Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần)

Mùa đông tới gần, tuyết đầu mùa rơi xuống, phủ trắng mặt đất, gió lạnh khắp nơi.

Dãy núi Lang Yên có vô số ngọn núi nhỏ, sau khi bị tuyết đầu mùa phủ trắng thì chúng nhìn như những con sói khổng lồ màu bạc đang gào rú, cực kỳ hung hãn và khí phách.

Trong quân Trấn Man, một thiếu niên ăn mặc đơn giản đang đứng ở một khu đất trống tu luyện kỹ thuật chiến đấu.

Người thiếu niên này không hề sợ cái lạnh mà chỉ mặc một tấm áo khoác đơn giản, lộ ra cơ thể tráng kiện mà không gầy gò. Hắn cầm một chiếc thương răng voi để luyện tập, thỉnh thoảng phát ra những sóng khí hình chữ “thập”, tạo thành một thanh thế cực lớn.

Thiếu niên khí thế phi thường này chính là nhân vật số hai trong quân đoàn Tử thần, Dương Ân.

Quân đoàn Tử thần trước nay đều là địa bàn của Hoa hồng Tử thần, lời của nàng ta luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng gần đây, thiếu niên này bất giác đã làm được đến một trình độ gần bằng nàng ta. Cho dù là phó quan mặt lạnh cũng không thể so bì được với hắn.

Trên dưới quân đoàn Tử thần đều bội phục Dương Ân, muốn đi theo phó đoàn trưởng trẻ tuổi này.

Dương Ân im lặng luyện tập xong thương kỹ thì nhìn về phía xa, than nhẹ: “Liệt Diễm Thập Tự thương đã đạt đến giai đoạn đại thành, qua mấy hôm nữa sẽ nâng lên hoàn mỹ, là lúc để xuất phát rồi”.

Dương Ân đã biết được phương hướng của huyền tinh khí Sương Tuyền qua cảm ứng của cỏ Hàn Ngân, hắn không hề xuất phát luôn mà là chờ tuyết ngưng rồi mới đi.

Không phải hắn sợ lạnh, hay là sợ tuyết làm ảnh hưởng đến lộ trình mà là đang chờ mọi chuyện trong quân ổn định lại rồi mới xuất phát.

Quân đội phân phát cho quân đoàn Tử thần quân tư trang, Lục Trí và những người khác có thể trấn an các binh sĩ trong quân đoàn, nhưng có một vài chuyện nếu như không có hắn ở đây thì các thống lĩnh khác sẽ dễ dàng xảy ra tranh chấp, bọn họ nào phải đèn cạn dầu.

Đồng thời, Tiểu Hắc cũng luyện chế một chút đan dược cho hắn trong hai ngày này, phòng khi cần thiết.

Sau hai ngày xử lý mọi việc, bây giờ hắn chuẩn bị chính thức xuất phát.

Hắn định đi tìm Vạn Lam Hinh và Khỉ Gầy trước, giao cho bọn họ nước thuốc và đan dược, giúp bọn họ tăng cấp hơn nữa.

Những nước thuốc này không phải do Tiểu Hắc đặc chế mà là hắn tự phối theo cuốn luyện dược căn bản, không kém hơn nước thuốc tôi thể cực hạn là bao nhiêu. Ngoài ra, đan dược đều là loại có tác dụng củng cố căn nguyên, đều là những đan dược phổ thông hắn luyện chế ra.

Dương Ân đến gặp Vạn Lam Hinh trước, Vạn Lam Hinh nhìn tiều tụy đi nhiều, rõ ràng là đau buồn vì cái chết của Tiểu Man.

Nội tâm Dương Ân cũng vô cùng buồn bã: “Lam Hinh tỷ, đừng đau buồn nữa, không phải tại tỷ mà”.

Vạn Lam Hinh sà vào lòng Dương Ân, khóc lớn: “Đều trách ta, nếu ta sớm ngăn cản ý định của tên khốn Từ Tiểu Cường kia thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy”.

“Không ai ngờ rằng Từ Tiểu Cường là loại người đó mà. Hắn ta đã bị thiến rồi, cái cảm giác sống không bằng chết đó cũng coi như là trừng phạt tốt nhất dành cho hắn ta”, Dương Ân nói rồi đưa những nước thuốc cùng đan dược đã điều chế ra và nói: “Tỷ, đây là nước thuốc và đan dược, tỷ cầm lấy, lúc nào tắm thì đổ nước thuốc vào rồi ngâm mình trong đó, hấp thụ nó để tôi thể. Ngoài ra, ở đây còn có Bội Nguyên đan và Ngưng Thần đan, khi tỷ ngồi thiền tu luyện có thể dùng, sẽ tăng tốc độ hấp thụ huyền khí, tăng cấp thực lực”.

“Ân, đệ càng ngày càng trở nên xuất sắc, sau này đệ sẽ bỏ xa ta, ta thật sự rất sợ ngày ấy”, Vạn Lam Hinh nhận lấy bình nước thuốc và đan dược rồi nói, ánh mắt đẹp tràn đầy sự lo lắng.

Tâm tình của cô ta lúc này không phải là chuyện của ngày một ngày hai nữa. Từ khi Dương Ân trở nên mạnh mẽ, thì cô ta đã dần dần nảy sinh ra những ý nghĩ mâu thuẫn.

Dương Ân vuốt nhẹ đầu mũi Vạn Lam Hinh và cười nói: “Dù ta có biến thành cái gì thì tỷ vẫn sẽ là tỷ của ta, thôi, đừng buồn nữa, ta đưa thuốc cho Khỉ Gầy đã. Sau này hai người rảnh thì làm quen nhau nhé, ta tạm thời phải đi một thời gian”.

“Đệ muốn về Vương thành sao?”

“Không, ta ra ngoài rèn luyện một vài ngày rồi sẽ về, tỷ đừng lo”.

Dương Ân nói xong thì dứt khoát quay người rời khỏi lều của Vạn Lam Hinh, đi về phía ao thanh lọc.

Vạn Lam Hinh nhìn bóng dáng Dương Ân rời đi, đôi mắt đẹp xẹt qua tia buồn bã, lẩm bẩm: “Chỉ là tỷ thôi sao?”



Dương Ân nhanh chóng đi đến bên hồ thanh lọc rồi đến đỉnh núi nơi Tả Nhất Đao ở, đi tìm Khỉ Gầy.

Không bao lâu sau, hắn đã thấy Khỉ Gầy đang bị mười tám người tấn công, mười tám người này đều có thực lực chiến sĩ đỉnh cấp, kết thành trận pháp khiến lực chiến đấu tăng mạnh.

Dương Ân không đi lên giúp đỡ, hắn đã thấy phong cách luyện tập của Khỉ Gầy và mười tám người này rồi, chứ không phải Khỉ Gầy bị tập kích.

Đồng thời, Dương Ân còn phát hiện Khỉ Gầy không dùng đến huyền khí mà chỉ đơn thuần lấy côn chiêu để đấu lại. Mà mười tám người này ai cũng đều dùng huyền khí để ra tay, hoàn toàn không chút lưu tình. Cho dù là cảnh giới cấp tướng dùng huyền khí cũng chưa chắc đã thắng được mười tám người này. Tình thế của Khỉ Gầy rất không ổn.

“Phương pháp tập luyện này đúng là rất tốt nhỉ”, Dương Ân thầm nghĩ.
Nhấn Mở Bình Luận