Mũi tên này ẩn chứa man kình tầng hai vô cùng mạnh mẽ như ngôi sao chổi kéo đuôi bay lên không trung, bắn về phía chim nhạn trên bầu trời.
Thế nhưng điều bất ngờ lại không nằm ở đây mà là ở việc hắn ta liên tiếp bắn thêm hai mũi tên nữa mà không thèm nhìn đến mũi tên đầu tiên có trúng mục tiêu không, ba mũi tên cứ thế bắn xong.
Thế mà lại có cảm giác hai mũi tên bắn sau đó là đòn phủ đầu, đuổi kịp mũi tên thứ nhất bắn trúng vào người chim nhạn.
Quát quát!
Chim nhạn hoảng sợ kêu lên, vài con rơi từ trên trời xuống.
Những con còn lại khiếp sợ nhanh chóng bay đi mất.
“Tốt lắm!”, người tộc Man di đều vui mừng hoan hô thay Thạch Lợi Cách.
Ba mũi tên này ẩn chứa tinh túy của kỹ thuật bắn cung, không đạt đến kỹ năng có thể bắn một lúc ba mũi tên nhưng cũng không kém hơn là bao. Hơn nữa, hắn ta còn bắn ra ba mũi tên trong thời gian ngắn như thế thì càng không phải là chuyện người bình thường làm được, chắc chắn là có sự nhịp nhàng giữa lực cánh tay, mắt và động tác mới có thể làm được thế.
Thạch Lợi Cách rất hài lòng với mũi tên này, hắn ta nói với mọi người: “Ai đi mang chim nhạn về giúp ta?”
“Ta đi!”, có người thanh niên tộc Man di thốt lên, sau đó cưỡi vật cưỡi chạy đi.
Không lâu sau, người thanh niên tộc Man di đó mang hết những con nhạn rơi xuống đất về, gã nhìn Thạch Lợi Cách với ánh mắt sùng bái nói: “Lợi Cách, ngươi giỏi quá, ba mũi tên bắn rơi tận năm con chim!”
Nói rồi, gã còn đưa mấy con chim đã chết mà mình đã nhặt về ra, cho mọi người xem, quả thật là có năm con chim đều bị bắn trúng ngực.
“Giỏi quá, một mũi tên bắn trúng hai con, kỹ thuật bắn cung này không hổ được gọi là Tiểu tiễn thần”.
“Tuyệt vời, chim nhạn này không hề tầm thường, cơ thể chúng rất rắn chắc, mũi tên bình thường không thể đâm xuyên qua thân, Lợi Cách lại có thể bắn được hai con chỉ với một mũi tên, quả thật là tuyệt vời!”
“Phải đó, nếu cho hắn thêm thời gian thì kỹ năng bắn tên của Lợi Cách có thể làm tộc ta kinh ngạc”.
“Để xem cái tên khỉ Đại Hạ kia thắng làm sao được”.
…
Nghe được một tràn những lời khen ngợi, tâm trạng Thạch Lợi Cách rất tốt, cằm như hếch cả lên trời.
“Lợi Cách đỉnh quá!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc cũng không khỏi giơ ngón cái lên với hắn ta.
“Ha ha, còn một xíu nữa thôi, mũi tên cuối cùng đó chỉ lệch một chút xíu, nếu không có thể bắn được sáu con rồi, đó mới là hoàn hảo!”, Thạch Lợi Cách bật cười nói.
Lời hắn ta nói thì khiêm tốn nhưng vẻ đắc ý đã hiện hết lên mặt rồi.
Hắn ta tự tin rằng mình có thể so tài với những tay xạ thủ dày dạn kinh nghiệm nhiều năm chỉ với ba mũi tên này. Hắn ta không tin Dương Ân có thể có được kỹ năng bắn cung như hắn ta.
“Trận này thắng chắc rồi!”, Hô Diên Sĩ Lang nói.
Hoàng Phủ La Trung quay lại, tâm trạng cũng khá ổn định nói: “Chỉ cần thắng hắn hai trận sau thì chúng ta sẽ không mất mặt”.
Hô Diên Sĩ Lang không khỏi khinh thường liếc nhìn Hoàng Phủ La Trung, thầm nghĩ tên này đang lợi dụng họ để nâng bản thân lên.
“Đến ngươi rồi đó người Đại Hạ!”, Thạch Lợi Cách khiêu khích nói với Dương Ân.
Dương Ân đáp: “Không vội, ta tìm cung của mình trước đã”.
“Cả cung mà ngươi cũng không có à, hay là ta kêu người cho ngươi mượn nhé!”, Thạch Lợi Cách giễu cợt nói.
Đến cả một cây cung cũng không có thì dĩ nhiên người đó cũng không phải là người giỏi bắn cung, Thạch Cách Lợi nghĩ hắn ta thắng chắc một trăm phần trăm rồi.
“Ta đưa cung của ta cho ngươi mượn nhé”, Hoàng Phủ Minh Ngọc do dự nói.
Dương Ân xua tay nói: “Không cần, chẳng phải cung của ta ở đây rồi sao?”
Nói rồi, không ai biết hắn lấy từ đâu ra một cây cung, cầm trong tay.
Đây chính là bản lĩnh của không gian Càn Khôn.
Mấy người tộc Man di không biết gì lại nghĩ Dương Ân đang biến ra cái gì để che mắt họ.
Chỉ có vài người là đoán được có lẽ trên người Dương Ân có vật Càn Khôn.
“Đây là cung Ngưu Giác của A Nhược Lạp?”, Thạch Lợi Cách nhìn cây cung trong tay Dương Ân, ánh mắt co rút lại.
“Đây là chiến lợi phẩm của ta, dĩ nhiên là cây cung cũng thuộc về ta!”, Dương Ân bình tĩnh nhìn Thạch Lợi Cách nói.
“Khốn kiếp!”, Thạch Lợi Cách nổi lên sát ý nói.
A Nhược Lạp là một vị tướng dũng mãnh của tộc Man di, chỉ tiếc là nửa năm trước đã bị người Đại Hạ giết chết, còn cả một ngàn binh Man chết cùng. Tin tức đó đã khiến người trong tộc bọn họ đều vô cùng đau xót khi truyền về.
Thạch Lợi Cách có quan hệ khá thân thiết với A Nhược Lạp, cũng từng so tài bắn cung với nhau, bây giờ hắn ta lại thấy Dương Ân lấy cây cung Ngưu Giác này ra, sao hắn ta lại không tức giận cho được.
Mặc kệ lời Thạch Lợi Cách nói, Dương Ân cưỡi ngựa Huyết Long chạy ra phía xa, đợi một đám chim nhạn bay đến.
Trên thảo nguyên vào mùa xuân, chim nhạn sẽ bay về phía Nam nên không cần phải đợi lâu cũng sẽ có một đám nhạn bay đến.
Quả nhiên, ở trên cao đang có một đám chim nhạn xếp thành hàng đang bay đến.
Sau khi liếc nhìn chúng, Dương Ân không bắn tên ra ngay mà nhắm mắt lại như đang tập trung sức lực, lại như đang đợi đám nhạn bay đến gần hơn mới ra tay.
Nhiều người tộc Man di đều lộ ra vẻ khó hiểu, họ đều đang đoán rốt cuộc thiếu niên Đại Hạ này có thể giở trò gì.
Dương Ân bỗng mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào một đám nhạn. Hắn nhanh chóng lắp cung tên vào, cây cung Ngưu Giác lập tức như được nạp năng lượng, cung tên bắn ra.
Chíu!