Dương Ân khẽ lắc đầu, cũng không nói thêm gì về chuyện đó nữa, hắn đem hiệp định trong tay giao cho Phần Thiên Hùng rồi nói: "Nguyên soái, làm phiền ông mang cái này về triều đình".
Phần Thiên Hùng sững sốt một chút, ông ta không nhận lấy bản hiệp định, chỉ nói: "Ngươi phải mang bản hiệp định này về triều đình mới đúng, ngươi được phong làm trấn hộ tướng quân, khôi phục tên tuổi của bá tước, ngươi phải về triều đình nhận phong thưởng".
Dương Ân cương quyết nhét bản hiệp định vào tay Phần Thiên Hùng, nói: "Ông mới là đại nguyên soái ở đây, ta cũng không vì phong thưởng mà trở về đó".
Phần Thiên Hùng không nói nên lời, khóe mắt đã có chút ẩm ướt.
Dương Ân mang công lao lớn nhét vào tay của ông ta, cũng xem như là cho ông ta một tấm bùa hộ mạng.
Ông ta đường đường là đại nguyên soái, vậy mà lại bị quân Man tộc bắt giữ cùng với rất nhiều tướng lĩnh, đã hoàn toàn không còn mặt mũi, lần này triều đình chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhưng nếu trong tay ông ta có bản hiệp định này thì mọi chuyện sẽ khác, tương đương với việc đã nắm trong tay một tấm kim bài miễn tử, cho dù bị giáng chức thì cũng sẽ không bị xử tử.
Những tướng lĩnh khác cũng không ngờ Dương Ân lại đức độ như vậy, ấn tượng tốt đối với hắn ngay lập tức tăng cao.
Chàng thiếu niên này chính là một con rồng ẩn mình, nay đã có cơ hội thăng thiên, ai còn có thể ngăn cản hắn được nữa?
Trật tự được lập lại trong quân, các quân doanh khác cũng đang ăn mừng. Trong lúc đó, Dương Ân đi tìm Vạn Lam Hinh, Khỉ Gầy và Lục Trí.
Vì Dương Ân bị xem là kẻ phản bội, cho nên tất cả mọi người có liên quan đến Dương Ân đều bị bắt.
Vạn Lam Hinh, Khỉ Gầy, Lục Trí và các thành viên khác của quân đoàn Tử Thần cũng không ngoại lệ.
Lúc đầu, Cận Niệm còn muốn đánh Vạn Lam Hinh, nếu như không có Khỉ Gầy và Tả Nhất Đao bảo vệ thì có khi gã đã được như ý.
Sau khi xảy ra chuyện quân Man tộc đánh tới, thì cũng không còn ai để ý đến bọn họ nữa.
Khi quân doanh bị quân Man tộc bao vây thì bọn họ mới được thả ra, chuẩn bị để cho bọn ho ra tuyến đầu, nhưng đáng tiếc cũng không thu được bao nhiêu hiệu quả.
Khi gặp lại Dương Ân, tất cả đều quỳ xuống hô to: "Cung nghênh đoàn trưởng trở về".
Dương Ân nhìn mọi người, nói: "Tất cả đứng lên đi".
Khi mọi người đứng dậy, hắn lại nói: "Mọi người đã chịu oan ức rồi".
Nghe nói như vậy, khóe mắt của ai cũng đỏ lên, nói không chịu oan ức là không thể nào, nhưng bọn họ còn cảm thấy tức giận nhiều hơn.
Bọn họ cùng chủ tử của mình vất vả như vậy, cấp trên nói đổi liền đổi, khiến cho bọn họ khó mà có thể tiếp nhận.
"Đoàn trưởng, sau này ta chỉ đi theo ngài, những người khác ta một mực không nhận!", Độ Quảng Phật đứng dậy nói.
Có gã dẫn đầu, những người khác cũng rối rít nói: "Không sai, bọn ta thề chết đi theo đoàn trưởng".
Những người này mang ánh mắt đầy kiên định, không chút do dự, trong lòng bọn họ đã quyết định rất rõ ràng.
"Chủ công, bọn ta đều nguyện ý đi theo ngài, xin ngài thu nhận", Lục Trí tiến lên, nghiêm túc nói.
Dương Ân cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Được, sau này các ngươi chính là huynh đệ của Dương Ân ta, đi theo ta ăn ngon mặc đẹp".
Trước kia hắn không đủ bản lĩnh để nói ra lời này, bây giờ hắn đã có thể lớn mật nói ra.
Hắn thân là trung tướng, có quyền một mình thống lĩnh quân đoàn, cho dù đem hết thành viên trong quân đoàn Tử Thần chiêu mộ tới đây cũng không phải là việc khó, hơn nữa, hắn còn muốn hoàn toàn chiếm giữ quân đoàn Tử Thần, biến bọn họ trở thành quân đội riêng của hắn.
Đây là dã tâm nho nhỏ của riêng hắn.
Một đội quân hơn ngàn người so với đại quân hơn chục vạn người vẫn còn kém xa, nhưng Dương Ân muốn đào tạo bọn họ trở nên mạnh mẽ vô song, trở thành quân đoàn Tử Thần của Dương gia, nếu ai còn dám động vào Dương gia bọn họ, quân đoàn Tử Thần sẽ đồ sát toàn tộc của kẻ đó.
Sau đó, Dương Ân cùng các thành viên của quân đoàn Tử Thần chè chén say sưa.
Đoàn trưởng của quân đoàn Tử Thần, Cận Niệm, đã sớm rụt cổ đứng lên bỏ đi, gã đâu còn dám ra đây nhận quân đoàn Tử Thần thuộc quyền quản lý của mình nữa, gã vẫn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này của mình.
Trong lúc đang ăn mừng, Dương Ân cùng Vạn Lam Hinh ngồi chung một chỗ, hắn mới nhìn thấy trên mặt của cô ta có một vết roi còn tím xanh, rõ ràng là mới vừa bị quất roi gần đây, còn chưa kịp tiêu tan, hắn cau mày hỏi: "Tỷ, ai đã đánh tỷ?"
Vạn Lam Hinh còn chưa kịp lên tiếng thì Khỉ Gầy đã từ bên cạnh nói: "Còn ai ngoài cái gã đoàn trưởng mới kia nữa, hắn vừa nhìn thấy Lam Hinh tỷ là đã muốn sàm sỡ tỷ ấy, nếu không phải ta bị phong ấn thực lực thì ta đã đánh chết gã rồi".
“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi”, Vạn Lam Hinh cười nhẹ nói
“Ừm, chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ tới nữa”, Dương Ân bình tĩnh đến bất ngờ.
Khỉ Gầy ngẩn ra một lúc, sau đó bất mãn nói: "Đại ca, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?"
“Không bỏ qua thì huynh còn muốn làm cái gì?”, Dương Ân bật cười hỏi ngược lại.
“Cho dù không giết được gã thì cũng phải đánh gã mềm mình ta mới hả giận”, Khỉ Gầy đáp.
"Cái tính khí bốc đồng này của huynh, sớm muộn gì cũng phải chịu tổn thất lớn. Chuyện đã qua rồi, sao còn phải bận tâm đến nó chứ".
"Đại ca, trước đây huynh đâu có như vậy, Lam Hinh tỷ bị đánh, huynh không cảm thấy nóng nảy sao?"
"Được rồi, ta không có chuyện gì, Dương Ân bây giờ đã là trung tướng, phải chú ý thân phận".
"Ta nhổ vào, trung tướng thì sao chứ, chẳng lẽ thân phận còn quan trọng hơn vết thương của tỷ sao? Huynh ấy không đi dạy dỗ tên kia thì ta đi!"
...
Ngày hôm sau, Khỉ Gầy còn chưa kịp đi dạy dỗ Cận Niệm thì đã nghe tin đêm qua Cận Niệm bị linh yêu đánh lén, cắn đứt mất thằng nhỏ của gã.