Quân trấn Man.
Nơi này vẫn còn hơn 15 vạn binh lực đang đóng giữ.
Sau khi đại chiến giữa hai bên kết thúc, số binh lực thương vong đã được bổ sung, thậm chí đã có thêm hai, ba vạn binh mã đã được phái đến đây, điều này được coi như là một bước tăng cường sức mạnh binh lực, ngăn ngừa quân Man lại tới đánh úp.
Lúc này, trong lều nguyên soái, Phần Thiên Hùng cùng với các tướng lĩnh đang thương thảo việc quân cơ.
“Tin tức này có chính xác không?”, Phần Thiên Hùng hỏi với vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng chưa từng có.
Nam Tề Tần nặng nề gật đầu: “Đây là tin tức do mật thám bên ta có được, tuyệt đối vô cùng chính xác!”
“Chẳng trách thời gian này hắn không ở trong quân doanh, không ngờ hắn thật sự làm ra loại chuyện bán nước cầu vinh như vậy, thật là đáng hận!”, Hứa Đình Hoằng quát lớn.
“Ta nghĩ trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó, biểu hiện của Dương Ân ở trên chiến trường thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày, ngay cả Man Vương, hắn cũng đã giết chết mấy tên, tộc Man di sao có thể bỏ qua cho hắn được chứ?”, Tào Kiến Đạt nói.
“Hiểu lầm gì được, hắn đã giết Man Vương, tộc Man di thấy hắn có tiềm lực bất phàm nên trù tính dụ dỗ hắn tạo phản, huống hồ triều đình đối với hắn như vậy, chuyện hắn đến nhờ cậy tộc Man cũng không phải không có lý!”, Nam Tề Tần phân tích.
Lúc này, Phùng Đề Sâm phụ họa: “Không sai, ta thấy lão Nam nói rất có lý, một người trẻ tuổi như hắn không chịu nổi cám dỗ, bị mê hoặc cũng là chuyện bình thường”.
Tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy có lý, Dương Ân đã phải chịu sự bất công, nếu sau đó được tộc Man di chiêu mộ mời chào, có lẽ hắn sẽ thực sự tạo phản.
Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Phần Thiên Hùng đan tay lại: “Chuyện này phải được chứng thực đã, không thể để xảy ra một “mối đại nhục” một lần nữa ở Đại Hạ. Đợi Dương Ân quay lại, trước tiên bắt hắn lại rồi nói tiếp!”
Không thể không nói Phần Thiên Hùng xử lí mọi chuyện rất quả quyết, cho dù Dương Ân có hậu thuẫn lớn mạnh phía sau, ông ta cũng phải có hành động đáp lại, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo chắc chắn cho sự an nguy cho Đại Hạ.
“Ta nguyện ý đích thân đi bắt hắn!”, Nam Tề Tần là người đầu tiên đứng lên nói.
“Đủ rồi lão Nam, người ta không muốn cưới khuê nữ của ngươi! Ngươi cũng đừng gấp gáp đi nộp mạng như vậy chứ!”, Tào Kiến Đạt nhíu mày nói.
“Lão Tào, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không phải là đối thủ của hắn, hôm đó ta chỉ nương tay thôi!”, Nam Tề Tần trừng mắt nói.
Không đợi Tào Kiến Đạt lên tiếng, Phần Thiên Hùng đã quát: “Đủ rồi, chuyện này tự ta có tính toán!”
Lời này vừa thốt ra, không ai dám nói thêm gì nữa.
...
Quân đoàn Tử thần, nhánh đội ngũ vốn dĩ chỉ có một con đường nộp mạng này, đã trở nên hoàn toàn khác.
Trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi này, bọn họ đã trải qua một sự thay đổi to lớn, hoàn toàn lột xác.
Quân đoàn Tử thần ban đầu cũng chia năm bè bảy mảng, các đại đội trưởng dẫn dắt bọn họ đi săn giết người của tộc Man để lập công, hoặc vào trong núi rừng tìm kiếm linh yêu để chém giết, không thì tìm linh dược để dâng lên nhằm lập công.
Giá trị của những món đồ mà bọn họ nỗ lực lấy được, nếu như so với quân doanh khác thì đều phải bị hạ thấp đi một nửa, ngoài ra còn có đủ loại yêu cầu làm khó dễ khác, quả thực làm bọn họ vô cùng buồn tủi và bị tổn thương. Bọn họ vốn không có quyền con người gì cả, nhiệm vụ giết người luôn được đặt lên hàng đầu. Bọn họ vẫn luôn trải qua những ngày tháng được chăng hay chớ như vậy, lúc nào cũng ở trong trạng thái chờ Tử thần giáng lâm, nói không chừng một ngày nào đó, họ sẽ bị Tử thần bắt hồn đi mất, hoàn toàn là trải qua những ngày tháng không có phương hướng mục đích, không có hoài bão để theo đuổi.
Bây giờ, bọn họ đã trở nên hoàn toàn khác.
Bọn họ đã có tư tưởng nòng cốt, cũng đã có sự đãi ngộ tốt hơn, mỗi đã có biên chế chính thức, có thể có được bổng lộc do quân đội cấp phát, có thể sở hữu vật tư trong quân đội, có được rất nhiều sự ưu đãi mà trước đây chưa từng có được, khiến bọn họ đều đã có hoài bão và khát khao để theo đuổi.
Ngoài ra, Dương Ân còn giúp tất cả bọn họ thăng cấp một đợt. Hiện giờ, một nửa quân đoàn đã đột phá đến cảnh giới nhân tướng rồi, một nửa còn lại thì chí ít đã đạt cảnh giới chiến sĩ cao cấp, càng nhiều hơn chính là cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đột phá lên cảnh giới cấp tướng.
Đội quân chỉ một ngàn năm trăm người mà thực lực nửa quân số đã đạt tới cảnh giới cấp tướng, đây quả là một tỷ lệ rất đáng sợ.
Trong toàn bộ quân trấn Man, trong mười mấy vạn người, hầu hết đều thuộc cấp chiến sĩ, chỉ có 1/5 quân số đạt đến thực lực của cảnh giới cấp tướng. Từ đó có thể thấy sự lớn mạnh rõ ràng của 1uân đoàn Tử thần là như thế nào.
Ngoài thực lực của bọn họ đang càng ngày càng tăng lên, lực chiến đấu cũng đang được thăng cấp một cách toàn diện, ai cũng tu luyện kỹ thuật chiến đấu cấp sĩ hoặc kỹ thuật chiến đấu cấp tướng. Hơn nữa ai thăng cấp càng nhanh thì sẽ đạt được kỹ thuật chiến đấu càng cao cấp, còn được ban thưởng đan dược, những thứ này giúp kích thích tinh thần của bọn họ, tất cả đều mong một ngày nào đó mình sẽ có được vương đan, đây mới là lý do vì sao bọn họ liều mạng tu luyện như vậy.
Ngoài ra, bọn họ vẫn đang tôi luyện các loại trận pháp khác nhau, những thứ này là trận pháp dành cho đoàn thể để tác chiến, có thể nâng cao lực chiến đấu của tập thể, phát huy lực chiến đấu mà một binh sĩ đơn lẻ không thể tạo ra.
Có một lần, khi bọn họ đối luyện với các quân doanh khác, kết quả quân đoàn Tử thần hoàn toàn nghiền nát đè bẹp đối phương, cho thấy năng lực tác chiến đoàn thể vô cùng dũng mãnh.
Tất cả những điều này không chỉ nhờ Dương Ân, mà còn nhờ năng lực của sư gia xinh đẹp yếu ớt Lục Trí, hắn ta thông thuộc binh thư, vận dụng trận pháp rất linh hoạt hiệu quả, phát huy năng lực của mỗi một người lính một cách tinh tế, loại năng lực này không phải ai cũng có thể làm được.
Trận pháp phải vận dụng tự nhiên, không phải cứ làm theo trong binh thư là có thể vận dụng một cách hoàn mỹ, mà điều này còn tùy thuộc vào năng lực hành quân bày trận của chỉ huy quân sư cao hay thấp.
Không nghi ngờ gì nữa, Lục Trí nhất định chính là người sở hữu thiên phú về phương diện này.