Trước khi Dương Ân vội vàng trở về quân trấn Man, Khỉ Gầy đã đánh bại Cận Niệm, hắn ta muốn bảo vệ danh tiếng cho Dương Ân, hắn ta kiên quyết không tin Dương Ân là một phản tướng.
Chỉ đáng tiếc là có tin tức xác nhận rằng Dương Ân đang ở trong tộc Man di, hơn nữa còn được người của tộc Man di vô cùng hoan nghênh chào đón, đây là tin tức cơ mật do thám tử đang mai phục ở tộc Man di truyền về.
Tả Nhất Đao khuyên Khỉ Gầy rời đi, nhưng Khỉ Gầy không chịu, làm ầm ĩ đến mức Phần Thiên Hùng cùng chư tướng chú ý, khiến bọn họ phải hợp lực lại mới bắt được Khỉ Gầy.
Khi đó, Khỉ Gầy thật sự đã bùng nổ, trực tiếp hóa thân Chiến Hầu, lực chiến đấu đó có thể nói là kinh thiên động địa.
Cho dù Phần Thiên Hùng lấy một chọi một thì cũng đều không thể dễ dàng đánh gục được hắn ta, chỉ đến khi các trung tướng khác hợp lực lại với nhau mới có thể khiến hắn ta bị thương nặng.
Khỉ Gầy bị đánh bại, người và ngựa của quân đoàn Tử thần đều bị bắt giữ và cách ly, tất cả đều đợi chuyện của Dương Ân được giải quyết ổn thỏa rồi định đoạt.
Xét cho cùng, phản quốc là tội lớn, lại liên quan đến chuyện của Dương Ân, sức ảnh hưởng của hắn quá lớn, mọi người cũng sợ hắn thực sự làm phản, vậy thì sẽ lớn chuyện rồi.
Chính vì như vậy, trong quân đội mới làm như vậy để ứng phó, đợi Dương Ân trở về liền bắt hắn lại.
Có hàng ngàn người ngựa bao vây Dương Ân, nhưng đáng tiếc, những người này không thể ngăn cản được hắn, hắn là một vương giả có thể bay trên bầu trời cao, không một vương giả nào có thể ra tay, đừng ai mong ngăn cản được hắn.
Dương Ân nghe được chiến tướng la hét như vậy liền biết chuyện mình đi tộc Man di đã bại lộ, nhưng hắn cũng không vội. Hắn nói với tướng lĩnh đang quát tháo mình: “Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời thì không thể nói bậy được, mau mời nguyên soái ra đây nói chuyện!”
“Dương Ân, ngươi mau khoanh tay chịu trói đi, bằng không đừng trách bọn ta không khách khí!”, tên tướng lĩnh kia lại hét lên.
Dương Ân mặc kệ đối phương, hướng về một phía hét lớn lên: “Phần nguyên soái và chư vị tướng quân đều ra đây đi!”
Lời của hắn vừa được thốt ra, hàng chục luồng khí tức cường hãn phóng ra từ các phương hướng khác nhau, tất cả đều đè lên Dương Ân, bầu không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm.
“Dương Ân, tại sao ngươi lại phản bội triều đình?”, Phần Thiên Hùng bước ra ngoài khẽ hỏi.
“Sao nguyên soái lại nói lời này? Ta chẳng qua là ra ngoài tĩnh tu một chuyến mà đã gán cho ta tội danh lớn như vậy, ta không kham nổi đâu nha!”, Dương Ân bình tĩnh trả lời.
“Dương Ân, đừng có giảo biện nữa, chuyện ngươi đến tộc Man di đã có người biết được, ngươi còn gặp mặt cả Tiết Quý nữa, chuyện này ngươi thừa nhận hay không?”, Phần Thiên Hùng nói.
Nghe vậy, Dương Ân liền biết trong tộc Man di đã có tai mắt của Đại Hạ, xem ra người của tộc Man di đã bị mua chuộc rồi, bằng không thì sao tin tức này có thể bị truyền về được chứ.
Dương Ân gật đầu đáp: “Ta quả thực đã tiến vào thảo nguyên một chuyến, cũng đã gặp qua Tiết Quý, chỉ như vậy mà đã định tội phản quốc cho ta rồi sao?”
“Hừ, ngươi đã tiến vào thảo nguyên rộng lớn kia mà lại có thể trở về lành lặn không hề bị gì, cho dù liếm ngón chân cũng biết là ngươi đã thông đồng với kẻ địch bán nước rồi!”, Nam Tề Tần hừ lạnh nói.
“Đúng vậy, Dương Ân à, cho dù triều đình đối với ngươi có chút bất công, nhưng ngươi cũng không thể hành động theo cảm tính như vậy được, ngươi vẫn nên khoanh tay chịu trói đi, tin rằng triều đình sẽ cho ngươi một cơ hội giảm nhẹ tội!”, Hứa Đình Hoằng nói với vẻ mặt đáng tiếc.
Ông ta rất coi trọng tên thiếu niên Dương Ân này, nhưng đáng tiếc Dương Ân đã đi nhầm đường, trong lòng ông ta rất đau xót.
Các tướng lĩnh khác cũng nhao nhao mở miệng thuyết phục Dương Ân đầu hàng chịu trói, bọn họ không muốn khai chiến với Dương Ân, phương thức sát phạt của Dương Ân vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí bọn họ.
“Hầy, giờ thì ta đã biết lúc đầu Tiết Quý đã bị gán cái tội danh phản quốc như nào rồi, tất cả đều là bởi vì các ngươi không phân rõ phải trái - trắng đen, thật khiến cho người ta cảm thấy đau lòng mà!”. Dương Ân lắc đầu thở dài nói vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Dương Ân, ngươi bớt ở đây làm bộ làm tịch đi, nếu còn không khoanh tay chịu trói, hôm nay ngươi sẽ chỉ có một con đường chết!”, Cận Niệm quát Dương Ân.
Dương Ân nhìn về phía Cận Niệm hỏi: “Ngươi lại là vị nào?”
“Ta chính là đoàn trưởng mới của quân đoàn Tử thần - Cận Niệm!”, Cận Niệm vô cùng kiêu ngạo nói.
Trước đó, gã đã bị Khỉ Gầy đánh bại, trong lòng không cam tâm, cơn tức này phải trút lên người Dương Ân.
“Ngay cả đoàn trưởng mới cũng đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy cấp dưới của ta đâu?”, Dương Ân hỏi.
“Bọn họ đều bị ngươi liên lụy, đã bị giam giữ rồi, nếu như ngươi còn không khoanh tay chịu trói, tất cả bọn họ đều sẽ vì ngươi mà chết!”, Cận Niệm đáp, dừng lại một lúc, gã lại nói thêm: “Còn có người huynh đệ tốt của ngươi, Khỉ Gầy nữa, cũng đã bị bắt rồi, hắn đã thay ngươi “chơi trội” một phen, đúng là huynh đệ tình thâm mà!”
Sắc mặt của Dương Ân lập tức lạnh đi, đôi mắt đầy sát khí đó xuyên qua Cận Niệm. Cận Niệm lập tức cảm nhận được một luồng sát khí như thể đang cắm vào tim gã mà không thể ngăn cản, buộc gã phải lùi lại hai bước liên tiếp.
“Ngươi!”, Cận Niệm định thần lại, khuôn mặt đỏ bừng trắng bệch, giận quá hóa thẹn.
Gã sớm đã nghe nói về chuyện của Dương Ân từ lâu, nhưng gã không hề ngờ rằng Dương Ân lại đáng sợ như lời đồn. Nhất là sau khi nhìn thấy Dương Ân vẫn còn trẻ như vậy, gã càng cảm thấy những lời đồn đó chỉ là phóng đại lên mà thôi, nhưng hiện giờ gã lại bị ép lui chỉ bởi ánh nhìn của Dương Ân, cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Nếu như huynh đệ của ta mà bị thiếu mất một cọng lông nào, tất cả các ngươi đều sẽ được bồi táng với họ!”, Dương Ân khẽ nói sau khi nhìn tất cả các vị tướng quân xung quanh một lượt.
“Dương Ân, xem ra ngươi không muốn khoanh tay chịu trói rồi, vậy thì để ta giải ngươi đi vậy!”, sau khi Nam Tề Tần hét lên một tiếng, liền nhấc rìu Nam Thiên lên chém về phía Dương Ân.