửa thằng nhãi này thì ta đã mãn nguyện rồi”.
Dương Ân trở lại lều của mình không lâu sau thì Tào Kiến Đạt đã mang tới một lượng lớn dược liệu, huyền linh thạch và chiến giáp, binh thư cảnh giới nhân tướng mà hắn đòi hỏi.
Những dược liệu này không chỉ nhiều hơn 3 phần, thậm chí 5 phần, dựa trên danh sách dược liệu mà Dương Ân đã cộng thêm số lượng rồi.
Dương Ân vô cùng hài lòng, cười nói: “Trung tướng làm việc nhanh thật. Nhanh như thế đã thu thập đủ bao nhiêu dược liệu, lần này lại lợi cho ta rồi”.
Thực ra hắn vẫn còn Tiếp Cốt đan. Những dược liệu này chỉ là hắn muốn kiếm lại chút lời từ Tào Kiến Đạt, mà cha con chúng còn đắc tội với hắn. Hắn bắt chẹt một chút thì có là gì.
Dương Ân nhận hết những thứ này, sau đó lại gọi Lục Trí tới.
Sau khi Lục Trí không cần đi bán đan nữa thì chỉ huy 9 đại thống lĩnh thao luyện binh mã. Do Lục Trí là thân tín của Dương Ân, những thống lĩnh kia cũng không dám không nghe lời hắn ta, chỉ có duy nhất một điều đáng tiếc là hắn ta trói gà không chặt, không có uy nghiêm quá lớn, luôn bị binh sĩ đùa giỡn, còn thuận tay sờ soạng hắn ta. Nếu không phải có Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh bảo vệ hắn ta thì thật sự là hắn ta khó mà sống được trong quân. Hắn ta đẹp trai quá mà.
Khi Dương Ân gặp lại Lục Trí thì chợt sững sờ, sau đó ôm bụng cười lăn lộn: “Sư gia của ta, sao ngươi lại hóa trang thành kiểu này. Thật là đáng yêu, càng nhìn càng thích”.
Lục Trí đã cải trang một chút. Hắn ta tự vẽ râu lên mặt mình, muốn biến mình thành một ông chú già nua, nhưng khả năng hóa trang của hắn ta quá kém, chưa thành ông chú mà trái lại biến thành một chú hề khôi hài.
“Phó đoàn trưởng đừng nghĩ thế, người ta đang đang rất nghiêm túc”, Lục Trí tỏ ra oán hận nói.
“Ngươi thế này là nghiêm túc giả, chẳng có tác dụng gì”, Dương Ân cười cười mắng một câu, sau đó chỉ vào một bộ tướng giáp đang đặt trên bàn nói: “Mặc nó lên, hữu ích hơn so với bộ dạng quỷ quái này của ngươi đấy”.
Lục Trí nhìn bộ chiến giáp trên bàn thì hai mắt sáng rực lên nói: “Khụ khụ, cái này cho ta?”
“Đúng vậy, ngươi là sư gia cấp cao mà phó thống lĩnh ta công nhận, đương nhiên không thể để ngươi thiệt thòi”.
“Cái này… cái này quá quý giá rồi”.
“Vậy ngươi có cần không? Nếu ngươi không cần thì ta giữ lại”.
“Cần chứ… kẻ ngốc mới không cần”.
…
Lục Trí vội vàng khoác bộ chiến giáp này lên người. Bộ chiến giáp này quá nặng, đè lên khiến toàn thân hắn không thoải mái, đi lại cũng khó khăn. Hắn ta lo lắng nói: “Phó đoàn trưởng, giáp chiến này nặng quá. Ta sợ mặc nó vào mấy ngày thì hỏng người mất. Ta là con ma ốm yếu mà, khụ khụ…”
“Chính vì ngươi là thân mang bệnh, nên luôn phải mặc nó, rèn luyện thân thể. Sau này, chữa khỏi bệnh cho ngươi rồi thì ngươi cũng có thể luyện võ cường thân”, Dương Ân trả lời.
“Ta mắc bệnh này từ nhỏ, thật sự là có cách chữa khỏi sao?”, Lục Trí háo hức nói.
“Đừng quên, phó đoàn trưởng ta là một luyện đan sư tôn quý, một viên đan dược có thể là đủ để chữa khỏi bệnh cho ngươi”, Dương Ân ra vẻ mà nói.
“Mạng nhỏ của Lục Trí này từ nay về sau sẽ là của phó đoàn trưởng”, Lục Trí vội vàng tỏ lòng trung thành đến chết.
Tuổi tác càng lớn thì hắn ta lại càng cảm thấy thể chất của mình không ổn. Hắn ta rất sợ mình chết trẻ, bây giờ Dương Ân lại cho một hi vọng thì đương nhiên là hắn ta sẽ vô cùng kích động và mừng rỡ.
“Ngươi đừng vui mừng vội. Cơ thể của ngươi mang bệnh bẩm sinh, muốn giải quyết thì cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, còn cần tìm một số loại dược liệu cao cấp hiếm thấy. Trước tiên, ngươi cứ nhẫn nại chờ đợi. Đi theo phó thống lĩnh ta, ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi”.
“Đa tạ phó đoàn trưởng, Lục Trí nguyện vì ngài mà thịt nát xương tan”.
“Ừ, ở đây có một số binh thư, do ta lấy được từ chỗ Tào trung tướng. Ngươi cầm về xem, có lẽ năm sau bắt đầu khai chiến, thông thạo thêm nhiều binh lược cũng chết ít đi vài người”.
“Phó đoàn trưởng yên tâm, Lục Trí ta chỗ nào không được chứ não thì vẫn dùng tốt”.
…
Dương Ân dặn dò Lục Trí xong thì cầm huyền linh thạch, hấp thu huyền linh thạch để nâng cao năng lực.
Sau khi hắn đạt tới cảnh giới nhân tướng cao cấp thì sức mạnh hấp thụ với bên ngoài của Thái Thượng Cửu Huyền quyết yếu đi nhiều. Có lẽ đúng như Tiểu Hắc nói, khi chưa giành được một loại huyền tinh khí thì hắn muốn đột phá cảnh giới Địa Hải thành Vương là điều vô cùng khó.
Trước mắt, hắn muốn thực lực của mình nhanh chóng tăng lên cảnh giới nhân tướng đỉnh cấp, sau đó, dốc sức đi tìm một loại huyền tinh khí mới được.
Cảnh giới nhân tướng là quá trình hóa lỏng huyền khí, mà Dương Ân vẫn còn cần đả thông rất nhiều kinh mạch, giống như huyệt khiếu, những kinh mạch đang ẩn giấu, mảnh nhỏ, chỉ cần nó tồn tại thì hắn đều phải nhất loạt đả thông chúng, mở cực hạn của cơ thể tới mức lớn nhất.
Sau khi trải qua tôi luyện tâm hỏa, hắn đã thành thể thuần khiết, như vậy hắn có thể bỏ qua mấy lần tôi luyện cực hạn về sau mà Tiểu Hắc chuẩn bị. Hắn hấp thu sức mạnh huyền linh thạch hạ phẩm, có sức mạnh đa màu thâm nhập, nhưng được đan điền trung tâm tinh chế, sức mạnh đa màu kia được cơ thể của hắn tự động bài trừ, không còn lưu lại một chút tạp chất không thuần khiết nào.
Khi sức mạnh của hắn tăng lên, thì huyền khí lỏng tích lũy càng ngày càng nhiều. Dưới tác dụng của tám đại kỳ kinh và 12 kinh mạch thì kinh mạch không biết tên kia không ngừng nứt vỡ, có một luồng ánh sáng thần thánh phát ra trên cơ thể hắn, trông như đích tiên hạ phàm, phong độ vô cùng xuất chúng.
Cũng đúng lúc Dương Ân bế quan thì cuộc cạnh tranh thiếu soái, thiếu tướng cũng hạ màn.
Đúng lúc đó, cuối cùng Vạn Lam Hinh cũng phát hiện Tiểu Man xảy ra chuyện.